Chương 26: bức họa Bá Vương Hồi Gia
Lạc Thần đội vì được liên tục thực hành chiến thuật, cho nên ngày phối hợp càng lúc càng thuần thục hơn, từng bước di chuyển ngày càng có tiết tấu đều đặn hơn. Kẻ tấn công người kia phòng thủ, kẻ phòng thủ người kia lại tấn công. Công phòng đầy đủ, nhịp điệu rõ ràng, như là điệu khiêu vũ của chiến tranh, từng đàn zombie vì thế mà bị mài dần.
Ngay lúc tiếp cận khu thương mại, thật nhiều người sống sót ồ ạt chạy ra, loạn thành một bầy kêu cứu loạn xạ.
Không có bất kì thái độ cứu người nào, Tuấn đội trưởng đưa đao về phía trước mà hét lớn.
- Phòng thủ!
Lạc Thần đội lập tức quay về hướng những người sống sót mà đưa ra thế phòng thủ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Lấy khí thế bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Thấy thế nhữn người sống sót hoảng sợ lui về phía sau, một ông cụ có khi đã gần đất xa trời run rẩy mà tiến lên phía trước.
- Những người lính trẻ! Chúng tôi đều là người dân. Mong chính phủ cứu dúp đỡ cho.
Gặp người lớn tuổi Tuấn đội trưởng tỏ ra lễ phép hơn hẳn, anh ta nói.
- Thưa cụ chúng cháu không thuộc quân đội quốc gia. Tuy nhiên chỉ huy chúng cháu là người có chí lớn. Chỉ huy đã ra lệnh cho chúng cháu đến đây cứu lấy mọi người.
Ông cụ gật đầu tuy nhiên vẫn là tò mò mà hỏi.
- Các cậu đến cứu người, nhưng tại sao lại có ý tấn công chúng tôi.
Đội trưởng vẫn cung kính mà trả lời.
- Dạ! Dân có dân pháp! Binh có binh pháp! Loạn có thể gây ra đại họa. Chúng cháu sẵn sàng giết 10 người để bảo vệ 100 người. Mong cụ thông cảm cho.
Ông lão cũng từng là lính thời xa xưa, dĩ nhiên ông chỉ cần liếc mắt thì biết ngay lập tức, nhận ra những người này đều là lính. Tuy có chút chưa được tốt lắm nhưng biểu hiện không sai, ra tay quyết đoán tương lai chắc chắn sẽ là tinh anh trong tinh anh.
- Thật tốt vì có những người như cậu! Vậy chúng tôi phải làm gì bây giờ?
Đội trưởng mở miệng trả lời.
- Nếu mọi người chịu phối hợp thì chúng tôi sẽ đưa mọi người trở về căn cứ an toàn. Còn phối hợp dĩ nhiên là đi thành lối, cấm xô đẩy làm rối loạn đội hình. Chúng tôi sẽ không hỏi nguyên nhân, làm loạn chắc chắn giết.
Ông lão gật đầu rồi quay lại phía đám người sống sót mà nói.
- Quân đội sẽ không có nói đùa! Cho nên mọi người cố gắng dữ im lặng xếp thành hàng lối mà đi theo. Bị người ta chém chết cũng đừng trách ai cả, đao trên tay họ rất vô tình.
...
Lạc Thiên đội được chia thành hai cánh phải và trái. Đám người còn sống thì đi ở giữa xếp thành hàng lối mà đi, không ai dám hó hé nửa lời, ông cụ đã nói dĩ nhiên là bọn họ tin tưởng.
Ahri và Riven thì đi phía trước nhất, điều dĩ nhiên là hai cô đều nhận được ánh mắt thèm khát của một số người, nhưng khi nhìn thấy sức mạnh khủng bố cũng như địa vị khác thường của binh lính, bọn người này cũng không dám hó hé gì. Xưa nay đều vậy kẻ đứng đầu chẳng có ai là vô dụng, chỉ có bậc có tài cao mới có tư cách dẫn đầu tất cả.
Đội trưởng quay về phía ông cụ mà hỏi.
- Mạt thế nguy hiểm như vậy! Làm sao mọi người lại có thể tập trung đông người như vậy?
Ông lão cười lên sảng khoái mà nói.
- Lão già ta không được cái gì, chỉ là trong nhà có mở một lớp dạy võ nhỏ cho tụi trẻ, mạt thế diễn ra thì mấy đứa trẻ này liền chạy ra ngoài cứu người, cũng không làm lão già gần đất xa trời tôi mất mặt. Uh! Mấy thằng nhóc chúng mày đến đây, ra mắt vị này đi.
