Chương 9: Kế hoạch tàn nhẫn! (2)

Đỗ Bân quay lưng, hiển nhiên không muốn xem cái cảnh man rợn ấy. Hắn kì thực cũng chỉ là giả vờ cứng rắn mà thôi.

Mọi người trong thư viên ai nấy đều có một cái cảm giác sợ hãi tột độ, trong ấn tượng của họ rõ ràng Đỗ Bân chính là một quân tử chính hiệu, không những thế cậu ta cũng rất thông minh có thể liên tiếp trong liên tiếp 2 năm đạt giải quốc gia. Nhưng giờ đây, bọn họ sụp đổ, cơ bản đó là một khuôn mặt giả tạo. Ai nấy đều cảm thấy có chút căm phẫn, rõ ràng là lòng tốt của họ đã lên ngôi nhưng thế thì đã sao. Đỗ Bân chính là người quan trọng nhất trong nhóm 6 người họ, là người có thể đem thực phẩm về cho họ, thế thì làm sao mà chửi rủa.

"Hữu tài vô đức!" Tất cả mọi người như có một hệ điều hành trong lòng cùng thầm chửi Đỗ Bân.

"Này" Đỗ Bân quay lưng nhìn cái đám zombies, lặng lẽ mở miệng gọi tất cả mọi người trong phòng.

"Ai có điện thoại không?" Đỗ Bân nhẹ nhàng quay đầu nhìn bọn họ, có lẽ là vì bầu trời đã dần dần vào đêm cộng thêm những hành động của Đỗ Bân lúc nãy đã khiến hắn tựa như một kẻ cuồng sát trong thân hình nam sinh hiền lành.

Vừa nghe xong câu hỏi, tức khắc mọi người đều nhìn nhau rồi lặng lẽ lắc đầu, vì tận thế ập đến quá bất ngờ, đến cả tính mạng cũng khó lo được dĩ nhiên cũng không để tâm đến một cái điện thoại.

Đỗ Bân nhìn cái đám người đó, cũng đã hiểu là bọn họ không có. Hắn lúc này cũng đã hiện hữu lên một kế hoạch trong đầu.

...

Lầu D

Ở một dãy lầu D to sừng sững, bên dưới có vô số zombies nhìn thì đang lang thang vô địch nhưng kì thực chính là có một mục tiêu. Bên trong một cái lớp học ở dưới tầng trệt được dán bẳng hiệu lớp 10E đang ẩn hiện lên hai cái bóng đen mờ ảo trong lớp.

Một cái bóng đen ẩn hiện lên là Lăng Thiên Vũ, chỉ thấy hắn ung dung ngồi trên một cái bàn học mà ngắm nhìn cái đám zombie đang điên cuồng cào vào cửa. Từ lúc cứu cô nữ sinh thoát khỏi sự bao vây của đám zombies thì hắn cũng đã thấm mệt.

"Này, Vân Huyên" Lăng Thiên Vũ nhỏ giọng gọi cái bóng đen đang ngồi co rút ở góc tường.

Cô nữ sinh mở cái đôi mắt xinh đẹp động lòng người mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú trước mắt, trong lòng cũng thầm ngợi ca vẻ điển trai của Lăng Thiên Vũ.

"Rất soái a" Vân Huyên cũng nhanh chóng xua tan cái suy nghĩ trong lòng cô, trên mặt cũng hiện lên tia ửng hồng. Độ hảo cảm đối với Lăng Thiên Vũ cũng tăng lên rất nhiều.

"Thấy cũng lạ, tại sao trong trường không hề nghe qua có một nam sinh soái đến thế này?" Vân Huyên trong lòng vẫn suy nghĩ, một tiếng ho nhỏ nhẹ của Lăng Thiên Vũ kéo cô về thực tại trong khi đang nghĩ vu vơ. Cô cũng hơi ngại ngùng mà quay mặt đi, tránh ánh mắt của Lăng Thiên Vũ.

