Cách sống của mỗi con người luôn là sự lựa chọn riêng rẽ, từ sự riêng rẽ đó dù có chủ đích hay vô tình đều sẽ dẫn đến một kết quả. Mối quan hệ nguyên nhân kết quả, hay dễ hiểu hơn đó chính là đã lựa chọn rồi thì phải chấp nhận. Sự sai đúng lúc này không còn có ý nghĩa, vì theo lẽ thường thì đúng sai cũng chỉ xuất hiện bởi sự đánh giá của mỗi con người hay là của một tập thể.
Hiệu ứng đám đông (số đông) nhiều khi quy chụp cho những sự lựa chọn đơn lẻ là không có giá trị. Sự đoàn kết nhiều khi cũng chẳng phải là chuẩn mực mà nó còn có thể là thứ che mắt con người, phục vụ cho lợi ích của những cá thể hay một tập thể những kẻ cẩm quyền.
Những ngày tháng nằm trên đất Mỹ, đó chính là khoảng thời gian không bao giờ quên của Lý Thái Bảo. Từ một đứa trẻ bình thường, tạo hóa đã ban cho cậu một sự lựa chon. Phục vụ cho chính phủ Hoa Kỳ hoặc là chết. Với một thằng ranh con với khuôn mặt vô hồn, Bảo cũng chẳng có gì lấy làm nổi bật ngoài khả năng sử dụng máy tính đến mức điêu luyện. Một hacker thứ thiệt , với một bộ não khác người việc làm quen với máy tính từ lúc ba tuổi không là gì khó với cậu. Bảo cũng chẳng biết mình sinh ra như thế nào, đến cái tên cũng là do sư phụ đặt.
Zed một cái tên huyền thoại của giới Hacker, ông là người đã khiến cho hai thế lực mũ đen và mũ trắng trên thế giới phải ngả mũ thán phục, nhưng không ai biết Zed lại là một kẻ cầm quyền thứ thiệt (Chairman of the Joint Chiefs of Staff- Chủ tịch Hội đồng tham mưu trưởng Hoa Kỳ). Mặc dù là người dù trong tối hay ngoài sáng đều khiến cho người khác một cảm giác uy nghiệm. Nhưng Zed thực ra cũng chỉ là một ông già với vẻ ngoài hiền hậu. Dùng cả đời để phục vụ cho đất nước, vợ con cũng không có ngoài một đứa trẻ được ông nhặt về, khi trong một lần đi công tác bị tập kích bất ngờ vô tình có một đứa bé ăn xin đã đen đủi đỡ cho ông một nhát chém. Đứa trẻ Việt Nam này, gầy tong teo nhưng có một đôi mắt vô hồn khiến người khác khi nhìn vào sẽ chẳng nhận ra được sự thông minh và điên cuồng trong đó.
Năm 30 tuổi tốt nghiệp tiến sĩ tại học viện công nghệ tại mỹ khi đó có hai người Việt Nam. Một là Nguyễn Hằng còn một là Lý Thái Bảo, hai người tưởng chừng như chẳng có gì liên quan đến nhau. Cho đến khi Trần Nguyệt Hoa xuất hiện đã làm cho tâm hồn hai người đàn ông sao động mãnh liệt, vẻ đẹp cùng sự thông minh sắc xảo của Hoa đã làm bùng lên cho họ một ngọn lửa tình mãnh liệt. Hai kẻ đầy ưu tú trong học thức, tuyệt phẩm với vẻ ngoài đẹp đẽ lạnh lùng nhưng dù sao thì giữa hai người đàn ông này về mặt khí chất lại khác nhau. Một kẻ lạnh lùng nhưng ấm áp bên trong như Nguyễn Hằng đã chiến thắng, một kẻ lạnh lùng nhưng tâm cơ thâm trầm như Lý Thái Bảo. Chính cái sự, trầm lắng đến sâu sắc nhiều khi đã làm người khác cảm thấy sợ hãi nhiều hơn là muốn tìm hiểu về mình.
