Chuong 36: Vùng Đất Hỗn Loạn
Hai ngày sau ngày phong thần.
Hắn cùng Ahri dắt tay nhau mà đi trước con mắt tiễn biệt của cả Lạc Thần căn cứ, hắn có chút bực tức vì lần đi này cũng chỉ đi có vài ngày ngắn ngủi mà thôi, cũng không phải là không có về. Vậy mà đám người này mặt mũi đau thương, nước mắt nước mũi dàn dụa, xếp thành mấy hàng mà tiễn biệt hắn.
Nhưng dù sao cũng là tấm lòng, hắn không thể không tiếp nhận thịnh tình mà làm bộ dáng một chút, sau đó dắt tay Ahri mà cắm cổ chạy. Riven muốn hắn mang theo Ngao Bái nhưng hắn từ chối vì cho răng Lạc Thần căn cứ có nó trấn thủ vẫn là tốt nhất.
Suốt 30 km thì con đường zombie đã gần như sạch sẽ vì Bộ Binh đã tiễu trừ, hắn cũng được Bộ Binh báo cáo về số người sống sót vừa cứu được, vậy mà con số lên tới hơn 10 000 người rồi. Có lẽ lúc hắn quay về Lạc Thần căn cứ có khi đã vượt qua con số 30 000 dân.
- Chồng! Chúng ta giết dần mà đi tiếp sao?
Nắm tay Ahri lững thững mà đi, bọn họ như là dạo chơi, lắc lư hắn nói.
- Không, chúng ta sẽ tăng tốc bằng đường mái nhà, nếu thuận lợi thì chỉ cần hai ngày là đến nơi rồi.
Gật đầu Ahri ừ một cái, sau đó hai người nhảy lên mái nhà mà tăng tốc nhanh chóng.
...
- Thưa thiếu tướng chúng ta đã tiếp cứu được 5000 dân rồi ạ!
Một lão nhân mặc trang phục thiếu tướng đang ngồi bên ghế dựa, râu tóc bạc phơ một mảnh, nhưng đôi mắt ông vẫn ánh lên từng điểm tinh quang lạnh lùng mà nói.
- Đám giặc cướp ấy có hành động gì rồi?
Binh sỹ trầm mặc một lát rồi nói.
- Bọn hắn bắt thêm rất nhiều người dân từ thành phố trở về, nghe tình báo thì đã có hiện tượng ăn thịt người rồi.
Nghiến răng kèn kẹt lão giả vỗ mạnh xuống chiếc bàn trà khiến cho nó vỡ tan ra thành từng mảnh. Đôi mắt hiện lên sự giận dữ mà nổi lên những tia máu. Ông ngồi đó suốt 10 phút đồng hồ thì mới bình tĩnh lại mà nói.
- Đám người điên này vì sao mạt thế kéo đến chỉ có mấy ngày liền biến thành mà quỷ như vậy chứ? Chẳng lẽ nhân loại chúng ta chỉ vì vậy mà diệt vong hay sao? Vì sao không lo mà khôi phục không gian sinh tồn, cứ như vậy làm sao chống lại sự tiến hóa của zombie đây.
Thở dài thườn thượt ông uống vào một ngụm nước rồi nói.
- Người đi đàm phán với bọn người đó đã trở về chưa?
Người lính trầm mặc một lát rồi noi.
- Đã tử vong thưa thiếu tướng!
Nhắm lại đôi mắt của mình vị thiếu tướng như đã mất đi sức sống của chính mình vậy.
Cách đây 5 ngày ông đã dẫn theo quân đội và hơn 4000 dân chúng đi đến đây để tị nạn. Nhưng khi đặt chân đến đây ông lại bị sự chống đối ác liệt từ chính nhân loại trú đóng ở đây. Liên tục cử người đi khuyên răn, rất nhiều lần nhưng hoàn toàn vô dụng, bên trong đám người kia có một thủ lĩnh cực kỳ mạnh mẽ, súng đạn hầu như vô dụng với hắn. Có người kia áp trận quân đội thật sự bất lực, thậm chí đã chết đi hơn 100 người chỉ vì muốn tiêu diệt người kia.
Bất lực để giết chết, ông chuyển qua đàm phán với hắn, nhưng cũng chẳng làm ra tác dụng gì. Chỉ mang thêm vài cái chết vô nghĩa hơn mà thôi.
