Chương 1: Ngày ấy, chúng ta tìm thấy nhau

Với bất cứ ai sống trong thế kỷ 21, game đã là một điều gì đó hiển nhiên. Tình yêu cũng vậy nó cũng là một điều hiển nhiên xảy ra đối với bất cứ ai trong cuộc đời này. Những con người muốn nếm đủ mọi loại cảm giác của một con người hoàn chỉnh.

Trong khuôn viên của một ngôi trường đại học tại Hà Nội, muốn cổ kính bao nhiêu có cổ kính bấy nhiêu. Tháng năm dài nhuốm màu lịch sử cũng chẳng thể làm phải đi những vết tích năm nào. Năm đó, ngày mà Minh gặp Vy cũng chẳng có một điều gì đặc biệt lắm ngoài:

- E cu, ra làm trận liên minh rồi về nào.

Giọng thằng Đức đen kêu lên cũng giống như cái tiếng điếu cày mà nó vẫn rít vào mỗi lúc tan tầm. Đối với bất kỳ thằng sinh viên nào, thì cái tiếng chuông báo tín hiệu hết tiết luôn luôn giống như một liều thuốc kích thích một bộ phận nào đó trên cơ thể. Nhằm khai phá tiềm năng của... à mà đi hơi xa rồi.

- Uhm... Chơi thì chơi cái cmn cái môn: '' Tư bản không thể xuất hiện từ lưu thông và cũng không thể xuất hiện ở bên ngoài lưu thông. Nó phải xuất hiện trong lưu thông và đồng thời không phải trong lưu thông" (trích Mác-Ănghen toàn tập )''làm tao điên đầu rồi.

Minh- nhân vật chính của chúng ta chắc cũng gợi lại phần nào kỷ niệm của mỗi lứa sinh viên năm nhất bập bẹ chuyển giao giữa môn giáo dục công dân và cái quyển sách ai cũng biết là gì rồi

Thật là đau đầu với vấn đề đó, mà thôi chúng ta tiếp tục với cuộc vui 'quéo cằm tu săm mờ rịt'

Vẫn như mọi lần con tướng tủ Nidalee đã được Minh pick gọn trong vòng một nốt nhạc với vị trí đi sập pọt =))) Và Đức đen thì cũng luôn là con hàng Ét riêu tỉa tót.

- caubetrontrai(Nidalee)(All): cướp rừng chúng mày eiiii

- khongmacsip(Master Yi): luôn

- lambithuocnao(Ezreal): tran d* nao cung co thang afk

ping!!!!!!! ping!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- vuachoivuadai(Jayce): afk cai cmm

- Vycute(Soraka)(All): sang cuop di bomay dang an coc ne.....

- caubetrontrai(Nidalee)(All): cmm im mom ranh con, rieng m t phi vo alo

- Vycute(Soraka)(All): come on baby!!!!!!!!!!

Những kỷ niệm tưởng chừng như đã chẳng bao giờ tái hiện lại đang hiện rõ mồn một trước mắt Minh. Quả thật, lúc trước Minh vẫn luôn mong là sẽ có một ngày được quay trở lại quá khứ, để làm lại những điều mà bản thân cảm thấy hối tiếc. Nhưng rồi ruốc cuộc là có hối tiếc hay không thì ngay lúc này điều đó chẳng còn quan trọng. Vì rõ ràng Minh nhận ra Vy - cái người mà ngày sau khi Minh và Vy yêu nhau được một khoảng thời gian mới rõ. Thì ra cái thứ gọi là định mệnh nó xuất hiện một cách làm sao mà sao mà rõ ràng đến vậy. Ngay lúc này đây, trên màn hình không chỉ là hình bóng của Minh mà một nửa phần màn hình còn lại chính là vợ Minh đang cười thật tươi sau khi chat xong dòng chữ đó. Cái điệu cười nghiền ngẫm quen thuộc mà 40 năm bên nhau Minh không bao giờ quên được của Vy.

...