Dù sao, không có người này thì thế giới còn vô vàn những con người khác đủ để bản thân mình lay động thậm trí đắm chìm vào thứ dục vọng nguyên thủy nhất. Và như một lẽ dĩ nhiên, sau những phút giây mặn nồng thì trái ngọt hay quả đắng đều sẽ được sinh ra. Bảo và Châu cũng vậy, tình cảm đến sau quãng thời gian cùng hợp tác trong một dự án của chính phủ Hoa Kỳ. Họ mặc dù là người Mỹ, nhưng lại có một cái tên việt do cha mẹ của Châu đều là những người phục vụ cho chính phủ Việt Nam. Một hệ thống những đặc công tân tiến nhất của một quốc gia lấy thứ chiến đấu du kích làm bước đà cho sự bình ổn dân tộc, đã dùng nó như một tấm màn che cho sự phát triển vượt bậc về trí não.
Ngày ba người nhà Châu bị đem ra xử tử, cũng là ngày mà Minh đứa con Trai độc nhất của Bảo và Châu mới chập chững biết đi. Mặc dù biết rõ gia đình nhà vợ đang làm gì, nhưng vơi tình yêu Bảo đã bất chấp tất cả. Hắn ta không ngại việc phải đối đầu với cả chính phủ Mỹ, nhưng lại không thể vô ơn với Zed người đã dưỡng dục ra mình. Sự căm hờn tột cùng được nín nhịn bằng tính cách thâm trầm của mình. Bảo chấp nhận sự thật rằng mình phải mất Châu cùng với thư lý lịch bị đánh vào sổ đen đối với sự phục vụ trong chính phủ, dường như đã là dấu chấm hết cho giấc mơ Mỹ.
Nhưng muốn đứa con của mình được sống, Bảo phải chấp nhận nhiệm vụ cuối cùng của Zed là trở thành một cái gai trong chính đất nước cha mẹ của mình. Nhằm phá vỡ cái thế cân bằng giữa hai chế độ tư hữu và chủ nghĩa xã hội, Việt Nam chính là một bàn cờ nhỏ để phá vỡ những mắt xích cân bằng quan trọng.
Về nước với tấm bằng Tiến sĩ tốt nghiệp tại một trong những ngôi trường đại học đứng đầu thế giới. Với bộ não tuyệt vời chỉ trong vòng 18 năm ngắn ngủi. Không những trở thành Chủ tịch của một thành phố cấp trung ương mà còn là một gián điệp siêu cấp. Là ngọn nguồn cho những bi ai sau này của thế hệ đi sau.
'' Tình yêu cũng như một ly trà, khi nó còn nóng thì nó chính là ngọn nguồn của yêu thương chính nghĩa. Nhưng khi nó đã nguội, thì bất cứ điều gì cũng chỉ cũng lại sự đắng chát không tên. Thứ vị giác được nhân lên thành lòng thù hận.''
Mỗi khi nhớ về người con gái ấy, cái người đã cướp đi cái thứ tình cảm đầu tiên của một thằng con trai mới lớn. Mới lớn là như thế nào, là quanh năm ngày tháng 18 năm đầu đời chỉ biết làm bạn với bàn tay trái. À mà nó cũng không hẳn, tôi thiết nghĩ biết đâu đối với bạn lại là bàn tay phải hay cái chai thì sao nhỉ..............???
Sau cái lần, biết nhau định mệnh ấy thì sự ham mê về nhau chưa hẳn đã đủ sâu. Nhưng đời mà cứ phải cứ thích là sẽ được đâu. Người muốn gặp kẻ muốn quên, dù là cùng nhất trí muốn nhớ thì cái lớp học hôm ấy cũng thiếu đi một người.
Lớp học lập trình hôm nay vẫn vậy kẻ thiếu cứ thiếu mà người đi thì cứ đi, cũng chẳng ảnh hưởng đến đôi bạn trẻ của chúng ta. Như mọi ngày thì cái bàn đầu tiên không thường lệ lại không thấy bóng Minh. Nhưng ở trên đời này mọi chuyện đều có thể xảy ra và nhất là tình cảm thì càng chẳng thể giải thích tại sao nó lại tồn tại với một người hoàn toàn xa lạ mà như đã từng quen.
