Chương 16: Công cuộc cày cấp nhàm chán.
Đây là một đoạn đường tầm 3m chiều rộng, vòng vèo trong ngõ nhỏ dài hơn 300m. Nhà cửa chi chít, bên trong ngõ nhỏ này còn có rất nhiều ngõ nhỏ hơn nữa chứa vô số những căn nhà lụp xụp.
Tuy chỉ là con đường nhỏ, nhưng mà vì nó nhỏ cho nên không gian để có thể chiến đấu rất hạn hẹp. Nhất là Riven, với cái cự đao bản rộng to lớn thì càng vướng víu.
Ba người sau khi lượn được ba bốn cái cửa hàng, đã đến đây từ đầu giờ chiều khoảng một hai giờ, nhưng đến nay cũng đã là xế chiều rồi mà vẫn chưa đi hết đoạn đường này.
Cả ngày chiến đấu mệt mỏi thành quả đem lại cũng không tệ, một đống rương trắng xanh vàng số lượng không ít. Có khi mở ra sẽ coa thể móc ra được một cái áo nào đó cho Riven, đến giờ cô vẫn chưa có hài lòng vì trên thân chỉ mặc một cái áo sát nách bình thường.
Mới vừa rồi đám người đều đã đạt tới cấp tám. Thể lực lại được phục hồi không ít, cho nên bon hắn quyết định đánh cho đến đêm thì mới trở về khách sạn cũ.
-Định Thiên em thấy đầu ngõ rồi! Cách chúng ta tầm 20m nữa là có thể ra khỏi đây.
Ahri đã nhảy lên mái nhà từ lúc nào, cô đang quan sát con đường này. Hiện giờ con đường đã nằm la lết toàn là xác zombie, nó kéo dài từ đầu đường đến cuối đường, những nơi mà bọn họ đã đi qua cho đến nơi bây giờ bọn họ đang đứng. Phía trước zombie lại càng dày đặc hơn, vì bọn nó nghe được tiếng chiến đấu mà tập trung từ bên ngoài con đường này mà chui vào.
Như vậy cũng tốt, đoạn đường nhỏ tuy chật hẹp nhưng dễ thủ hơn nhiều so với đoạn đường lớn. Cho nên bọn học quyết dịnh đánh thay ca, cứ hai người thủ thì sẽ cho một người nghỉ, mà hiện tại là lượt nghỉ của Ahri.
Trong các truyện tiểu thuyết mạt thế thường nói rằng zombie rất ghê gớm và có lúc sẽ tụ tập thành thi triều, ngưng bọn họ có thể là người nước ngoài thuộc vùng nông thôn cũng không chừng. Chứ theo hắn thấy bây giờ theo mật độ dân số đến hơn 10 triệu người, nhất là các vùng trung tâm của thành phố lớn. Nhiều bao nhiêu thì hắn không biết rõ chứ khu vực của hắn có đến cả 100 nghìn người, xung quanh một vùng phường xã này quả thật là cứ đi vài bước liền sẽ đụng một con. Thi triều thì cũng chỉ vậy thôi, tàu khựa to nồm chứ gặp kiểu thi triều hằng ngày như thế này thì cũng chỉ có nước đái ra máu.
Mà cũng bởi vì Việt Nam mật độ dân số quá đông nên tỷ lệ sống sót trong mạt thế như thế này càng thấp hơn các quốc gia khác rất nhiều.
Vậy cho nên chỉ cần một số người ít ỏi đó còn sống sót đến cuối cùng thì đều là tinh anh trong tinh anh. Việt Nam tuy kinh tế thấp hơn nước ngoài, nhưng mà so với độ máu liều và độ gan lỳ thì bọn hắn dám qua mặt. Không tin thì nhìn hai cái bà vợ của hắn thì biết, trẻ trâu tàu khựa hay anh mỹ gì đó thì phải gọi bằng cụ.
Táng zombie mất thêm mấy tiếng, trời đã nhá nhem tối nhưng mà lũ zombie này vẫn cứ như trẩy hội mà đông nghìn nghịt có khi còn có đến cả nghìn con. Không biết ông cha ta đẻ gì mà đẻ đã lắm như thế chứ. Không biết là đẻ lắm thì đất cát sẽ càng ngày càng lên giá sao?
Có chút nghi hoặc hắn nói.
-Không biết đám zombie này ăn phải cái gì mà toàn bộ chạy ra ngoài đường như vậy nhỉ, có nhà có cửa sao không ở nhà?
Bĩu môi Ahri nói.
- Ngày lễ dĩ là đi chơi rồi. Lão thần côn đó biết chọn ngày ra phết.
Riven vừa táng xong một con zombie thành hai nửa xong cũng lên tiếng.