“Cô có điện thoại không? Nó ở đâu?” Lăng Thiên Vũ nhìn cảnh vật trước mắt, không nhìn về hướng Vân Huyên mà lạnh giọng hỏi.

“A, không có ở đây, hình như là ở trên lớp” Vân Huyên cũng vừa nhìn xuống xung quanh cái áo dài trắng của cô, xác nhận là không có điện thoại. Cô chỉ nhớ nó ở trên lớp mình.

Lăng Thiên Vũ cũng đoán được, đôi mắt hắn nhắm chặt lại để một tia nắng của buổi chiều tà chiếu lên khuôn mặt không một vết xước. Hắn đang tận hưởng sự nghỉ ngơi sau 1 thời gian dài vất vả. 25 năm hắn sống trong mạt thế, đều là những chông gai mà một người bình thường khó có thể chịu được, hắn một thân một mình đi tranh giành tài nguyên với các thế lực lớn. Hắn từng là một người hiền lành nhân từ, từng là một học sinh rất giỏi. Bất quá đều là danh tiếng rác rưởi trong mạt thế. Không có thế lực chính là phế vật.

Lăng Thiên Vũ chỉ chầm chậm đứng dậy cầm theo cây rìu, từ từ đi lên cái bục giảng. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái bàn giáo viên trong góc.

“Còn chưa xuất hiện!” Lăng Thiên Vũ ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm cái bàn giáo viên.

“1”

“2”

“….”

“3” Vừa dứt lời một thì bỗng có một thanh âm nữ tính phát ra.

“Khoan đã!” Chỉ thấy từ bên trong cái học tủ lớn, dần được hé mở lộ ra là một vị nữ giáo viên có dáng người khá quyến rũ, mang theo một cái mắt kính cận. Biều cảm trên khuôn mặt đương nhiên là sợ hãi.

Lăng Thiên Vũ chỉ cảm thấy hơi quen mắt, không nhớ rõ cô ta là ai. Ngược lại cô ta khi nhìn Lăng Thiên Vũ thì biểu cảm trên khuôn mặt dần được chuyển đổi từ sợ hãi sang kinh ngạc.

“Lăng Thiên Vũ?” Nữ giáo viên kinh hô một tiếng, rõ ràng là quen biết Lăng Thiên Vũ.

“Tỷ” Vân Huyên kinh ngạc hỏi nữ giáo viên xinh đẹp. Nữ giáo viên cũng nhìn theo hướng âm thanh.

“Huyên nhi, sao em lại ở đây” Nữ giáo viên lại có thêm một kinh ngạc mới, nếu cô biết người vào là bạn của muội muội cô chắc hẳn sẽ không ẩn núp kín như vậy.

Lăng Thiên Vũ chỉ nhìn 2 chị em như lâu ngày chưa gặp mà ôm nhau, cũng không nói gì mà lặng lẽ ngồi vào cái bàn học gần đó. Hắn ngồi trên bàn học, không còn sự để tâm lên 2 người bọn họ nữa mà lại tiếp tục ngắm nhìn ra bên ngoài lớp học qua cửa sổ. Một kế hoạch cũng đang dần dần hình thành trong não hắn.

Hắn mĩm cười nhẹ, ánh mắt đen không đáy tựa như hố đen nhìn thẳng vào cái đám zombie.

“Đủ chưa?” Lăng Thiên Vũ nhìn 2 tỷ muội bọn họ hàn huyên bên trên bục giảng cũng phát mệt, tốn thời gian của hắn.

“A” Cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm của Lăng Thiên Vũ khiến cô hơi ngại ngùng mà đẩy nhẹ nữ giáo viên.

“Cô giáo, cô có mang điện thoại đúng không?” Lăng Thiên Vũ tiến lại gần cô giáo rồi khuỵu một gối như tư thế cầu hôn của một quý ông nhưng khác một chút là một tay của Lăng Thiên Vũ để ngang đầu gối, tay còn lại vịn ở cạnh bàn. Đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt nữ giáo mà lạnh giọng hỏi.