-Chẳng lẽ hôm nay hôm nay ta lại không được gặp nàng!. Ngổn ngang với mớ cảm xúc không tên lẫn lộn pha phần lớn với cảm giác đau đầu không tả nổi Minh thầm nghĩ:
Ngày hôm qua có thể là một ngày bình thường với ai đó, một ngày vui vẻ với bất cứ ai, một ngày say mê với những bi thuốc lào chắc nịch của thằng bạn nghiện nhưng nó lại là một ngày tồi tệ đối với Minh. Lần đầu tiên trong cuộc đời, một cậu chẳng phải nhóc 18 tuổi đã chấp nhận được một sự thật hiển nhiên là chính mình đã bị lừa. Buồn hơn cả là người lừa mình lại là người mình tin tưởng nhất.
- ''Bố tại sao lại như vậy, tại sao trước giờ bố giấu con''.
Mắt Minh đỏ rực không thể tin được khi vừa nhìn vào màn hình vi tính, xung quanh là những mẩu tàn thuốc chất chồng lên nhau trên chiếc gạt tàn nhuốm màu lịch sử. Cái gạt tàn này là cha chuyền con nối, từ đời bố sang tên cho thằng con trai tập tành hút hít bằng một cách nào đó mà cả hai cha con ngầm hiểu. Với những người làm trong những ngành nghề dùng phần lớn là đầu óc liên quan đến máy tính, thì có những người chọn sử dụng thời gian của mình một cách triệt để ngày đêm. Điếu thuốc không tên như gắn liền với cuộc sống không hẳn chỉ dành cho kẻ nghiện mà phần lớn nó còn dành cho những nghệ sĩ tự phong sử dụng để phần nào xây dựng lên sự sáng tạo trong công việc. Trong cái khói nghi ngút như châm hương ấy, những ảo ảnh có thể hiện lên rõ ràng cần thiết cho khả năng tưởng tượng. Cũng là liều thuốc kìm hãm sự bực dọc, áp lực rồi thậm chí đến những cơn điên xảy ra trong thực tại. Tốt hay xấu thì để cho người đời phê phán và nó cũng chẳng ảnh hưởng đến ai nếu như ta dùng chúng trong một khoảng không gian chỉ có một mình.
Một nỗi buồn không tên nhưng dai dẳng dù nó chỉ mới vừa xuất hiện. Minh không thể tin vào mắt mình khi đọc những dòng nhật ký của Bảo. Cái thứ mà cậu không thể tin là nó có thể tồn tại đối với người cha nghiêm khắc của mình.
-... Châu, con trai chúng ta đã 18 tuổi rồi em. Thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh đến nỗi anh còn chẳng thể hiểu được tại sao mình vẫn còn tồn tại.
-...Nếu như ngày đó ta không gặp nhau, có lẽ... em sẽ được sống một cuộc đời khác.
-...Anh từng nghĩ, thật ra thì đối với một kẻ như anh thì tình yêu đó là một thứ xa xỉ. Anh từng không đạt được người anh muốn, nhưng rồi...... anh lại có em!
-...Và rồi lại hại chết em..........
-... Xin lỗi em, chờ anh, anh sẽ bắt bọn chúng phải chết.! CHẾT!
Mấy dòng chữ ấy như hiện ra rõ ràng trong tâm trí Minh. Người mẹ mà cậu chưa một lần được chạm mặt, chưa một lần được cảm nhận sự cưng chiều, được nếm chọn thứ tình cảm thiêng liêng ấy đã mất đi khi vừa sinh ra cậu. Nhiều lần Minh hỏi cha mình rằng:
- ''có phải con là lý do mà mẹ phải chết không?''. Nhưng chưa một lần cậu được cha đáp lại. Đến hôm nay, khi mà mọi sự đã rõ ràng thì Minh cũng chẳng biết là nên vui hay nên buồn. Vui vì mình không là nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẹ, hay buồn bì cậu đã rõ vì sao mà mẹ cậu phải chết?