Tối hôm đó, Minh về nhà. Nó đang lo là hồi chiều nó đánh con 36 mà ghi nhâm con 6* ôi nhầm.

Minh về nhà với một bộ dạng hả hể sau khi đã bón hành cho cap bottom team Vycute nhưng đừng lầm tưởng là giữa họ đã tồn tại một mối quan hệ. Mà nó còn hơn cả thế nữa.

Sáng ngày hôm sau, thứ 6 ngày 13 năm 2xxx

- Cả lớp trật tự chưa nào, tôi bắt đầu điểm danh. Tiếng ông thầy nhập môn lập trình C++ vang lên như một bản tình ca muôn thuở. Tình ca là vì sao, vì nó là niềm vui khôn siết cho mấy thằng vào lớp muộn vì bận bắn dieucay như một người có làn da đen nào đó, cũng là nỗi buồn thậm chí nối oan khuất cho những ông thích điểm danh hộ bạn tình à thì tình đồng chí, đồng áng, đồng phòng, đồng giường, nhưng chẳng bao giờ khiến Minh phải phiền lòng vì nó lúc quái nào chẳng đến sớm.

-Lý Nhật Minh 41-TKMT...............

- có ạ!

- Nhìn mặt cũng thấy Minh đấy nhưng nhà có ai theo Nhật không? .Ông thầy bắt đầu giả đò nói:

- Nhật thì nhà em chẳng có ai theo chứ Honda, suzuki, Yui ha.. à thì đầy nhà ạ

Cả lớp lại phá lên cười như phá mả, nhất là những nụ cười của mấy thằng mở tab ẩn danh thì hầu như là cả lớp con trai chưa gặp đã quen.!!!!

....

-Nguyễn Tường Nguyệt Vy 41-KTMT.....

- dạ có ạ!

Tiếng một em gái..à không bạn gái cất lên ôi sao mà nó chua đến vậy. Minh thầm nghĩ o_O (thật ra thì ngon)hehe

Minh quay đầu lại với ánh mắt bâng quơ và trong sáng như một cái x8 lướt đến người Vy, thật không thể tin được khi hai ánh mắt đó chạm nhau dường như sinh ra tiếng lẹt đẹt....

- Haizzzzzz, cũng Vy mà sao trời sinh đối lập. Một người thì xinh đẹp, duyên dáng như những nàng hot girl FB, một người thì &$%$^ (mà biết đâu).

''Cũng chỉ là tình cờ chúng ta chạm mặt nhau

Mà khiến con tim anh bồi hồi đến vậy

Em là nàng tiên hay cô gái ngày kia

Tuổi trẻ thả hồn vào hoa trong nước.''

Tự nhiên không biết nhảy từ đâu ra mấy vần thơ của một tác giả nào đó, ngồi ở đâu đó và gõ gõ.... nảy ra trong đầu Minh như át đi tiếng điểm danh đầu tiết vòng vèo muôn thuở. ''Người đâu mà cao lêu nghêu thế này, chưa cần nhìn mặt điểm đầu tiên đã chuẩn gu của mình cơm mẹ nấu rồi..'' Minh thầm nghĩ.

Với những ai đã đang và sẽ trải qua khoảng thời gian sinh viên thì cái tiết học trên giảng đường thật ra nó như cái bánh mì kẹp chả hằng ngày họ vẫn ăn. Không nhai thì không no mà không lên lớp thì chẳng có nổi điểm quá trình tạm ổn để rồi cuối kỳ còn yên tâm mà thi với chả cử. Nó chẳng những không ngọt ngào mà còn rất khô khan khi không kể đến có giáo viên nữ đáp ứng đủ ba tiêu chí:'' ngon, trẻ, chảnh''. Ngon tức là dáng ngon có ngực có mông và tất nhiên là phải có mặt. Trẻ tức là trẻ tuổi có chồng hay chưa chồng thì chẳng quan tâm nhưng ít ra không phải những chị tuổi hồi xuân. Chảnh tức là tính cách phải làm cao một chút chứ dễ như số bốn thì cũng chẳng lấy gì mà thu hút. Nếu hội tụ được cả ba tiêu chí đơn giản đó thì ít nhất ta đã có một lớp học tuyệt vời, chí ít để kéo lại cơn buồn ngủ nếu gặp phải mấy người thích bấm slide.