“C…có” Bị đôi mắt như hố đen nhìn chằm chằm, sự sợ hãi trong lòng cô được bộc phát lên, chỉ lắp bắp nói trong run rẫy. Rõ ràng Lăng Thiên Vũ là một học sinh chưa đến 18 tuổi sao lại có khí thế chết chóc như vậy.

“Thế cô cho em mượn xíu gọi điện nhé” Lăng Thiên Vũ lúc này trên khuôn mặt không còn là sự lạnh lùng mà đã trở nên tươi vui. Khuôn mặt hắn nhanh như chớp đã nở một nụ cười mĩm nhẹ. Trên tay đã chìa ra xin xỏ không kiêng nể.

Nữ giáo viên chầm chậm đứng dậy và bước đi tới gần cái bàn giáo viên, chỉ thấy tay cô run nhẹ chạm vào cái túi xách, lấy ra một chiếc điện thoại hiện đại đắt tiền. Cô vuốt màn hình rồi nhập mật khẩu màn hình, hiện lên là vô số ứng dụng dạy học.

Lăng Thiên Vũ nhận lấy điện thoại, hắn nhấn vào ứng dụng hình điện thoại màu xanh lá. Hắn vội nhập số rồi bấm gọi. Thanh âm rung vang lên nhỏ nhẹ, ánh mắt hắn dần trở nên căng thẳng. Hắn kì thực chính là hơi lo lắng cho em gái mặc dù 2 năm sau vẫn có thể gặp lại.

“Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được, vui lòng đ…. Tút” Lăng Thiên Vũ trầm mặc, tắt cuộc gọi. Vốn dĩ hắn muốn gọi cho em gái hắn mà mạo hiểm gọi điện thoại trước cái đám zombie này. Sóng điện thoại có thể kích thích não của chúng, sẽ càng thu hút chúng.

“Haizz” Lăng Thiên Vũ thở dài, đảo mắt liếc nhìn qua cửa sổ. Một đám zombie đã thò cả tay vào mà cào vào không khí, phía sau lại bu vào thêm một đám zombie nữa.

“Giờ thì hay rồi, đông lại thêm đông” Lăng Thiên Vũ cười khẩy như đang cười nhạo sự ngu ngốc của hắn.

Lúc này, Đỗ Bân đang cầm một chiếc đông hồ thông minh có thể gọi điện trong chiếc túi của cậu ta cùng với một cái điếu thuốc mới được trấn lột của tên gầy trông như nghiện.

Cậu ta mở đồng hồ, hiện lên vô số ứng dụng bổ ích cùng với ứng dụng game online. Chỉ thấy ngón tay của Đỗ Bân linh hoạt lướt lướt vài cái, ấn vào ứng dụng báo thức trên đồng hồ.

Giữa những hàng số mà xanh da trời đậm trong màn hình đen, ngón tay cái điêu luyện quẹt màn hình liên tục. Chỉnh đến 18:58, ngón tay của Đỗ Bân nhanh chóng xác nhận nút OK.

Chỉnh xong, Đỗ Bân quay đầu nhìn nhóm sáu người ra hiệu. Xong lại dùng bật lửa đốt phần đầu của cái điếu thuốc.

Dùng cọng thun kẹp chật cái đồng hồ với điếu thuốc có nhét mẩu giấy dày có tẩm cồn ở phần giữa điếu. Còn lại 5 phút chuẩn bị chuông reo, Đỗ Bân mạo hiểm dùng tay không mở cánh cửa sổ mặc kệ có mấy con zombie đang thò tay xin thịt.

“Còn 10 phút để chuẩn bị đấy” Đỗ Bân nói nhỏ nhưng tràn đầy khí thế, sẽ rất nhanh thôi họ sẽ lấy được đồ ăn về.