Những mớ cảm xúc quay cuồng khiến cho tinh thần Minh sụp đổ đến phát ốm. Người ta nói, sức khỏe con người là do tinh thần điều khiển. Tự nhiên đang khỏe mạnh mà lăn đùng ra ốm thì cũng chỉ vì phiền não, đau thương trong lòng không nguôi mà bộc phát ra ngoài.
---Tất nhiên, là không kể đến việc dính viruss như bạn đọc đang nghĩ đâu (đây là cảm xúc, cảm xúc ạ).
Thật ra trong cái lúc mà nỗi buồn chất đống thế này thì Minh không nên nghĩ đến chuyện khác, nhất là vấn đề trai gái. Ấy vậy mà hình bóng của Vy vẫn hiện ra, thật sự khó hiểu, cái mớ cảm xúc tiêu cực tự nhiên như được gột rửa. Có lẽ nào sức mạnh của vitamin gái nó lại mạnh mẽ đến vậy, dù sao cũng chỉ 18 tuổi cái tuổi chẳng bé nhưng cũng chẳng lớn với ai. Cái tuổi này mà ốm thì vitamin gơ có thể là một liều thuốc chuẩn chỉ để đẩy lùi cơn bệnh rồi.
-Giờ đến lớp cũng chỉ là muộn một tiết. Minh vừa nghĩ, vừa ngồi dậy chuẩn bị đi đến trường còn để học hay để làm gì thì rồi chúng ta cũng biết.
Vẫn như thường lệ, tiết thứ 2 vẫn luôn là tiết mà Đức đen vào lớp. Cũng chẳng phải vì nghiện bắn thuốc lào đâu mà là vì nhà gần thì đi sớm làm gì nên tiết 2 cũng là vừa đẹp. Đẹp đến nỗi gặp thằng bạn chí cốt như Minh mới vừa phi hộc tốc đến trường.
-Vừa đẹp, còn 10p thì ra chơi ngồi làm bi với uống cốc nước đã. Đức đề nghị với khuôn mặt khác thường nghiêm túc hơn thường lệ. Bởi lẽ ngày hôm nay, cậu cảm thấy Minh hôm nay có một điều gì đó khác thường.
- Mày sao đó? hôm qua lại cày game thâu đêm à?
- Không. Minh vô hồn đáp lại. Rồi chợt nghĩ ra điều gì cậu nói:
- Mày thấy tao hôm nay có đẹp trai không?
- Thằng điên.
Bước vào lớp với cái vẻ không thể nào bình tĩnh hơn, nhìn vào nơi đó như đã thấy được bóng hình làm mình vui vẻ. Minh từ từ bước đến cái bàn mà Vy đang ngồi và ngồi xuống chỗ trống còn lại. Như một điều hiển nhiên, là có một điều gì đó không bình thường đối với với những người xung quanh. Tiếng xầm xì bắt đầu:
- Mày nhìn kìa, thằng kia là thằng nào mà dám ngồi cạnh em Vy của tao.
- Của mày cc, mày không biết nó là ai à.
- Là ai, được cái mẽ ngoài chứ gì?
- Thằng ngu, nó là con bí thư của cái thành phố mày đang học đó.
- Lại con ông cháu cha à, mà khoan wtf Lý Thái Bảo .... Lý Nhật Minh...!
Tiếng mấy em gái cũng thầm thì than vãn:
- Ôi anh yêu của tao làm gì vậy kìa, chẳng nhẽ anh ấy thích con bé kia. Nhìn cũng chỉ được cái cao chứ sao xinh bằng tao phải không mày?
- Tao nghe nói con bé đó là con bà trưởng Khoa mình, điều đấy còn chưa đáng sợ, đáng sợ hơn là nó có một ông bố cũng không kém tên là Nguyễn Hoa mày biết không.
- Nguyễn Hoa nào đừng bảo là..... a !!!... Chủ tịch tập đoàn Vĩnh Hằng top 1 nước mình..
....