Mười người đàn ông cùng bốn cô gái bước đi lên. Thân thể cơ bắp dẻo dai khỏe mạnh, mắt sáng có thần quả nhiên là được rèn đúc nhiều năm mà có.
Gật đầu Tuấn đội trưởng nói.
- Quả là nhân tài! Thế giới này sẽ vì các vị mà oanh động. Tuy nhiên! Muốn làm nên cái gì đó thì lựa chọn quân đội mới có thể cất cánh. Làm đầu trâu mặt ngựa bá chủ một góc sân, quả thật cũng sẽ làm ra vài phần trộm cướp danh tiếng.
Mười bốn người như hiểu ý, tay nắm quyền, kiểu nhà võ mà đồng thanh nói.
- Nguyện nhập ngũ vì dân mà chết.
Vui vẻ vô cùng đội trưởng ông lại một lần nữa thu về tới tận mười bốn nhân tài dũng mãnh. Lần này phải đuổi theo chỉ huy mà tranh công nới được.
- Ha ha ha tốt! Tốt lắm mười bốn vị chắc chắn sẽ là chiến tướng hùng mạnh trong thế giới tang tóc này. Vậy mời theo gia nhập đội ngũ mà chiến đấu đi thôi.
- Toàn, Thắng hai người nhận lấy binh sỹ mới của mình này.
Mười bốn người rời đi, sát nhập vào bộ đội Lạc Thần.
- Ông cụ! Vì sao ông không tham gia quân ngũ vậy. Với khả năng của cụ chắc hẳn sẽ không thua đệ tử của cụ.
Ông cụ lắc đầu nói.
- Cái xương già này của tôi còn đánh đấm gì nữa, sợ là còn chưa đánh ra mấy quyền liền đã về chầu ông bà rồi.
Cười lên ha hả Tuấn đội trưởng nói.
- Không biết cụ đã đánh qua zombie chưa?
Ông cụ lắc đầu nói.
- Tôi chưa đánh qua, bọn nhỏ nó dành mất phần tôi rồi.
Đối mắt với ông cụ Tuấn đội trưởng nói.
- Giết zombie thì sẽ có khả năng cường hóa, theo tôi nghĩ chắc chắn sẽ nâng cao sức khỏe cũng như tuổi thọ của cụ. Nếu cụ đủ mạnh thậm chí sống thêm vài chục năm nữa cũng không chừng.
Nhướng mày ông cụ tò mò hỏi lại.
- Thật sự có thể trường thọ?
Làm người ai mà lại muốn chết chứ, có động lực để sống vì sao lại không làm. Nhìn về phía một nhóm zombie đang chạy đến, ông cụ quyết tâm muốn thử.
- Cụ dùng cái này!
Một cây đao đã được đưa vào tay ông cụ. Ông cụ chậm rãi bước chân già cỗi của mình mà di về hướng đám zombie.
Hời hợt phất một đao, cái đầu của con zombie đi trước tiên liền bị chặt bay. Thu đao về lại lật đao một cái, lại một cái đầu zombie bay lên. Nhẹ nhàng như là vẩy rau, đường đao như múa.
- Cao thủ võ đạo không ngờ lại lợi hại như vậy! Đao trong tay như là một bộ phận của thân thể, không màu mè nhảy nhót, chỉ cần tay động, liền một cái mạng. Lợi hại a!
Tay cầm đao ông cụ quay trở về, nhưng mà lúc này. Lưng thẳng như tùng, mắt sáng như sao, bước đi nhẹ nhàng. Quả nhiên lên câp, thân thể trở nên hồi xuân rồi.
- Cho tôi làm một tên lính quèn đi! Lão già tôi lại được việc rồi! Ha ha ha
Mừng rỡ Tuấn đội trưởng nói.
- Ha ha ha lúc về tôi sẽ báo cáo cho chỉ huy! Chắc chắn cậu ấy sẽ thật mừng đó.
Nhưng mà lúc này.
- A...a.a au...
Hoảng hốt tất cả mọi người đều nhìn về phương hướng tiếng tru như sói kia.
Trên mái của một ngôi nhà ba tầng đang đứng đấy một con chó ngao tây tạng to lớn vô cùng. Bàn chân cứng cáp, cái đầu to lớn, lông bay phất phới trong gió uy mãnh vô cùng.
Trên lưng nó vậy mà đang ngồi một thanh niên. Giáp trụ cứng cáp, thân thẳng như tùng, đôi mắt sáng quắc. Trên tay hắn còn cầm lấy một cây gậy dài, trên cao mà nhìn xuống. Quả thật là dũng mãnh như vô cùng.
Hắn đang cưỡi một con chó ngao tây tạng, bễ nghễ mà đứng.