Vừa dứt lời, Đỗ Bân ném nhẹ cái đồng hồ ra ngoài. Cũng đã thu hút 1-2 con zombie bu lại, nhưng những con zombie cứ đi qua đi lại vì không thấy miếng thịt tươi ngon nào.

5 phút sau…..

“Tít tít” Tiếng chuông báo thức của đồng hồ thông minh vang lên, cùng lúc đó cái điếu thuốc đang cháy cũng chạm tới cồn ở trong giấy mà bắt đầu phát lửa.

Những con zombie nghe thấy tiếng thì đều chuyển động theo hướng âm thanh mà tìm miếng thịt người. Đỗ Bân lúc này dùng các ngón tay ra hiệu cho nhóm 6 người tìm đồ ăn.

Vương Tử Siêu bắt đầu dùng một nửa chai cồn tưới lên người nữ sinh bị cắn đã chết cùng với con zombie bị đập nát não. Cẩn thận cuộn tròn hai cái xác lại, chuẩn bị dùng mồi lửa đốt hết cái đám zombies.

“Chút nữa, nhóm bọn tôi ra ngoài. Các người nhớ đóng cửa lại đấy nhé” Đỗ Bân mở miệng nhắc nhở trong khi đang chứng kiến sự thành công trong kế hoạch.

“Bùm” Tiếng phát nổ của pin đồng hồ thông minh phát ra, triệt để làm nát chân những con zombie ở gần đó.

“Cạch” Đỗ Bân cùng nhóm kiếm đồ ăn mở cửa, tiếng cửa đã thu hút đám zombie nhưng chỉ có vài con đi chầm chậm về phía họ, những con còn lại bị nổ nát chân thì cung chỉ có thể kiên trì lết thân chậm chạp về phía bọn họ. Vương Tử Siêu hai tay khiêng hai cái xác còn nam sinh cao lớn thì đang cầm đồ của Vương Tử Siêu. Giáo viên thể dục đã cầm hai cây sắt lên bảo vệ hai người.

“Tần Tư Niệm!” Đỗ Bân mở to mắt nhìn Tần Tư Niệm gọi, ra hiệu.

Chỉ thấy Tần Tư Niệm tay cầm một cái bật lửa đang đốt một cuốn sách, cuốn sách bùng lên ngọn lửa phừng phực. Cô ta cầm cuốn sách đang cháy phần đầu mà hơ lửa gần 2 cái xác trên tay Vương Tử Siêu, ngay lập tức 2 cái xác bốc lửa dữ dội.

Vương Tử Siêu cũng nhanh chóng vứt mạnh hai cái xác đang cháy vào đám zombie. Đám zombie bị ngọn lửa nuốt chửng, chúng không biết đau đớn chỉ biết kêu rú trong cái đám lửa.

Đỗ Bân đã thành công!

Vương Tử Siêu cũng bị lửa lây lan do tay dính cồn từ 2 cái xác, Vương Tử Siêu cố nén nỗi đau đớn từ hai bàn tay.

“Không được rên!” Vương Tử Siêu trong lòng thầm an ủi bản thân.

Những người còn lại thấy cảnh này cũng hơi bối rối không biết làm gì, Đỗ Bân nhanh tay nhanh não lấy cái áo khoác chụp vào hai bàn tay đang cháy của Vương Tử Siêu.

“Phù” Đỗ Bân thở dài mệt mỏi, bọn họ đã thành công thoát khỏi vòng bao vây của đám zombie. Giữa buổi chiều tà, tia hoàng hôn chiếu lên 6 khuôn mặt cười rạng rỡ của họ. Họ tiếp tục lẻn vào khu vực có ít zombie, suy nghĩ sự thành công của Đỗ Bân mà hết lòng khen ngợi, nhưng rất nhanh thôi bọn họ sẽ gặp thử thách còn nguy hiểm hơn nữa.