5 phút ra chơi kết thúc và tiết học lại tiếp tục bắt đầu. May mắn thay Minh và Đức vẫn được điểm danh với lý do là cô giáo giờ mới điểm. Còn Vy thì sao, tất nhiên là nhìn bề ngoài vẫn bình thường nhưng bên trong thì sao, bên trong thì lúc nào hỏi Minh. Thật là lạ, hai người Minh và Vy ngồi với nhau như 2 người bạn bình thường, cũng chẳng có màn tỏ tình như chúng ta nghĩ, cũng chẳng có làm mấy trò con bò. Đúng rồi, ngồi học bình thường đến nối chẳng bình thường hơn. Chỉ có một điều bất thường là trong suy nghĩ và hành động của cả 2 trong suốt 1 tháng trời sau đó:
'' Ngày hôm đó, anh tiến đến bên em
Trái tim em phập phồng sợ hãi
Chẳng có giống như dáng em bình thường yên lặng mãi
Cớ sao anh không thử nói một lời.
Anh cũng sợ, thật ra anh cũng sợ
Trái tim này, trước giờ thuộc về anh
Anh chẳng hiểu, cuộc đời anh chẳng hiểu
Khi đã gặp em, nó chẳng thuộc về anh.''
Như một điều quen thuộc, cái ghê ấy hôm nay lại có bóng dáng của cả Minh và Vy. Một tháng trôi qua, nhìn thì yên lặng bên ngoài nhưng sóng gió trong tim. Cả hai vẫn chẳng nói với nhau một lời, tất nhiên là nếu ai yêu nhiều và tán tỉnh nhiều rồi thì Minh không biết thế nào. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thích một người con gái, cả quảng thời gian dài chỉ vùi đầu vào học tập để sao cho không làm ảnh hưởng đến bộ mặt của cha mình. Dường như đã làm Minh đã không biết cách làm thế nào để yêu, làm thế nào nhỉ? Ai biết không.? Chỉ có làm liều! Vy cũng vậy, đối với cô bé thì chuyện yêu đương là chỉ có xem trên phim chứ ngoài đời còn chưa biết nắm tay thằng con trai là gì.
- Yêu không biết có phải không, nhưng cảm giác ngồi cạnh cậu ấy mình thật sự không có ác cảm, thậm chí còn thấy vui.
Kể cũng lạ, cũng không hẳn là đổi bạn trẻ của chúng ta chưa từng có ai khác giới ngồi cùng, chưa từng bị tán tỉnh. Cái sự đời ở đây là khi con người ta có đủ điều kiện, không bị áp lực về vật chất, cuối cùng cũng chẳng có gì có thể đốt thời gian bằng việc học, hơn nữa học cũng là một cách để mang lại niềm vui cho gia đình và toàn xã hội. Tất nhiên, là cũng không thể thiếu được nhiều thành phần xã hội khi đã có đủ tiềm lực về kinh tế thì học cũng chẳng cần thiết lắm. Nhưng khi vừa có quyền lại vừa có tiền thì tầm mắt của họ sẽ khác, sẽ biết cách đầu tư cho bản thân càng phát triển. Vì cái quan trọng không phải là có, mà khi đã có thì phải biết giữ và nâng tầm giá trị. Đó mới là sự tiến bộ trong tầm mắt của giai cấp tầng lớp thượng tầng.
Ngày thứ 31 định mệnh ấy, như chấm dứt chuỗi ngày dài mà hai đứa dù có học hành, thông minh, đẹp đẽ đến đâu cũng không thể nào mà hiểu được. Rốt cuộc ai là người bắt đầu?
- Cậu. ... cậu... .Như chẳng thể hiểu được nguồn sức mạnh nào đã khiến cho có một sự trùng lặp ngẫu nhiên. Cùng quay ra nhìn nhau, cùng nó một lúc căng hơn nữa là cùng nói một từ.
p.s: Tự nhiên, tôi thầm nghĩ một điều không biết là thằng Minh nó có nói câu:'' em an com chua, hay đại loại như em co an rau den khong =)) thì QUIT.