- Ngao bái! Hai cô gái đi trước tiên là vợ tao? Sau này nhớ kỹ , phải vào vệ hai cô ấy.
- Cạch!...
- Gâu! Gâu!...
Con chó như phát điên bất chợt nhảy mạnh khiến cho hắn vì không kịp ngồi vững mà ngã xuống.
- Ách!...
- Bịch!
....
Mộng cả đám.
Vừa rồi còn trâu bò lắm mà, bất thình lình liền ngã ngựa, à nhầm ngã chó.
- Mẹ! con chó điên.
Hắn lồm cồm bò dậy mà trừng mắt tìm kiếm con chó khốn nạn vừa làm hắn mất hết mặt mũi kia.
- Ách! Mẹ nó vậy mà chạy đến vợ ta vẫy đuôi.
Chỉ thấy bây giờ, Ngao Bái đang vung vẩy ngoe nguẩy đuôi. Đang cùng hai bà vợ của hắn mà nịnh hót, ra dáng chú chó nhỏ thật đáng yêu.
Trong lòng Ngao Bái thì đang nghĩ.
- Ông chủ cái mông! Bà chủ mới là lợi hại nhất.
Ông chủ trước kia, cứ thấy bà vợ liền nịnh hót. Nếu như ông chủ cũ có cái đuôi không chừng còn ngoe nguẩy dữ dội hơn nó.
Nhớ ngày nó bị một lần, ốm đến gần chết, ông chủ cũ liền đem thứ thật đắng đánh đòn bắt nó ăn. Nhưng bà chủ lại cho nó ăn thật nhiều ngon, còn xoa đầu yêu thương nó. Ông chủ thật đáng gét, bà chủ mới đáng yêu, mới thương nó nhất.
Chỉ cần bán manh làm các bà chủ mới yêu thích, thì ông chủ chỉ có thể đứng xa mà mắng. Dám đánh nó thì nó liền chạy đi tố khổ với và chủ, bà chủ liền thay nó mà đòi công đạo..
...
Cho nên Ngao Bái nhà ta liền kệ cha ông chủ, chạy tới bà chủ Ahri và bà chủ bà Riven mà bán manh. Làm cho hai cô thiếu nữ vui vẻ không thôi, xoa xoa cái đầu to đùng của nó khiến cho Ngao Bái nó thật lâng lâng sung sướng.
- Chị Riven chú chó này thật đáng yêu quá đi.
Riven gật đầu.
- Quả nhiên là mãnh chó!
Trong đầu Riven thì con chó này rất được, vừa có thể trông nhà, vừa có thể cắn zombie mà lại vừa có thể cưỡi như chiến mã. Quả thật là trâu hết chỗ nói, cô quết chí phải đoạt được từ tay của Định Thiên con chó này
- Hừ con chó chết tiệt dám ném ông!
Ahri đứng chắn giữa hắn vào Ngao Bái mà nói.
- Chồng! không cho phép anh bắt nạt chú chó nhỏ đáng yêu này. Anh xem nó thật đáng tương.
Dật dật khóe miệng, hắn nghe thấy cái gì vậy.
-Con chó này mà đáng yêu? Vợ à em nhìn xung quanh dùn cái. Có thấy một đống người nhìn nó mà run lẩy bẩy đấy không.
Bĩu môi Ahri nũng nịu nói.
- Không chịu Ahri liền thấy chó nhỏ đáng yêu! Chồng bắt nạt nó Ahri liền dỗi.
Cứ như vậy dối trá, còn là chó nhỏ.
- Bảo bối theo em như thế nào mới được tính là chó lớn.
Bất chợt.
Một cánh tay ông lấy hắn. Nhìn lại thì ra là Riven.
- Chồng yêu! Cho Riven chó nhỏ nhé.
Một đôi mắt ốc biêu vàng ngơ nhác nháy nháy.
...
Còn có thể chơi con mắt ra như vậy, bạo long cô vợ, cũng có thể đá ốc biêu. Móa thật sự có cảm giác sợ đó nha, Riven có thấy là nên dùng chiêu này đi dọa người rất tốt không.
- Riven! Em muốn thế nào thì thế đó.
Con mắt Riven sáng lên hôn hắn một cái tính chạy đi nhưng dừng lại mà hỏi.
- Chó con tên gì vậy chồng?
Co dật liên hồi khóe môi, môi hắn có khi sắp dật đến hỏng rồi.
- Ngao Bái!
Gật đầu Riven hét lớn.
- Ngao Bái theo bà cô đi đập zombie.
Ngao Bái ngay từ đầu đều nghe hết lời của hai người rồi. Nó thích bà chủ tên Riven này nhất, bà chủ Ahri cũng rất đáng yêu, nhưng có chút yếu đuối không phù hợp với thân thể uy mãnh của nó.
