Chương 38: Hai Mẹ Con Cực Phẩm
Để lại một câu hắn bế Ahri chậm rãi rời đi.
- Ah!... Mỹ Vân mẹ sai rồi, con đừng bỏ mẹ.
Bên trong căn nhà tiếng người phụ nữ điên cuồng mà hét lớn, sau đó là hàng loạt tiếng kêu đau đớn của đàn ông vang vọng ở trong đó truyền ra. Một người phụ nữ lõa lồ, thân thể dính đầy máu nóng lao ra, chặn lại con đường phía trước hai người, nước mắt lã chã mà cầu xin.
- Mỹ Vân! Mẹ sai rồi con đừng rời đi, đừng rời xa mẹ con ơi!
Hai tay bà vươn đến Ahri, muốn chạm đến cô nhưng hắn thụt lùi lại mà nói.
- Mẹ vợ! Tình dịch nhiều như thế không sợ làm bẩn thân thể con gái người sao?
Hai tay người phụ nữ dừng ở trên không gian, đưa mắt nhìn xuống thân thể mình. Tình dịch vừa rồi đọng trên bụng bà vẫn còn đang chảy xuống thành những vết nước dài, nhận ra thân thể vẫn còn đang lõa lồ khiến cho mặt bà như tái đi, lấy tay che lại những chỗ xấu hổ dang hiện lên trước mắt con rể.
Nhưng bà chợt như nhớ đến cái gì, bất chợt ngẩng đầu lên mà hỏi.
- Con rể! Cậu là chồng của Mỹ Vân, cậu cưới con gái tôi khi nào?
Hai con mắt bà nhìn hắn chằm chằm trong đó hiện lên một tia sát ý.
- Cậu dám bắt con gái tôi về làm vợ?
Hắn cười khẩy mà nói.
- Con gái bà có vẻ còn mạnh hơn bà không ít, bà nghĩ là tôi có tư cách cưỡng bách cô ấy sao?
Nhìn xuống Mỹ Vân của bà, nà thấy con gái bà rất dựa dẫm vào người đàn ông này. Hai tay cô ôm chặt cổ hắn, khôn mặt đã tái nhợt đi. Cô không có kêu gào khóc than, chỉ là nước mắt cứ như vậy mà chảy dài.
- Ở lại đây đi! Mẹ sẽ không như vậy nữa. Mẹ sẽ chăm sóc cho hai con, mẹ sai rồi, các con đừng bỏ mẹ mà đi.
Hít một hơi cho tràn đầy khoang phổi của mình hắn nhìn xuống Ahri, hắn biết cô đang đau đớn như thế nào. Tâm lý con người khi thấy cảnh kiểu này thì sẽ có chút cảm thấy thú vị, nhưng khi thấy kẻ đã làm nhiều việc như thế lại là mẹ của mình thì quả thật sẽ khiến cho người ta như là như rơi xuống địa ngục vậy.
Hắn có nên giải hòa cho hai người hay không, nếu giải hòa thì những thứ này sẽ như thế nào đây. Nếu không giải hòa Ahri của hắn sẽ như thế nào đây, đau khổ sẽ nhấn chìm cô ấy, có lẽ quãng đời còn lại cô ấy chỉ còn có thể sống trong đau khổ.
Nhắm mắt của mình để lấy chút bình tĩnh còn sót lại. Hắn đã có lựa chọn cho riêng mình, có lẽ hắn đã có lựa chọn ngau sau khi thấy mẹ cô. Hắn cũng là con người, có ích kỷ. Hắn không phải thực sự là thánh nhân, không phải là người chuyên chạy đi khắp nơi ban phát sự nhân từ. Hắn chỉ là hắn, và hắn muốn bảo vệ và chăm sóc cho người mình yêu thương.
Liếc mắt nhìn mẹ vợ, hất hất cái cằm có ý nhắc nhở bà nên đi xử lý thân thể mình một chút.
Bà có chút nghi hoặc, nhưng chợt nhớ đến thân thể vẫn còn nhơ nhuốc của mình. Gật đầu xem như đã hiểu bà chạy biến đi nhanh như một cơn gió.
Năm phút sau, bà quay lại với một thân thể xem như là đã sạch sẽ hơn một chút, quần áo đã mặc chỉnh tề. Tuy nhiên mùi tình dịch vẫn bốc lên mùi hôi nồng nặc, mùi tinh dịch đàn ông trên thân thể bà khiến hắn phải chau mày.