Tình yêu đến như một lẽ đương nhiên từ sau cái ngày thứ 31 đơn giản mà trọng đại đấy. Ngay từ lúc ban đầu mới yêu cho đến bây giờ, khi còn là một ông già thì chưa có một giây phút nào làm Minh hối hận. Những hình ảnh thuở thời đại học ùa qua như đánh động đến nỗi nhớ của Minh về Vy, cái khoảng thời gian đắm chìm trong những hình ảnh về quá khứ thì hiện tại, Minh vẫn đang một mình không có một chút cảm giác nào về các giác quan còn lại của cơ thể trừ thị giác. Chẳng biết là Vy đang ở đâu, nhớ lại người phụ nữ kiêu sa đã dành cả cuộc đời bên Mình. Dù bây giờ chỉ là còn lại là hai ông bà già với nhau vẫn không làm sao khiến cho tình yêu của họ thay đổi. Không phải chỉ vì sự chung thủy của cả hai dành cho nhau, mà họ đều hiểu được sự đánh đổi của họ dành cho nhau mới là sự bất diệt của thứ tình yêu không chỉ thiên về cảm xúc.
Những thước phim vẫn tiếp tục trôi cho đến khi Mình nhận ra một điều gì đó về những ký ức quen thuộc này.
Cái ngày này là ngày đầu tiên Minh về nhà Vy chơi với tư cách không phải là một người bạn bình thường , nói cách khác còn gọi là ngày về ra mắt gia đình nhà gái. Quả thật, Minh và Vy có một thứ tình yêu đơn giản, cùng học hành, cùng tốt nghiệp, cùng nhau vượt qua quãng thời gian sinh viên tuy không nhẹ nhàng lắm nhưng về cơ bản là tương đối dễ dàng. Lại nói về chuyện lần đầu về nhà người yêu ra mắt, mặc dù không tính là lần đầu tiên mà cả hai về nhà của nhau nhưng như đã nói về mặt ý nghĩa lần này lại khác. Minh cùng Bảo bố của mình cùng qua nhà Vy gặp mặt bố mẹ vy. Những thật là lạ, không khí hôm nay có vẻ không đúng lắm, Minh hoang mang hỏi Vy:
- Tự nhiên, anh thấy có chuyện gì đó không đúng em à. Em có cảm giác là họ đã quen biết nhau từ trước không.
- Em cũng cảm thấy hơi lạ, mà thôi. Ăn bánh đi anh, tiện thể nghe lẻn xem họ nói gì. Bằng ánh mắt lém lỉnh Vy liếc nhìn Minh cười trợn mắt nói.
Có lẽ, khi đó Minh của quá khứ không biết nhưng Minh của bây giờ thì đã hiểu. Minh nhớ lại mọi chuyện, cả về chuyện tình yêu giữa ba con người như một phần thân thuộc với mình.
Chẳng có gì khác lạ, về sự gần gũi đáng ngạc nhiên giữa ba bậc phụ huynh. Thân là người nhà trai Lý Thái Bảo lên tiếng phá vỡ sự ngạc nhiên của Minh và Vy:
- Hai người đều khỏe cả chứ, đã rất lâu rồi tôi rất vui khi được gặp lại hai người.
Dường như nhận ra được điều gì không đúng ngày một rõ ràng, Minh hỏi bố Mình:
- Bố quen cô chú ấy sao?
- Chúng ta là bạn cũ thời còn học tiến sĩ bên Mỹ. Đáp lời Minh không phải Bảo - bố của Minh mà là Nguyễn Hằng người sắp trở thành cha vợ của người nào đó.
Lời nói đó như làm cho Minh và Vy bừng tỉnh, khi trước Vy không chỉ một lần từng nghe về chuyện tình yêu của bố mẹ mình. Cái gì mà hồi đấy, bố phải chiến đấu mãi mới chiến thắng được một người cực kỳ ưu tú mới dành được mẹ của con. Tất nhiên, đầu tiên Vy cũng chỉ xem đó là mấy lời nói vui của bố mẹ mình. Nhưng Vy cũng chợt nhớ đến một lần Vy về nhà Minh gặp bảo, dường như cô thấy bố của Minh nhìn Vy với một ánh mắt rất lạ. Cảm giác như anh mắt ấy rất quen thuộc nhưng pha chút lã lẫm tại sao lại được dành cho mình. Ông rất tốt đối với Vy và dường như cũng chẳng lấy làm xa lạ hay cấm đoán gì về chuyện tình cảm của cả hai người. Thỉnh thoảng, ông cũng chỉ nhắc là có dịp sẽ về nhà Vy chơi.