- Au....a....
Nó tru lên một tiếng rồi bứt phá một cái, chạy ngang qua Riven. Cô túm lấy nắm lông trên cổ của Ngao Bái rồi bật nhảy lên trên. Ngồi vững chãi lên thân nó.
Thân thể có chút trầm xuống khiến cho Ngao Bái có chút hơi không thích ứng. Nó cố gắng chống đỡ vì trọng lượng khiến nó bất ngờ trĩu nặng đè lên thân thể nó, cuối cùng nó không bị trọng lượng của bà chủ làm cho mấy mặt.
- Gâu gâu!
Sủa lên hai tiếng nó bật nhảy một cái thật cao, trực tiếp nhảy lên tầng hai của một ngôi nhà gần đó.
- Au...u...
Tru lên một tiếng như là sói, nó cần phải thể hiện cho bà chủ của nó. Nó muốn nói với bà chủ rằng nó rất dũng mãnh. Nhảy về một hướng khác đạp chân vào một bức tường khiến nó ầm ầm sụp đổ, mượn lực của bức tường đó để lấy đà, nó nhảy ngang qua bầu trời.
Bên dưới một đám người há hốc cả mồm với miệng, trong lòng rung sợ không thôi.
Định Thiên và Ahri mới là người rõ ràng nhất sự đáng sợ của Ngao Bái. Bởi vì trên người Ngao bái đang ngồi lên là Riven, mà trên tay Riven đang cầm Bá Vương Đao. Cây đao đó nặng 1 tấn đó, vậy mà Ngao Bái bay nhảy cứ như chin.
- Nhà chúng ta có nuôi một con chó lai trâu?
- Ực!...
- Con trâu đó lai khủng long!
- Mẹ nó trâu cũng có thể trâu đến như vậy?
...
5 Phút sau.
Trên trời tối sầm vì có một người một chó bay qua bay lại. Việc này khiến cho cả đám người chân như bị cắm rễ xuống mặt đất, tâm thần run rẩy. Đi không nổi rồi.
- Được rồi Riven quay về thôi.
- Dạ!
- Ầm!...
Giờ đây trong mắt mọi người là một bá vương, trên tay bá vương đang cần một cự đao.
Mắt cô sắc như đao, thân thẳng như tùng, áo giáp sáng quắc bễ nghễ vô song.
Phía dưới người kia là một con chó Ngao Tây tạng thân thể cường tráng uy dũng không thua kém chủ nhân nó.
- Quan Thánh ngày xưa cũng chỉ có nước xách dép cho phu nhân.
- Tôi thì thấy phu nhân giống bá vuong Hạng Vũ hơn.
- Ực! Lông mao tôi cũng dựng đứng hết rồi ah!
- Thế giới này sợ rằng chỉ có chỉ huy mới có tư cách cùng phu nhân bình khởi bình tọa rồi.
- Có thêm Ngao Bái phu nhân thật là như hổ thêm cánh.
....
Đặt Xuyên Cang Bổng lên vai hắn cũng không nên để thua kém uy thế của bà vợ. Đưa mắt nhìn cô, nụ cười nhếch lên một bên miệng. Ahri đã hóa thành nhị vĩ yêu hồ, nắm lấy vai hắn mà cùng hắn sánh vai.
..
Trong mắt đám người.
Một bá khí chi vương đang cưỡi lấy một đầu mãnh thú uy chấn tứ phương bễ nghễ mà đứng. Mắt sắc như đao, giáp sáng như trăng, đao trên tay như cùng thiên hạ mà tranh phong. Nhưng đôi mắt bá vương đó lại nhìn về phía một người, trong đó chất chứa vô số yêu thương.
Phía dưới một chiến binh sắc mặt cương trực, trên vai vác lấy đại côn. Thân như là Triệu Tử Long mà thẳng tắp kiên cường, ánh mắt dịu dàng mà chờ đợi nữ vương của mình hành quân trở về. Bên cạnh hắn là mỹ nữ ôn nhu, hồ mị. Như như có như không đám người có cảm giác Ahri giống như là con của hai người hơn.
Ánh sáng chiếu chéo góc mặt ba người như đang vẽ lên một một bức họa, bức họa miêu tả một quân vương về nhà sau chiến trận. Đẹp đến cho lòng người mê say.
- Bá Vương Hồi Gia
Một binh sỹ móc từ trong túi ra một cuốn bút ký, cầm bút mà nhanh chóng phác họa lấy. Hắn tin chắc rằng chỉ cần hắn có thể vẽ thành công bức tranh này. Chắc chắn bức tranh Bá Vương Hồi Gia này của hắn sẽ được lưu truyền thiên cổ.
....