- Em chẳng mấy khi đi chơi ngày lễ cả, có thời gian rảnh đi tập boxing hay tập gym còn vui hơn
Rớt xuống một hột mồ hôi to hắn nói.
-Em còn chơi cả boxing.
Riven tự hào nói.
-Có đi thi giải, nhưng lỡ đánh tên kia nửa sống nửa chết nên bị tước quyền.
Rớt thêm một đầu mồ hôi to hắn thầm nghĩ.
-Ực! Không chọc nổi! Thật sự không nên chọc ah!
Lúc này một luồng ánh sáng nổi lên trên thân thể ba người khiến cho thể lực lẫn sức mạnh của cả ba người tăng lên đáng kể.
-Cấp 9 rồi! Không biết sau khi lên cấp 10 thì có gì thay đổi không nhỉ.
Ahri là người hiểu rõ về kỹ năng nhất vì cô là người học được kỹ năng duy nhất ở nơi đây.
-Dĩ nhiên là có thay đổi lớn rồi! Lên cấp 10 thì có thể học thêm một kỹ năng mới nữa đấy. Chỉ có điều là sách kỹ năng rơi ra thật là hiếm, đánh zombie nhiều như vậy mà mới rơi ra có mỗi một quyển.
-Không cần lo lắng vì càng về sau càng khó lên cấp, đánh zombie mỗi lần có thể đánh cả nghìn con, tha hồ mà tích lũy.
-Định Thiên chúng ta đánh đám này đến bao giờ trời tối rồi? Nhưng mà trời có trăng vẫn dư sức thấy rõ, không bằng giết hết đi rồi hãy quay lại khách sạn.
-Ok.
Hiện tại hắn ngoài buff của Ahri hắn đã có thêm buff của Riven, bá thể khiến cho năng lực của hắn tăng lên gấp năm lần trước đây, chưa nói đến việc hắn đã lên cấp ầm ầm, riêng việc tăng cường gấp năm lần thì hắn đối với mấy con zombie biến dị hay tiến hóa cũng có thể táng nó một gậy khiến nó lắc lư rồi. Mà bây giờ cấp độ tăng cao hắn có thể táng một gậy lên zombie biến dị khiến sọ não của nó văng tung tóe.
Cho nên chiến một ngày một đêm đối với hắn là quá dư sức rồi.
....
Ngày hôm sau:
-Có sách kỹ năng này chồng ơi!
-Đâu đâu!....
-Ha ha ha ngon trym! Riven em học đi.
-Dạ!
Cuối cùng sau một ngày một đêm thì đám zombie cũng đã được dọn sạch. Cả ba người cũng đã đi ra khỏi cái hẻm nhỏ chật chội kia. Thành quả đem về cũng không tệ, cả đám cũng đã lên được cấp 10. Mà giờ đây càng may mắn hơn đó là một cuốn sách kỹ năng sau thời gian lao động vất vả cuối cùng cũng đã rơi ra. Giao cho Riven cả đám đưa mắt mong chờ xem cô sẽ học được kỹ năng gì.
- Thế nào Riven em học được kỹ năng gì?
-Ưm! chị Riven chắc hẳn sẽ học được kỹ năng rất mạnh mẽ.
Chỉ thấy Riven đem cuốn sách mở ra, đưa con mắt nhìn vào bên trong. Bên trong tròng mắt cô lóe lên một tia ánh sáng màu trắng, xong rồi cuốn sách từ từ biến mất khỏi tay cô.
Nhắm đôi mắt lại một lát, sau khi mở mắt ra cô hướng về phía một phía đất trống mà lao đến. Nhảy một cái cao lên đến 4m cô đem Bá Vương Đao vung mạnh xuống.
-Ầm!...
Một cái lỗ to đến 2m bị đục ra.
-Hít....
-Mé nó! Trâu như vậy.
Phải biết là, bây giờ mới chỉ là thời kỳ tiền mạt thế, nhân loại mới chỉ bước đầu tu luyên, hắn đoán chắc rằng trên thế giới này chẳng mấy người có thể vác lên Bá Vương Đao chứ chưa nói xách nó lên vung vẩy, vậy mà còn có thể nhảy lên cao đến 4m. Với sức lực của hắn bây giờ nhảy cao 4m không khó cái khó là cây đao nặng 5 tạ kia còn chưa vác lên nổi huống hồ là nhảy lên.
Hắn nhếc miệng cười, người nhà thì không phải là càng mạnh càng tốt sao. Trâu như vậy lên giường hắn liền nhàn, nằm ngửa bụng lên chờ cô dập xuống, mới nghĩ đến cảm giác hôm đó dương căn hắn lại rục rịch xao động rồi.