Đưa mắt nhìn xung quanh một lát hắn nói.
- Làm sạch chỗ ô uế này đi! Thả người dân rời đi chỗ này đi thôi.
Câu nói này khiến đám người còn đang xem cuộc vui bất chợt run rẩy. Bọn họ hiểu ra được bản thân đã gặp rắc rối lớn rồi.
- Chị cả bọn em sẽ làm theo ý chị mà, chị đừng giết bọn em.
Không thèm quan tâm đến những lời cầu xin của đám ăn thịt đồng loại.Gật đầu bà không nói một lời mà lao vào tàn sat tất cả đám người từng là thuộc hạ của mình. Cách chiến đấu của bà có chút khá giống như Ahri, chỉ khác ở chỗ bà dường như chỉ có tốc độ và móng vuốt sắc bén đến khủng bố gấp mấy chục lần của Ahri.
Hắn chau mày, người có kỹ năng bình thường không thể mạnh đến mức này được, tò mò hắn nói lớn cho bà nghe.
- Khả năng thượng đế ban tặng hả?
Mẹ vợ hắn chợt dừng lại một chút, tỏ vẻ rất kinh ngạc mà quay lại hỏi hắn.
- Con rể biết về khả năng thượng đế ban tặng?
Hắn gật đầu mà tiếp tục hỏi.
- Khả nhăng gì?
Bà vẫ tiếp tục công việc tàn sát của mình không hề ngừng lại mà nói.
- Khả năng là Vuốt Quỷ, bị mẹ cào phải thì sẽ bị dính độc, tạm thời thì không có thuốc chữa.
Nhếc miệng cười, bảo bối đây rồi. Mẹ vợ quả nhiên là bảo bối, lấy khả năng này bà có thể sẽ trở thành trợ lực mạnh mẽ cho Lạc Thần căn cứ.
- Sau này theo bọn con về Lạc Thần căn cứ đi!
Ngừng lại một chút mẹ vợ hắn hỏi.
- Căn cứ! Là của người nào thành lập vậy? Có muốn mẹ đoạt cho con không?
Nhức đầu hắn nói.
- Căn cứ của con và Ahri cùng hai bà vợ của con nữa thành lập.
Quay phắt lại mẹ vợ hắn rít lên.
- Hai bà vợ nữa? Mày!... À con dám lấy nhiều vợ khác ngoài Ahri?
Hắn mỉm cười gật đầu mà nói.
- Là bảo bối của mẹ lừa về, không liên quan đến con.
Nghi hoặc mẹ vợ hắn nhìn xuống Ahri, cô bây giờ đang trợn mắt mà nhìn con rể của bà. Định mở miệng nói gì nhưng bây giờ còn chưa phải là lúc, Ahri vẫn chưa có nói chuyện với bà, nếu bà bây giờ gây sự với con rể thì ai sẽ là người hòa giải cho bà. Hơn nữa con bé rất thông minh sẽ không vô duyên vô cớ mà làm vậy.
Còn Ahri bây giờ thì thật sự là mơ hồ, cô quả thật rất đau thương. Nhưng mà đau gì thì đau, cô làm sao có thể vì thế mà từ bỏ mẹ mình chứ. Sau khi tâm thần có chút tỉnh táo thì cô đã bắt đầu làm bộ cho hắn nhìn mà thôi. Nếu hắn không ra tay với mẹ mình thì cô cứ vậy làm bộ một thời gian, chỉ cần chậm rãi cô tự tin là có thể xóa sạch tội lỗi cho mẹ mà đưa mẹ về căn cứ.
Chỉ là cô không ngờ đến Định Thiên vậy mà không có phản ứng gì. Cô càng lúc càng yêu hắn vô cùng, hắn đây là vì cô mà chủ động nhẫn nhịn. Sung sướng trong lòng, nhưng mà làm bộ dáng một chút cũng là cần phải. Trấn tĩnh cô lại tiếp tục chui vào lòng hắn, một ngón tay cái bí mật giơ lên cho mẹ nhìn thấy.
