Chương 25: Ngao Bái

Chương 25: Ngao Bái

Sáng ngày hôm sau:

- Rập...rập....rập...

- Những người này vậy mà học hành quân nhanh như vậy?

- Có binh sỹ chính quy huấn luyện thật không tồi chút nào.

Binh sỹ mới hôm qua còn đang nhốn nháo, vậy mà chỉ qua không đến một ngày đã có bộ dáng bộ đội rồi. Quả thật là nhân loại khi mà bị dồn đến bước đường cùng, thì khả năng học tập cách sinh tồn nhanh đến mức khó tin.

- Cho binh sỹ ăn thật no, kiểm tra vật dụng đầy đủ 10 phút sau xuất phát.

- Vâng! Thưa chỉ huy.

Binh sỹ chạy đi chuẩn bị, không lâu sau đó nhiều nồi cơm lớn được đua lên, vì mạt thế các loại lương thực khác nhau thật sự khó kiếm, cho nên cơm trắng bây giờ chính là mỹ vị khó cầu. Cũng không phải ngày nào cũng được ăn mừng như ngày hôm qua được.

Những người sống sót được cho ăn no và bị nhốt lại trong một căn phòng. Binh sỹ sẽ phải toàn bộ rời đi, nếu để đám người này ở lại cùng đám người già và trẻ con thì hắn thực sự không có an tâm.

Binh sỹ đã tập hợp lại thành 9 tổ khác nhau, nỗi tổ 3 người xếp thành một hàng dọc. Thân thể thẳng tắp, đầu ngẩng cao bộ dáng cũng chẳng thua kém bao nhiêu, chỉ là bọn họ không có mặc quân trang mà thôi.

Hắn nghĩ một chút rồi hỏi.

- Có ai biết nơi nào lấy được quân trang hay không?

Toàn và Thắng cùng bước lên trước, hai người đều là binh sỹ đã giải ngũ cho nên bọn họ biết rất rõ vị trí đóng quân của quân đội trước khi mạt thế ập đến.

Toàn lên tiếng nói.

- Có một doanh trại quân đội cách chúng ta 200km về hướng đông nam thưa chỉ huy.

Hắn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, hướng đông nam là hướng trái ngược lại hướng sân vận động mà hắn chuẩn bị đi

Toàn lại nói.

- Quân doanh đó có kho quân dụng, khả năng lớn là có xe tăng và xe vận binh thưa chỉ huy.

Hắn ngẩm nghĩ rồi nói.

- Súng ống đạn dược và xe tăng bây giờ thuộc vào loại vũ khí tối kỵ. Vì zombie sẽ dựa vào âm thanh mà tụ tập cho nên tiếng vang của súng chỉ khiến chúng ta càng nguy hiểm hơn thôi.

Thắng bước lên một bước mà nói.

- Nếu chỉ vì quân phục thì cách hướng sân vận động có một quân xưởng may mặc thưa chỉ huy.

Quân xưởng may mặc quả thật là không tệ chút nào, quần áo vải vóc thuộc quân xưởng chất lượng rất tốt.

- Được vậy sau khi chiếm lấy sân vận động chúng ta sẽ đến đó một chuyến.

-Được rồi! Bắt đầu di chuyển.

Tất cả đồng thanh mà hô lên.

- Tuân lệnh!.

Tốp người đi thành một hàng ngang bắt đầu càn quét trên con đường dẫn đến kho lương.

Ahri và Riven đi phía ngoài cùng để bảo vệ hai phía cánh phải và trái. Còn hắn là chỉ huy dĩ nhiên là sẽ phải đi chính giữa. Đội quân của cọn họ cứ thế mà càn quét đi lên.

Bởi vì ngày hôm qua hầu như toàn bộ zombie tại khu vực này đã dồn về hết khu vực chung cư nên chặng đường này có chút đơn giản. Không quá hai giờ đồng hồ bọn họ đã tiếp cận cửa vào kho lương.

- Cứu với....

Cách đó không xa vậy mà có một nhóm người sống sót khá đông đang ẩn trốn trên đỉnh một tòa nhà thương mại cầu cứu đến bộ đội Lạc Thần.