- Vy này, chú thấy có vẻ cháu rất giống mẹ đấy. Vy nhớ Bảo đã có lần nói như vậy với Mình.
Thật sự rất ngạc nhiên về câu nói ấy, Vy chợt có cảm giác rằng ngày từ khi cô và Minh quen nhau. Vốn dĩ, mãi khi yêu nhau được một năm cô mới biết Bảo - bố Minh cũng là một người quyền lực mà tính ra thì cũng chẳng kém với bố của mình. Một sự thật rất đơn giản thế này, khi con người ta đang sống trong một tầng khác của xã hội thì người ta nhận ra những điều xung quanh mình vốn dĩ là một điều bình thường. Chính vì vậy, cô cũng giống như những cô gái khác khi biết bố của người yêu mình là chủ tịch Thành phố này thì có gì là lạ cả. Thậm chí, đến ngày hôm đó cô mới biết vì vốn dĩ Vy cũng chẳng quan tâm đến điều này. Vì trong mắt cô, mọi thứ từ khi có Minh thì cuộc sống của cô đơn giản đã đầy đủ thật sự là vậy.
Còn Minh thì cũng có một chút giật mình và chợt hiểu, cái người trong nhật ký của bố mình chính là bố mẹ của Vy. Chợt giọng nói của Bảo đưa minh về thực tại khi đó:
- Cũng chẳng phải người xa lạ gì, chúng ta có lẽ nên bàn đến chuyện của hai đứa. Tự nhiên, tôi thấy không biết nên vui hay nên buồn về chuyện này.
Như hiểu Bảo đang nói đến điều gì, Hoa mẹ của Vy cũng lên tiếng:
- Về chuyện tình cảm của hai đứa, tôi tin là giữa chúng ta không có khúc mắc gì. Chỉ là, tôi chỉ mong chuyện của thế hệ chúng ta không làm ảnh hưởng đến bọn trẻ.
Dường như cảm thấy được điều gì đó rất khó hiểu giữa ba người, nhưng dù sao thì buổi gặp gỡ đó đối với Minh và Vy như định mệnh đã an bài cho cuộc đời họ.
- Cuộc đời này của anh là dành cho em.
- Em cũng vậy.
Bóng dáng của ký ức như vụt qua trong khoảnh khắc, những kỷ niệm của vợ chồng hai người Minh và Vy. Cái nắm tay đầu tiên, cái hôn đầu tiên, cai cảm giác khi cả hai hòa vào làm một đầu tiên. Một người con gái trở thành đàn bà, một thằng con trai trở thành một người đàn ông, cả hai hợp lại tạo thành một kết cấu đơn giản cho một gia đình lấy tình yêu và trách nhiệm làm nên một mối quan hệ vũng chắc.
Rồi hình ảnh của đứa trẻ của họ ra đời, một cô con gái xinh đẹp mà họ cũng lấy tên của một loài hoa Lý Thạch Thảo cái tên như minh chứng cho sự trường tồn cho tình yêu của hai người.
Hình ảnh vẫn còn tiếp tục... cho đến khi, cái điều mà Minh không muốn thấy nhất. Đó là cái ngày buồn nhất trong cuộc đời của cả Minh và Vy. Cái ngày mà họ cùng chứng kiến những người yêu thương nhất ngoại trừ họ dành cho nhau qua đời. Cái chết của cha mẹ Vy và Minh luôn là liều thuốc khiên cho một người như Minh trở nên điên cuồng. Vì họ biết, để cho vợ chồng họ có được ngày hôm nay thì cha mẹ của cả hai người đã phải trả giá quá nhiều. Mặc dù, sau này Minh và Vy đã hiểu rõ kẻ gây ra cái chết cho những người họ yêu thương nhưng mặt ngoài họ vẫn luôn tỏ ra là không để ý gì cho người còn lại bớt suy nghĩ về việc trả thù.