Nhưng khi ông đang trầm tư thì có binh sỹ đi vào báo cáo.
- Thưa ngài thiếu tướng! Bên ngoài có một nam một nữ muốn vào gặp ngài ạ!
Có chút kinh ngạc nhưng ông vẫn tỏ ra rất bình tĩnh mà nói.
- Cho họ vào đi!
Binh sỹ rời đi, lúc quay lại thì dẫn theo hai người kia. Thiếu tướng trong mắt lóe lên một tia vui vẻ, ông đứng dậy mà nói.
- Hai vị này không biết đến tìm lão già tôi có việc gì?
Chỉ thấy đi vào là một nam một nữ. Nam mắt sáng như trăng, thân thẳng như tùng hiện lên vẻ bất khuất, giáp trụ lóng lánh như sao, toàn thể hiện lên mùi vị của cao thủ. Nữ thì bước đi nhẹ như lông hồng, xinh đẹp như tiên tử, huyền ảo mông lung, xem qua cũng không thua kém nam nhân của nàng là bao nhiêu.
Người nam nhân gật đầu chào hỏi, miệng vẫn hiện lên nụ cười như có như không mà nói.
- Định Thiên, Ahri! Đến từ căn cứ Lạc Thần.
Bất ngờ thiếu tướng đứng bật dậy mà hỏi.
- Căn cứ! Các vị đã có căn cứ rồi sao?
Hắn gật đầu mà nói.
- Hẳn là đã hơn 5000 binh và hơn 20 000 dân sinh sống.
Hít lấy một hơi, thiếu tướng mừng rỡ mà nói.
- Là vị cán bộ nào lập ra? Họ đã làm được gì?
Lắc đầu hắn nói.
- Cán bộ thì đang phục vụ dưới quyền của Lạc Thần căn cứ, hơn nữa thiếu tướng ngài có vẻ đề cao cán bộ của ngài quá thì phải.
Ngơ ngác thiếu tướng lẩm bẩm nói.
- Không phải quân đội hay là cán bộ nhà nước thành lập căn cứ sao? Người dân thành lập thì nguy to cho nhân loại rồi.
Cười khẩy hắn nói.
- Ha ha... Thiếu tướng ngài nói chuyện buồn cười thật đấy, nói theo ý ngài là mấy cái lều của ngài rất ghê gớm, còn một căn cứ đã phục hồi văn minh đều là nguy to, đều là rác rưởi sao?
Nhíu mày thiếu tướng nghe rõ hắn nhấn mạnh hai từ căn cứ, nếu chỉ một đám tạp nham lộn xộn thì tư cách gọi một chữ căn cứ còn không đủ tư cách. Ít nhất như quân đội ít ỏi của ông cùng hơn 500 người dân nơi đây đều còn chưa đủ tư cách đó. Nhưng vấn đề thứ hai còn khiến cho ông phải ngạc nhiên hơn rất nhiều lần, vì đó là văn minh. Người thanh niên này vừa nhắc đến văn minh sao.
- Văn minh! Thứ cậu nói là kiểu gì văn minh?
Mỉm cười hắn nói.
- Quân đội văn minh, Giáo dục văn minh, khoa học văn minh, các thứ khác thì đang cố gắn phục hồi. Còn thứ quan trọng cuối cùng chính là vũ trụ văn minh, tuy là mới bắt tay vào nghiên cứu nhưng mà sắp tới hẳn là sẽ đưa vào hệ thống giáo dục.
Nhíu mày thiếu tướng có chút buồn cười mà nói.
- Những cái khác quả nhiên tuyệt vời vô cùng, nhưng mà cái gì đó vũ trụ văn minh thì thật là lợi hại đó nha. Không biết nguồn văn minh này do vị thiên tài nào phát minh ra?
Vẫn mỉm cười như có như không hắn nói.
- Từ hộp quà màu tím lấy được.
Không gian bất chợt trở nên trầm mặc, thiếu tướng ngỡ ngàng mất đến cả phút. Sau khi lấy lại bình tĩnh thiếu tướng hỏi.
- Hộp quà màu tím có thể rơi ra tri thức vũ trụ sao?
Gật đầu hắn nói.