Quả là mẹ con, đều là một cái đức hạnh rồi, thấy ngón tay cái của con gái giơ lên. Lòng bà vui như mở hội, bà cũng đoán ra được rồi, con gái bà là đang đóng kịch cho con rể nhìn. Bà có bậc thang để leo xuống vì sao lại có thể bỏ qua, ra sức vô cùng.
Nhưng lúc này hắn chau mày, dưa ra quyết định cứng rắn nhất trong đời mình mà hỏi.
- Đã có những ai biết mẹ làm những viêc này.
Đột ngột dừng lại, mẹ con nhà này đều là hồ ly tinh làm sao không hiểu ý hắn, hắn đây là muốn đi giết người diệt khẩu.
Lắc đầu mẹ vợ hắn nói.
- Mẹ chỉ là người ở phía sau màn, không có trực tiếp ra ngoài làm gì bậy bạ cả. Đám quân đội kia chỉ có thể nhìn thấy mẹ bịt mặt mà thôi, dù sao rào cản tâm lý cũng khiến mẹ có chút khó khăn khi bị người ta thấy mình làm bậy.
Gật đầu thở phào, cũng may là bà mẹ vợ của hắn còn có biết phân tấc.
- Ai nhìn thấy mẹ thì giết hết đi, chuyện này phải vĩnh viễn sẽ không còn tồn tại.
Hắn hôn lên trán Ahri một cái rồi nói.
- Ma đầu! Không cần làm bộ, đi phụ mẹ một tay đi kẻo bọn họ chạy mất.
Bĩu môi Ahri mắt trợn trắng mà nhìn hắn, vậy mà hắn cũng đoán ra được. Chồng cô quả nhiên không có ngu nha. Lắc lư một cái cô biến mất khỏi vòng tay của Định Thiên.
- Mẹ! Ở chỗ này chơi thật vui vẻ nha, nỡ bỏ hết tất cả mà đi theo bọn con thật à!
Mẹ vợ vậy mà thật sự kinh ngạc, tuy bà biết con gái bà không nhu nhược như vẻ bề ngoài, nhưng mà việc bà phản bội cha của nàng bằng một đống đàn ông thì không phải dễ dàng như thế tiếp nhận mới phải.
- Con biết ba có rất nhiều đàn bà ở bên ngoài, ba ngoại tình với rất nhiều người, cho nên con cũng không có trách mẹ về chuyện đó. Chỉ là! Nhiều người như vậy mà mẹ vẫn không có thoải mái sao?
Có chút ngỡ ngàng, chồng bà trước đây vậy mà ngoại tình với rất nhiều người, vậy mà bà một chút cũng không biết. Nghiến răng kèn kẹt bà nói.
- Vậy mẹ làm cũng không sai, tên chồng khốn nạn ấy dám sau lưng mẹ nuôi gái, chết cũng đáng.
Liếc nhìn Định Thiên hắn một cái mẹ vợ nói.
- Hắn được lắm sao? Con có vẻ rất kiêu ngạo về việc đó.
Hếch lên cái cằm nhỏ Ahri mở miệng kiêu ngạo nói.
- Con phải lên đỉnh hai lần mới tiếp nổi anh ấy!
Đưa con mắt kinh ngạc nhìn hắn, mẹ vợ vậy mà nói.
- Cho mẹ mượn một bữa đi!
Bĩu mội Ahri nói.
- Ai con cũng mặt kệ, nhưng chồng con thì mẹ quên đi.
Mẹ vợ xì một cái có vẻ rất ấm ức, rồi không quan tâm nữa, hắn từ xa nói vọng tới.
- Trym không kéo được lâu thì dùng sextoy đi, cái đó không nửa chừng hết điện là được.
Con mắt sáng lên mẹ vợ vợ hí hửng như là tìm ra chân lý mà nói.
- Lúc mẹ tự sướng có thể ngắm bảo bối của con có được không, rất có nhiều mỹ cảm nha.
Hắn mộng đến mức lảo đảo luôn rồi.
Cực phẩm ah, vậy mà trước mắt con gái bà mẹ vợ này còn mồm miệng đưa đẩy. Hắn biết bà chỉ là đang làm không khí thay đổi mà thôi, cho dù Ahri đồng ý bà ấy cũng không dám. Dù sao rào cản tâm lý không phải nói bỏ liền có thể bỏ, mạnh mồm cũng chỉ là lời nói mà thôi.