Nhíu mày kho lương quan trọng hơn nên hắn tạm thời mặc kệ. Ra lệnh cho đội ngũ dàn thành hai hàng ngang phòng thủ.

- Ahri en lên đỉnh kho lương quan sát bên trong như thế nào.

Gật đầu Ahri biến trở lại thành nhị vĩ yêu hồ mà trèo thoăn thoắt lên mái kho lương. Sử dụng móng tay bạy lên tấm mái che của kho lương cô đưa mắt nhìn vào.

Một lát sau cô liền trở lại bên người hắn mà nói.

- Bên trong thật nhiều bao gạo, có ba xe container và 4 con zombie có lẽ là nhân viên bảo vệ biến thành.

Gật đầu, nếu không có nguy hiểm thì tốt rồi.

- Vậy thì tôi ở lại đây được rồi! Ahri và Riven tiếp nhận binh sỹ di chuyển đến căn nhà thương mại kia cứu người.

Hai người gật đầu dẫn những binh sỹ thuộc Lạc Thần đội rời đi.

- Đã nghe thấy rồi chứ! Dữ nguyên đội hình, di chuyển!

Tất cả thành viên đội Lạc Thần đồng thanh đáp.

- Nghe rõ! Tuân lệnh.

Nhìn theo bóng dáng của đội Lạc Thần rời đi, hắn thật sự có một chút nghi hoặc, đám người này làm cách nào huấn luyện. Làm sao mới đó đã trở thành quân nhân nhanh như vậy, hai người Toàn và Thắng này rất có năng lực sau này nên chú ý đề bạt bọn họ.

Lấy ra Xuyên Cang Bổng hắn nện vỡ ổ khóa của kho thóc. Bống con zombie nghe tiếng mà lao đến.

Đơn giản là vung ra bốn gậy, bốn con zombie đã vỡ đầu nằm xõng xoài ở đó rồi.

Bước vào kho thóc, quả nhiên là còn có ba chiếc xe container thầm mặc một chút. Nếu có thợ hàn hoặc máy móc liên quan hắn có thể cải tạo ba chiếc xe container này trở thành xe vận chuyển người dân. Bởi vì thùng của xe container bằng sắt rất dày nên cho người dân vào đấy để lẩn trốn trong lúc di chuyển thì sẽ rất an toàn.

Bước tiếp đi lên đập vào mắt hắn là hàng đống bao gạo được chất thành núi lớn khiến hắn có chút choáng ngợp. Có vẻ sau khi hắn rời đi kho gạo này phải thiếp nhận không ít xe hàng đưa vào.

Đi đến một cái bàn có vẻ như bàn làm việc của thu ngân hay gì đó, trên bàn còn đang đặt ngổn ngang một số dấy tờ. Hắn cầm lên một tập tài liệu nhỏ lên mà xem.

- Mỗi một xe container chở được đến 50 tấn gạo sao? Đám này chạy quá tải đến 5 tấn rồi, nhưng mà tốt cho mình ha ha.

Ném tập tài liệu đó đi hắn lần mò trong đống tài liệu ấy một lát rồi móc ra một tờ giấy thống kê.

- Hít....

-Tổng lượng gạo ở đây vậy mà lên đến 2000 tấn gạo, mẹ nó dư sức để nuôi một quân đoàn trong một thời gian không ngắn rồi.

- Ha ha ha....

Bấy chợt.

- Gâu gâu gâu!....

- Ách! Chó?

Cầm lên Xuyên Cang Bổng hắn di chuyển đến nơi phát ra tiếng chó sủa.

Một cái cửa bằng sắt được móc vào khá lỏng lẻo, nơi này hẳn có người thường qua lại nên cố tình không khóa lại. Mở ra cánh cửa mà đi qua, nơi này vậy mà là cửa hậu của một căn biệt thự khá lớn, nhà cửa sáng choang sạch sẽ cứ như chùi vậy. Có bể bơi, cây cảnh, hoa thảo tường viện điêu khắc tinh mỹ.

- Mẹ nó muốn ở lại đây luôn quá! Đẹp vãi hài.