Cùng là kỹ sư chuyên sâu về an ninh mạng và công nghệ thông tin nên Minh và Vy đều giống như cha mẹ của họ. Một phần không thể thiếu trong tiềm thức là họ sinh ra đã có trong mình dòng máu của thế hệ siêu hacker. Vì không muốn phần còn lại của cuộc sống của mình là Vy lo nên Minh đã im hơi lặng tiếng lên cho mình một kế hoạch trả thù một mình.
Sau khi tấn công vào hệ thống mạng của Mỹ và điều tra được Zed là kẻ đã gây ra thảm án cho gia đình mình. Thì ngay ngày hôm đó, những thông tin nguồn về bí mật quân sự của Mỹ cũng như, những bí mật giấu kín của thế lức tư bản mũi nhọn cầm quyền của thể giới được phơi bầy công khai trên các mặt báo trên toàn thế giới bằng một trùm hacker có biệt danh là M. Cả thể giới như nổi sóng ngầm, lẽ dĩ nhiên là để đối đầu với một trong những nơi có hệ thống an ninh mạng cũng như vũ lực hàng đầu thế giới thì một cá thể dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị trừ khử. Minh cũng vậy, sau cái lần thoát chết không thể tưởng tượng đó, một viên đạn được bắn giảm thanh từ khoảng cách 2 kilomet đã xuyên qua bán cầu não phải đã làm Minh phải chấp nhận rằng cả phần đời còn lại của Minh là nằm im một chỗ trên giường bệnh. Điều đó, càng khó trở nên tưởng tượng khi chỉ trong một tuần sau đó, không biết bằng một cách thần kỳ nào đó. Minh và Vy lại trở về một cuộc sống bình thường, không có hận thù, chỉ còn tình yêu của cả hai dành cho nhau.
Có lẽ vì đắm say với tình yêu, nên dù có ngày một già đi thì với người vợ này, đối với Minh mọi thứ đều trở nên đáng giá. Nhưng bất chợt, thực tại kéo Minh trở lại với cái màn hình điện thoại kia. Cái thứ vừa đem lại cho Minh những cảm giác, những hình ảnh về quá khứ. Bất chợt có một hình ảnh hiện lên
- Vy là Vy, tại sao mọi thứ diễn ra từ trước đến giờ qua màn hình điện thoại đều là những điều quen thuộc. Chỉ có hình ảnh này của Vy thì như là lần đầu tiên Minh nhìn thấy, một ánh mắt rực cháy yêu thương, nhưng dường như chứa đựng một nỗi đau không tên.
- Chồng, khi anh nhìn thấy những hình ảnh đó cũng như thấy em hiện tại, thì có lẽ anh sắp tỉnh rồi. Anh biết không, từ ngày anh hôn mê đến giờ, em và con lúc nào cũng nhớ anh. Nó lúc nào cũng nhất quyết nằm ôm anh mới chịu đi ngủ.
- Anh, có lẽ bây khoảng thời gian này của anh rất vui vẻ phải không. Đó chính là sức mạnh của tiềm thức, em đã tự tạo ra một chương trình máy tính nhằm đánh thức anh khỏi cơn hôn mê, nhưng trạng thái của anh đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu vô thức. Thật may mắn, là em đã kết nối được với bộ não của anh cố lập trình để nó đánh thức anh. Có thể là nay, có thể là mai, tháng sau, hay năm sau đi nữa.
Như hiểu được tất cả, có lẽ Minh đã rơi vào tầng giấc mơ sâu trong trạng thái vô thức của não bộ. Thời gian trôi qua trong giấc mơ theo lẽ bình thường sẽ trôi qua nhanh hơn ngoài hiện thực. Mặc dù vậy, vì Vy đã sử dụng một con chip ẩn trong mình một chiếc điện thoại siêu nhỏ được lập trình để đánh thức Minh, một cách từ từ tránh trường hợp giấc mơ của Minh sẽ càng rơi vào một tầng mơ sâu hơn. Nên mọi khoảng thời gian trong lúc hôn mê và thời gian thực thật ra không khác là bao.
Liệu trong giấc mơ Minh đã tạo ra được điều gì? Và liệu Minh và Vy sẽ gặp lại nhau
Khoảng trời đó, tình yêu đó, sẽ đi về đâu????