- Hộp quà màu tím theo tôi nghĩ nó lẽ thứ rơi ra là quý giá nhất cho cả nhân loại, đó là tri thức. Hơn nữa là toàn bộ kết cấu riêng biệt về nguồn tri thức đó. Vì trong nguồn tri thức vũ trụ đó, đã bao gồm đầy đủ dành cho trẻ nhỏ, cho đến công nghệ cao siêu nhất.
Thiếu tướng lại trầm mặc một lát sau đó ông hỏi lại.
- Cậu có biết gì về người đứng đầu bọn họ không? Nói thật với cậu vừa rồi tôi không có tin tưởng lắm khi biết là người dân thành lập căn cứ, là vì ở đây có một cường giả cũng đang tự mình thành lập một khu tị nạn. Nhưng hắn không làm được cái gì nên chuyện mà chỉ giết chóc và làm loạn thôi.
Ahri bước lên một bước mà nói.
- Không biết tài năng mà quân đội các ngài là gì và đã làm được gì, tuy nhiên ở Lạc Thần căn cứ người đó công đức nhiều hơn gấp trăm ngàn lần các vị, thậm chí họ đã được phong thần rồi.
Thiếu tướng ngơ nhác mà hỏi.
- Phong thần! Họ thật sự được nhân dân phong thần?
Gật đầu Ahri nói.
- Ngài đến đó một chuyến không phải sẽ rõ sao?
Gật đầu có vẻ đồng ý, thiếu tướng để qua chuyện căn cứ một bên mà hỏi.
- Không biết hai vị gặp lão già tôi làm gì?
Ahri nói.
- Tôi đi tìm mẹ! Mẹ tôi trước đây sống ở bên kia đồi, tuy nhiên tôi trở về nhưng không thấy bà nữa, không biết thiếu tướng có thể trợ giúp một tay hay không?
Gật đầu thiếu tướng nói.
- Người dân ở chỗ tôi hầu hết là cứu được ở trong thành phố, nếu cô muốn tìm người thân ở đây chắc là phải đi đến chỗ kia thì mới có thể tìm thấy.
Chau mày thật chặt, sau khi cô đến đây cũng đã tìm hiểu sơ qua. Bên trên ngọn núi có một nhóm người sống sót, tuy nhiên bọn họ không có như những người cô từng gặp sống hòa bình. Nghe nhiều người nói, đám người ấy lãnh đạo là một mụ điên lập thành, chuyên môn làm hại người khác. Bây giờ biết tin này, cô không khỏi mà lo lắng không thôi.
- Chồng chúng ta phải đến đó!
Định Thiên gật đầu, nói một câu cảm ơn vị thiếu tướng, liền quay đầu rời đi. Nhưng chưa đi đến cửa thì thiếu tướng gọi lại mà nói.
- Bọn hắn có một người phụ nữ rất mạnh, chúng tôi đã hi sinh rất nhiều người rồi, hai cô cậu phải cẩn thận.
Gật đầu hai người không nói gì mà rời đi.
Phía sau vẫn còn nghe vị thiếu tướng vẫn còn đang lẩm bẩm.
- Lạc Thần! Văn minh!
...
Đi đến dưới đỉnh núi, đập vào mắt hai người là một cái đốc cao đến tới 35 độ. Thật không nghĩ tới người lãnh đạo nơi này lại là người thông minh như thế. Đây rõ ràng là một cái tường thành do tự nhiên mà hình thành, tuy không có xi măng cốt thép nhưng nơi đây đều là dốc núi gần như thẳng đứng. Chỉ tồn tại lối đi duy nhất là nơi hai người đang đứng ở đây mà thôi. Đoạn dốc này dài đến hơn 50m, mới nhìn thôi đã thấy đây chắc chắn là một nơi phòng thủ cực tốt. Kẻ nào tiến đánh vào nơi này đều sẽ gặp phải trở ngai không nhỏ, phía trên chỉ cần đem đất đá hay cây cối ném xuống thì cũng có thể gọt đi vô số quân địch rồi.
Chẳng trách lão thiếu tướng lại thèm khát nơi này như thế. Hai người có chút nghi ngờ ông tướng này, lựa chọn mời ông ta đến Lạc Thần căn cứ không biết là đúng hay sai. Tuy nhiên Lạc Thần căn cứ không dễ ăn vào, muốn thẩm thấu vào thì sẽ mất nhiều thời gian, trong lúc đó bọn họ trở về liền có thể dễ dàng làm thịt lão, cho nên hiện tại cũng không quá để tâm.