Bất chợt một hơi thở nóng nảy thổi ngay ở sau gáy hắn khiến hắn cảm thấy rùng mình sợ hãi. Hắn vậy mà không phát hiện ra thứ gì đó vừa vòng lại từ phía sau.

Cảm giác nguy hiểm tràn ngập trong lòng khiến cho bản năng hắn mách bảo hắn là không nên di chuyển.

Nắm chặt lấy Xuyên Cang Bổng mồ hôi lạnh đã làm ướt lòng bàn tay hắn, mồ hôi như hạt đậu ứa ra từ trên trán, mồ hôi to như là hạt đậu vậy.

Nhưng mà...

- Liếm?

Mộng bức.

Con vật sau lưng hắn vậy mà liếm hắn, liếm thành một vòng quanh mặt hắn.

Liếm, liếm, liếm vẫn là liếm.

- Mẹ n... Ặc! Đừng liếm mồm t.... Ặc!

- Con chó.... điên na....y... Ặc!

Con chó này như là mừng rỡ vô cùng có liếm hắn đến có chút phát rồ lên rồi. Như là liếm đứng còn chưa đã, nó vậy mà còn đè hắn ra để mà liếm.

Liếm liếm liếm

....

Liếm đến mức hắn choáng váng, đành đưa bang tay lên che mặt mình đi. Liếm gì cũng được đừng có liếm mặt, ai biết mày có ăn tờ rứt hay không ah.

- Ử ử ử...

Liếm ngán con chó này vậy mà rên lên từng tiếng ai oán, nó hoàn toàn không có ý tấn công hắn mà dường như gặp người sống khiến nó cảm thấy uất ức mà than thở vậy.

Lau đi nước bọt còn dính trên mặt hắn đưa con mắt dận dữ mà trừng con chó, khiến cho nó cong đuôi mà càng kêu lên từng tiếng ư ử đầy tôi nghiệp.

- Mẹ ơi! Chó.. Ch..ó... Ngao tây tạng. Vậy mà khổng lồ như thế.

Một con chó ngao tây tạng to lớn như một con trâu rừng, nếu tính cả bộ lông như sư tử của nó thì trâu rừng cũng chỉ tính tuổi tôm. Thân thể khỏe mạnh và dũng mãnh, cái miệng của nó hắn có cảm giác chỉ cần gặm một cái liền đi nguyên cái đầu của hắn.

- Ực!...

Lấy can đảm hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng mà xoa lấy đầu của con chó. Nó vậy mà đem cái đầu to lớn của nó xuống, cái đuôi ve vẩy dường như thật thoải mái lắm.

Cảm thấy con chó này sẽ không gây nguy hiểm cho mình, lá gan hắn bành trướng lên. Đen cả hai tay mà cào, mà gãi cái đầu to lớn của nó, khiến cho con chó này sảng khoái mà rung lắc liên hồi.

- Ha ha... Chú mày được đấy sau này theo anh đi kiếm cơm nha!

Con chó như nghe hiểu được tiếng người bất chợt lùi về phía sau khiến cho hai tay hắn vồ hụt trong không khí. Con chó vậy mà nghiêm trang ngồi, cái đầu ngẩn lên thật cao rồi sủa lên ba tiếng.

- Gâu! Gâu! Gâu!

???

- Mé chó thể khôn như vậy! Có thể hiểu tiếng người.

Để cho chắc chắn hắn nói.

- Nhảy lò cò cho tao xem cái.

Vậy mà con chó cong hai chân lên, nhảy tưng tưng lung tung trên cái sân. Nhưng mà loài chó này không giỏi đứng bằng hai chân nên ngã liên hồi.

- Ha ha ha! Ông đây trúng lớn. May mắn kiểu này có khi đi ỉa cũng có thể ỉa ra tiên dược ha ha ha

Con chó vẫy đuôi chạy tới như mừng công lớn vậy, cà vào người kêu lên ư ử.

- Ách! Đừng có liếm đừng có liếm nha.

Con chó vậy mà thật sự không có liếm, nó lùi về sau mà ngồi. Đưa con mắt to như hai cái bóng đèn đang thơm rướm nước mắt mà chờ đợi.