-Hắc hắc... Đi kiếm chỗ nghỉ thôi! Cày cấp thật là nhàm chán, tuy nhiên không cày mà có thể vô địch thì chỉ có mấy tên tác giả nghĩ vớ vẩn thôi. Muốn lên đỉnh cao của sức mạnh, may mắn vẫn còn là xa xa chưa đủ.
...
Quay về khách sạn cả ba người cùng nhau nấu một bữa ăn linh đình đền bù cho một ngày một đêm mệt nhọc. Ních căng cái bụng rồi thì ôm nhau lăn ra ngủ, không phải là hắn không có ý tưởng hưởng thụ hai cô nàng một phen. Nhưng mà cơm không ăn gạo vẫn còn đó, vất vả cả một ngày nghỉ ngơi cho hồi sức đã. Nếu ngủ dậy mà có hứng thú thì kéo hai nàng ra chịch vẫn chưa muộn.
...
Một buổi sáng không có gì ngoài việc Riven làm một bữa ăn sáng cho cả ngày mệt mỏi sắp tới.
Ba cái đầu chụm lại vui vẻ nói chuyện ngày hôm qua.
Hộp quà cũng đã được mở ra tất cả chỉ chừa lại 6 hộp vàng thì sẽ mở sau bữa ăn.
Không có xui xẻo như ngày hôm qua, hôm nay vậy mà mở ra được đến bốn áo giáp sắt và hai cái áo giáp nhẹ. Cho nên Riven không còn có thái độ bất mãn nữa. Nguyên bộ gần như đầy đủ màu xanh của yên bình đã được trang bị cho cả đội, chỉ là mũ hơi hiếm vẫn chưa mở ra được cái nào.
Ăn uống xong xuôi cả ba người ngồi xổm lại nghỉ ngơi, trong lúc đó tranh thủ mở hộp quà.
Lần mở hộp này không có được món đồ màu đỏ nào, mà chỉ nhận được một cái nhẫn trữ vật nữa màu vàng giao cho Ahri, một cái bao tay màu vàng thì tôi dùng.
Đoạn đường tiếp theo này khá lớn kéo dài hơn 500m, trực tiếp đến vị trí của kho gạo, nhưng ở khoảng nửa chừng thì có một cái công viên khá lớn.
Trước khi mạt thế diễn ra thì nơi đây còn đang tổ chức một buổi nhạc hội, cho nên số lượng người ở chỗ này tập trung rất đông. Ba người bọn hắn không dám trực tiếp đi qua, mà chỉ có hai biện pháp, một là đánh thẳng qua, hai là đi vòng qua. Nhưng mà đi vòng thì đoạn đường sẽ kéo dài hơn gấp mười lần là đi thẳng.
Cũng chẳng trách vì sao lúc chúng tôi đi qua đoạn đường nhỏ kia lại nhiều zombie đến vậy, hẳn là từ chỗ này mà đi đến.
Trèo lên mái nhà của một của một cái siêu thị nhỏ đã bị bọn họ hốt sạch, từ trên cao mà quan sát xuống đoạn đường này.
-Định thiên! Sao anh không lấy hết đồ trên đoạn đường này, nơi đây nhiều của hàng lắm luôn đó.
-Không cần đâu! Mỗi loại chỉ lấy một lân là được, chúng ta không có nhiều thời gian như thế. Chủ yếu là lương thực là bắt buộc phải đi lấy mà thôi.
Riven vậy mà còn có vô vàn câu hỏi vì sao liên tục vang lên. Cả đám người như là đi dạo, vừa nói chuyện, vừa quan sát.
Hắn quan sát thật kỹ và đối chiếu, có chút gì đó cảm nhận được từ đám zombie này, dường như bon nó đã bắt đầu có dấu hiệu mạnh lên.
Trong hai ngày này cả ba người liên tục cày qoái, ngay từ khi chúng còn đang bắt đầu biến đổi, cho nên cảm giác đưa đến chỉ là một đám lắc lư. Công kích của chúng quá yếu để có thể so sánh với bọn hắn bây giờ.
Nhưng mà khi lắng lại và quan sát thì mới thấy rõ, đám zombie này đã bắt đầu biết tấn công có chủ đích rồi. Chắc chắn sẽ không bao lâu nữa chiến tranh giữa người và zombie sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa.
Lời của tác:
-Đa tạ các bạn đọc đã quan tâm trới truyện ạ!
-Đa tạ bạn đọc: loinguyen908571
Đã đẩy kim phiếu ạ!
-Quan trọng đa tạ ba lần:
Đa tạ rất nhiều ạ!
- Chương này gửi tặng cho: loinguyen908571
Tác: ConCaoCao