Lắc đầu mặc kệ hai mẹ con nhà này tàn sát đám người kia, hắn quay lưng rời đi. Còn có một đám người bị nuôi nhốt đang cần hắn thả ra, dù sao đám người kia có hai mẹ con cực phẩm đó giải quyết rồi hắn cũng không cần quan tâm nữa.
Đi đến chuồng nuôi nhốt người, bên trong vậy mà đông nhung nhúc người là người không thôi. Mẹ vợ quả là lợi hại, thật là không ít chút nào, tối thiểu cũng đến vài nghìn. Xem bộ dáng là sắp chết đói đến nơi cả rồi, hắn lấy trong túi trữ vật ra một nồi cơn lớn đặt ở bên ngoài hàng rào.
Bước lên đạp một cái khiến cho cánh cửa gỗ văng ra, mở miệng nói.
- Từng người một đi ra, nếu hơn một người thì sẽ giết người còn lại.
Nói xong hắn đứng qua một bên. Điều này khiến cho đám người phải ngơ ngác không thôi, nhưng dù sao tuyệt vọng cực độ bọn họ cũng đã trải qua, thì một chút ngạc nhiên này cũng không khiến bọn họ phải suy nghĩ quá lâu.
Có ăn là tốt rồi, chậm rãi người đầu tiên đi ra. Bước đến cánh cửa người này chợt dừng bước chân lại trố mắt mà nhìn xung quanh.
- Đám ăn thịt người đang bị tàn sát, các ngươi được tự do. Tuy nhiên tôi là người có nguyên tắc, mà nguyên tắc của tôi là trật tự, kẻ làm loạn chỉ có chết mà thôi.
Người đàn ông kinh hoảng mà sửng sốt, lắm bắp mà nói.
- Chúng! Chúng tôi được tự do?
Gật đầu hắn nói.
- Nhanh lên đi! Một người vừa đủ một môi cơn, nhịn đói lâu ngày ăn quá no không tốt, với lại sẽ không đủ cho người sau. Đừng coi thường lời nói của tôi!
Người đàn ông quay về phía sau hét lớn.
- Các ngươi nghe đây, nhớ im lặng và trật tự khi nghe tôi nói. Chúng ta được cứu rồi, chúng ta tự do rồi, chúng ta được người ta cứu sống rồi. Nhưng người ta yêu cầu chúng ta trật tự mà đi ra, họ có cơm cho chúng ta ăn. Nhưng họ sẽ giết các người nếu làm rối loạn.
- Đứng dậy đi! .... chúng ta sống rồi....
Hàng loạt người như bừng tỉnh mà dứng dậy, tuy nhiên lời nhắc nhở của người kia khiến tất cả không dám mở miệng. Ở nơi này đã từng là địa ngục, chỉ cần không hợp ý đám kia thì ngay lập tức sẽ biến thành thực phẩm, vì thế đám người này đã tạo thành thói quen, nếu không cần thiết sẽ không gây ra sự chú ý.
Người đàn ông vội vã chạy đến cái nồi, hắn múc ra một muỗng cơm rồi vẫy vẫy những người bên trong ra.
Đám người bên trong kích động mà run rẩy từng người đi ra. Nước mắt không lời mà chậm rãi chảy xuống, thoát rồi họ thoát khỏi địa ngục này rồi.
Từng muốn cơm được người kia múc ra cho từng người một, đến khi cái nồi tới đáy nhưng số người còn đông đúc vô cùng. Hắn bước đến đưa tay ra, cái nồi lại đầy ắp cơm khiến đám người thán phục không thôi.
Một người đã ăn xong đứng ra nói.
- Thưa ngài! Chúng tôi bây giờ phải đi đâu bây giờ? Không bằng ngài nhận chúng tôi làm thuộc hạ, ngài yên tâm chúng tôi sẽ làm tất cả những gì ngài sai bảo, miễn là có cơm ăn.
Mỉm cười hắn nói.
- Các ngươi ăn xong thì trực tiếp đi xuống núi, đi theo hướng mặt trời tầm 1km thì sẽ có quân đội trú đóng, bọn họ sẽ tiếp nhận các ngươi.
Người kia gật đầu lên tiếng cảm ơn rồi theo chỉ dẫn của hắn mà rời đi. Sau đó những người khác cũng lên tiếng cảm ơn hắn rồi nối đuôi nhau mà đi.
...