Nhìn đến ánh mắt chứa đầy sự uất ức hắn có chút nghi hoặc.

- Ý mày là gì vậy?

Con có cúi cái đầu xuống rồi rên lên từng tiếng ư ử. Khiến hắn bối rối không thôi, đây là muốn truyền đạt cho hắn điều gì vậy.

Con chó thấy hắn không hiểu thì liền đổi cách biểu đạt khác. Nó nằm uỵch xuống đất bốn vó chổng lên trời mà co dật, miệng thì vẫn không ngừng nghỉ mà kêu rên.

- Ách! Ngửa cái bụng ra làm gì? A!... Bụng! Ngươi đói?

Từ trong nhẫn trữ vật hắn lấy ra một cái nồi cơm lớn. Để ra trước mặt của con chó. Thấy có cơm con chó như phát rồ ngồi bật dậy chạy đến cái nồi mà ăn lấy ân để.

Một lát sau cái nồi liền trống trơn, con chó thỏa mãn mà liếm láp cai mõm lớn của nó, cái đuôi ve vẩy lấy lòng vẫn không quên mà liên tục lắc lư.

Nồi cơm này là do hắn chuẩn bị, chuyến đi này không biết có gặp trúc trắc gì không. Chuẩn bị trước cho binh sỹ hồi phục sức khỏe sẽ không thừa, dù sao nhẫn trữ vật có chức năng dữ cho thực phẩm không ôi thiu tội gì không chuẩn bị một ít chứ.

Xoa lấy đầu con chó ngao tây tạng, hắn muốn đặt cho nó một cái tên mới.

- Mày là chó ngao vậy thì sau này tao sẽ gọi mà là Ngao Bái đi.

Như là thích ý với cái tên con chó liền mừng rỡ mà lắc lư, sủa lên hai tiếng trông rất có bộ dáng Ngao Bái rất vui vẻ.

Quay trở về kho lương qua cánh cửa lúc trước, nên là lúc thu lương thực về rồi. Làm xong biệc còn đi xem đám người kia thế nào.

- Ầm!...

Tiếng đổ vỡ vang lên khiến hắn có chút bất ngờ mà quay đầu lại nhìn.

- Mẹ nó! Không chui lọt liền phá cửa. Mày trâu dấy!

Cánh cửa quá nhỏ không đủ để Ngao Bái chui qua vậy nên nó trực tiếp phá cửa mở đường. Bộ dáng lắc lư xem trời bằng vung kia có chút buồn cười. Nhưng mà trong mắt hắn con chó này thật sự rất mạnh, chỉ nhìn điệu bộ hời hợt của nó cũng biết, một tát phá vỡ cả cửa lẫn tường kia nó thậm chí còn chưa dùng đến sức mạnh, chỉ là một tát nhẹ nhàng liền có thể.

Thấy Ngao Bái như vậy hắn lại càng vui vẻ, nhưng mà việc dọn dẹp kho lương cũng nên nhanh chóng hoàn thành. Hắn tăng tốc chạy nhanh theo từng lối đi ở giữa những núi gạo nhỏ, thu toàn bộ gạo có ở đây đều thu vào trong nhẫn trữ vật.

Phải đến 30 phút mới có thể thu nhập tất cả gạo vào trong túi trữ vật của mình. Hắn ưỡn vai cho dãn gân dãn cốt rồi gọi lớn.

- Ngao Bái! Đi thôi.

- Gâu gâu

Ngao Bái chạy nhanh tới rất là khí thế, khiến cho hắn linh quang khẽ động học theo cách cưỡi ngựa ở trong phim. Tóm lấy cái bờm của Ngao Bái mà nhảy lên lưng nó.

- Ngao Bái chay đi! tao kéo lông mày hướng nào thì mày chạy theo hướng đó. Nếu tao kéo về phía sau thì dừng lại. Hai chân tao đạp vào hông thì là tăng tốc.

- Gâu Gâu!

- Ha ha! Ta lấy tên Định Thiên có vẻ không tốt lắm, đáng nhẽ nên lấy tên là Ngạo Thiên mới đúng ah!

...