- Này hai đứa kia, đi đâu đấy?
Bỗng một giọng nói từ phía trên vang tới, một đám người lò zò những cái đầu mà ngó ra mà xem xét. Một tên trong đám đi ra, hắn hất cằm mà nói.
- Từ đâu đến, có chuyện gì?
Hắn mỉm cười mà nói.
- Người sống sót, đi tìm chỗ để nương nhờ.
Người kia đi xuống quan sát xung quanh, cẩn thận xem có còn người nào khác nữa hay không, rồi mới quay lại quan sát hai người. Ở xa nhìn không rõ thì thôi, đến gần mới thấy quả nhiên là xinh đẹp như thần tiên một cặp. Con mắt hắn hiện lên tràn đầy tính chiếm đoạt sau khi đảo qua thân thể của Ahri. Lấy về chút bình tĩnh hắn mở miệng nói.
- Đi lên.
Hắn đi phía sau rất cẩn thân như sợ hai người chạy mất, vẫy tay cho đám người chạy đến mà vây lấy hai người.
Thấy vậy hắn nhướng mày mở miệng nói.
- Các vị đây là ý gì?
Tên kia nhếc miệng cười khẩy nhưng vẫn tỏ ra thái độ ân cần mà nói.
- Nơi đây thật nguy hiểm, đám người chúng tôi là muốn bảo vệ hai người an toàn đi lên.
Hắn gật đầu ồ một cái như không quan trọng mà tiếp tục đi lên. Đám người chậm rãi đi đến một dãy hàng rào bằng gỗ, hàng rào này còn rất tươi mới, các dấu vết dường như là mới bị chặt bỏ, mới dừng lại bước tới phía trước. Một người trong đó tách ra khỏi đoàn chạy đi báo cáo, tuy nhiên đám người kia vẫn vây quanh hai người, không hề có chút ý định rời đi.
Đưa mắt ra quan sát xung quanh, nơi đây không có bằng phẳng như hắn nghĩ, trên đỉnh ngọn núi này cũng rất bình thương mà thôi. Chỉ là phía trên ngọn núi này có chút đỡ dốc hơn ở phía dưới, có rất nhiều đoạn núi khá bằng phẳng, tuy nhiên những đoạn bằng phẳn này lại khá nhỏ, đoạn đất bằng lớn nhất hẳn là ở sâu bên trong ngọn núi này. Còn có rất nhiều đoạn đường nhỏ nối liền các khoảng đất bằng thì là vừa mới phá ra, vì thiếu quy hoạch cho nên ngổn ngang lộn xộn không nỡ nhìn.
- Chồng! Có mùi máu người.
Ahri bất chợt lên tiếng khiến hắn bị ngắt quãng suy nghĩ, tuy nhiên lời nói của cô khiến cho hắn chau mày, hắn thì thầm hỏi lại.
- Em có nghe thấy nhiều hay ít không.
Ahri trầm mặc một lát thì nói.
- Tầm 30 - 40 người. Có cũ, có mới mùi rất tanh nồng.
Hắn gật đầu, dù sao cũng chưa đoán chắc chắn đám người này là thiện hay là ác, không thể chỉ vì có người chết liền phán định bừa bãi được. Nếu hắn lỡ tay giết chết người vô tội thì rào cản tâm lý sẽ xuất hiện, cuộc sống sau này sẽ có trúc trắc rất nhiều đắn đo.
Bỗng mấy tiếng cười nói vang lên khiến hai người phải ngừng suy nghĩ mà quay đầu nhìn đến.
- Móa hai con dê béo này được đấy, thằng kia giao cho chị cả, còn con hàng này thì để anh em chia nhau ra chơi.
- Ha ha! Móa nó sao bỗng dưng chạy ra hai con hàng ngon thế. Thịt chắc cũng ngon vãi đái ra ấy chứ.
- Dệch mị mày bị ngu hả, hàng ngon không để dành mà chơi mày còn tính ăn, mày có tin hay không tụi tao xé xác mày ra ăn trước.
Liếc mắt nhìn nhau, hai người chỉ cần biết có vậy mà thôi, đám này quả thật là ăn thịt người. Nếu đã như vậy thì không cần phải nể nang gì nữa rồi, ăn thịt đồng loại tội đáng muôn chết.
...