Mà giờ thì có là ai đứng lớp đi chăng nữa thì đối với Minh cũng chẳng phải vấn đề vì đã có Vy. Chẳng như cái bộ mặt lạnh lùng mà Minh đã bày ra vì trong tâm thức bây giờ chỉ toàn là hình ảnh về người con gái ấy.

Sinh viên là gì? có thể nói trong mắt một thằng từ bé như Minh đến giờ chỉ cắm đầu vào học thì hai chữ đó luôn là liều thuốc hối thúc nó cố gắng không ngừng nghỉ. Mỗi một người trong chúng ta, thì hầu hết đều xem Đại học như một con đường để lớn, để đổi đời, để khắc ghi những kỷ niệm không tên, những thứ đó chỉ thật sự đặc biệt khi mà vào độ tuổi lớn chẳng lớn cũng chẳng bé này.

Ngày thứ 6 định mệnh đó đã trôi qua, để lại trong tim của hai con người nhỏ bé những thứ cảm xúc không tên chớm nở đầu tiên. Căn biệt thự không tên giữa lòng Hà Nội là nới sinh ra một thiên thần nhỏ, thiên thần không có cánh nhưng là món quà lớn nhất dành cho đôi vợ chồng trẻ. Bố mẹ Vy nói, khi cô được sinh ra là đúng vào một đêm rằm tháng riêng. Cái thời gian mà cái tết đang đến rất gần, người người tấp nập mưu sinh hòng kiếm được một cái tết ấm no an lành. Thì Vy xuất hiện như tăng thêm một điều hạnh phúc to lớn trong một gia đình nhỏ.

- gái rượu của bố ra đời là điều bố mày hằng mơ đó con nhóc. Bố Vy đang ngồi chờ cơm vui vẻ nhìn hai mẹ con Vy nói:

- có gì mà phải mơ mộng hả bố, con thấy người ta thì thích con trai duy chỉ có bố thì lại thích con gái. Bao năm rồi, con lại chẳng có thêm em haizzz! Vy quay đầu lại khẽ trợn mắt nói nhưng dường như không dấu được niềm hạnh phúc trên gương mặt cô.

Bố Vy từ nhỏ cha mẹ đã mất sớm, một thân một mình bươn trải với cái thế giới đục ngầu này. Trong mắt ông, niềm hạnh phúc có được gia đình đã vĩnh viễn không còn tồn tại. Điều đó, vừa là nỗi đau, cũng vừa là nguồn động lực để ông tiếp tục đi học, tiếp tục cố gắng để sống sao cho cuộc đời phải quỳ dưới chân ông. Những mất mát đã qua đi khi ông học song Tiến Sĩ ở một đất nước luôn thắp lên một màu hi vọng Mỹ. Và như để đền bù cho quãng thời gian một mình, ông đã gặp được mẹ của Vy, khi bà cũng đang chập chững bước vào quãng đường nghiên cứu sinh. Thứ tình yêu nơi xa xứ, thứ tình cảm có được một gia đình là điều không phải ai cũng hiểu. Chỉ có những con người vốn đã mất đi, vốn đã quen hay nói cách khác là chấp nhận số phận nghiệt ngã mà tạo hóa ban cho mới thấu được niềm hạnh phúc khi có gia đình. Có được một người mình hoàn toàn tin tưởng, có được người cùng mình vượt qua mọi khung bậc của cảm xúc nó trân quý đến nhường nào.

Mỗi một con người khi lớn lên chắc hẳn ai cũng đều có một bí mật không thể kể. Điều đó càng đúng với bố của Vy - Nguyễn Hằng. Để có thể có được một điều gì đó thì tất nhiên là việc chúng ta phải đánh đổi đi một thứ tương đương. Có ai từng nghĩ rằng Nguyễn Hằng - chủ tịch tập đoàn Vĩnh Hằng một trong những thế lực đứng đầu về lĩnh vực an ninh mạng, luôn là một bức tường vững chắc cho hệ thống bảo mật thông tin đất nước lại chỉ là một con rối trong trò chơi quyền lực của thế lực thượng tầng. Khi bạn có tài mà không có lực thì cũng giống như bạn nghĩ ra một bức tranh đẹp mà chẳng có tiền để mua một chiếc bút vẽ. Để hiện thực hóa một khả năng thì tiềm lực phải được kết hợp với nguồn lực. Nguồn lực ở đâu mà có với kẻ không còn gì để mất trên đời? Tất nhiên, chúng phải được đánh đổi bởi những điều khó mà người bình thường có thể tưởng tượng ra được. Một tấm giấy nợ thì bình thường, nhưng một tấm giấy nợ mà người trả nợ lại là những người chưa từng tồn tại phải trả thì sao?

Như thường lệ với chuyên ngành CNTT thì máy tính là thứ luôn gắn liền với Vy. Mỗi khi cô xử lý xong mớ kiến thức dập khuôn trên trường thì chơi game cũng là một cách để giải tỏa áp lực. Bật lap chờ cho win khởi động xong, cô chợt nghĩ đến một người...

- ''Cái thằng nhóc học cùng lớp môn lập trình nhìn cũng được đó chứ, hình như tên là gì nhỉ Lý Nhật Minh....Tự nhiên, một hình dáng của một thằng con trai với cái điệu cười nhếch mép lại xuất hiện. Với cái dáng gầy gầy chắc cũng chỉ cao hơn mình một chút, mái tóc tỉa dài như mấy ông idol Hàn Xẻng mà Vy thỉnh thoảng xem. Dù sao mấy thằng da trắng mình cũng không có thiện cảm gì.'' Vy thầm nghĩ.


-Ê mày mò ra facebook con đấy chưa. Đức đen vừa châm bi mới vừa hỏi:

- Mày nghĩ tao là ai, chỉ cần có mã sinh viên nó là xong? mày nghĩ bố mày là thần à?????. Minh vừa nói vừa nhìn vào con note ghẻ của mình.

- Nếu tao biết thông tin con đó thì sao, mày cho tao cái gì đêi o_O

- Tối đi bay ok không?

- Bay cc bớt giỡn đi, mày trả tiền nước là được rồi

- Nhận kèo

-Đây thằng lìn. Đức đen vừa nói vừa vừa mở diễn đàn sinh viên đại học *

Nhìn chằm chằm vào cái điện thoại:

Hot girl Khoa CNTT:

Tiểu sử: con gái cưng của trưởng Khoa CNTT Trần Nguyệt Hoa

Họ và tên: Nguyễn Tường Nguyệt Vy

Mã sinh viên: 1**

Khoa: CNTT

Chiều cao: 1m71

Cân nặng: 51Kg

- đm ở đâu ra mà mấy thằng quạ mổ kiếm ra mà đăng lên nhỉ. Minh hỏi.

- nghe nói là hot từ cấp 3 rồi, hơn nữa lại là con cô trưởng khoa mình, không chỉ ngon hơn nữa học cũng bá chắc cũng chẳng thua gì thằng ml nhà mày.

Hai thằng bạn ngáo của chúng ta đang chăm chú với những suy nghĩ viển vổng thì có một sự thật thế này. Cái quán trà đá ngoài cổng trưởng thì lại rất gần với chỗ để xe của sinh viên, và tất nhiên là bọn họ cũng chẳng biết rằng, mấy câu nói của bọn họ đã đi hết vào tai của một người mà chúng ta không bao giờ ngờ đến nhất. Như là định mệnh đã sắp xếp, khi một cá thể quá mạnh mẽ sẽ dẫn đến sự mất cân bằng sinh thái. Hiển nhiên, để cân bằng về mặt sinh tồn thì loài thiên địch sẽ được sinh ra.