Tiếng kèn báo hiệu giờ ra chơi cũng là lúc hắn vừa bước ra khỏi toilet
“Này, Lăng Thiên Vũ”
Một giọng nói bất chợt làm Lăng Thiên Vũ nhìn về phía phát ra âm thanh
Một cậu thanh niên tóc hơi nâu trông có vẻ tuấn tú đang ở trước mắt hắn
Lăng Thiên Vũ nhìn người thanh niên trước mắt, trông có vẻ hơi quen mắt nhưng vẫn lạnh giọng hỏi
“Ngươi là ai?” Lăng Thiên Vũ vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt vô cùng cẩn trọng
Bị đôi mắt âm u của Lăng Thiên Vũ nhìn chằm chằm mình, nhất thời người thanh niên cảm thấy hơi sợ hãi nhưng vẫn cười nói
“Ha, cậu thật sự là ngủ đến ngốc rồi sao”
“…” Lăng Thiên Vũ vẫn là ánh mắt ấy
“Tớ là Trần Vân đây”
Nghe thấy cái tên nghe vừa quen vừa lạ khiến hắn cẩn thận suy nghĩ về nó
“!!!”
Thì ra là người bạn thân lúc ở cấp ba của hắn, lúc ở cấp ba do tính cách khá lạnh lùng nên cũng có khá ít bạn, Trần Vân là một trong số đó.
Nhất thời một loạt hình ảnh hiện lên trông đầu hắn
…
“Lăng Thiên Vũ cậu mau chạy đi, tớ đã bị cắn rồi”
Trước mắt Trần Vân đang hối hả, thúc dục hắn
“Cái gì?” Lăng Thiên Vũ bối rối
“Tại sao tớ phải chạy, chúng ta là huynh đệ cơ mà nếu có chết thì cùng chết”
Trần Vân nghe vậy nhất thời có chút cảm động
“Cậu không thấy chúng ta đang bị bọn zombie bao vây sao, vả lại tớ không muốn bị biến thành quái vật như bọn chúng rồi cắn cậu đâu?”
“Tớ biết” Lăng Thiên Vũ khẽ cắn môi
Trên mặt Trần Vân hiện lên một nụ cười nhạt
Sau đó Trần Vân đá một cú mạnh vào bụng khiến Lăng Thiên Vũ bay sang ban công tòa nhà đối diện
“A” Lăng Thiên Vũ vừa đau vừa bất ngờ nhìn theo bóng lưng Trần Vân
Trần Vân nhìn về phía Lăng Thiên Vũ đang rơi xuống rồi nở một nụ cười
“Hãy sống sót đấy”
Vừa dứt lời một con zombie lao với tốc độ khá nhanh lao vào cắn Trần Vân
"A" Trần Vân kêu lên một tiếng rồi đấm thật mạnh vào mặt tên zombie
“Mẹ nó, tao thật sự sẽ liều với chúng mày!” Trần Vân tức giận hét lên
Rồi Trần Vân lao mình vào đám zombie trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lăng thiên Vũ
…
Lúc này ánh mắt của Lăng Thiên Vũ đã bớt âm u, cười nói
“Ha, thật xin lỗi a”
Dứt lời hắn khẽ mĩm cười, thầm nghĩ
“Mạt thế cũng sắp đến rồi, giúp ngươi sống sót cũng xem như ta trả lại phần ân tình khi trước vậy”
Trần Vân nhất thời hồi hộp, cảm thấy Lăng Thiên Vũ có vẻ cũng đã khác với trước đây
“Chỗ này có vẻ nói chuyện không tiện, chúng ta vừa đi vừa nói nhé” Lăng Thiên Vũ cười cười
“Được”
Lúc sau, Trần Vân và Lăng Thiên Vũ đang ôn lại chút chuyện cũ thì đột nhiên có thanh âm hùng hổ vang lên đằng sau
Lăng Thiên Vũ quay đầu lại nhìn
Trước mắt là một thằng thanh niên cao lớn dáng đấp vạm vỡ đang hùng hổ đi về phía hắn
“Nhóc con, khôn hồn thì nôn tiền ra đây” Tên to con hét lên
Lăng Thiên Vũ ánh mắt âm u, sắc lạnh nhìn tên to con phía trước nhất thời cũng không biết hắn là ai
Bên cạnh, Trần Vân thì đang rất bất ngờ, có chút sợ hãi lên tiếng
“Thật xui xẻo, thế mà lại gặp tên hay bạo lực học đường này”
“Cút!” Thanh âm vô cảm của Lăng Thiên Vũ thu hút sự chú ý của các bạn đang nói chuyện xung quanh
“Mày vừa nói gì thế, mày biết tao là ai không?” Tên to con tức giận
“Không cần biết mày là ai!” Nói xong Lăng Thiên Vũ xoay người kéo Trần Vân cùng đi. Suy cho cùng hắn vẫn còn một việc quan trọng hơn cần sử dụng tiền lúc này, đưa cho hắn thì lấy cái gì mà dùng
“Ôi xong rồi xong rồi” Trần Vân trong lòng sợ hãi khóc lóc
Tên to con cảm thấy mình bị sỉ nhục như vậy nên tức giận lao về phía Lăng Thiên Vũ tung một cú đấm trời giáng
Khi cú đấm sắp đến gần đầu Lăng Thiên Vũ, thì nhanh như chớp Lăng Thiên Vũ tránh đầu sang một bên
“Bốp”
Một cú đá như trời giáng của Lăng Thiên Vũ bay thẳng vào mặt tên to con, hắn ôm mặt loạng choạng lùi về sau
“Mày…Mày” Hắn dù đang rất đau nhưng vẫn cố gắng hăm dọa
“Binh”
Lại tiếp tục thêm một cú đá mạnh vào bụng hắn khiến hắn đau đớn gần như ói ra, giờ đây trên khuôn mặt hắn lại hiện một có chút sự sợ hãi, mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn ngước mắt lên nhìn Lăng Thiên Vũ
Nhưng va vào ánh mắt hắn là khuôn mặt vô cảm cùng đôi mắt âm u của Lăng Thiên Vũ khiến hắn sợ hãi, người run bần bật.
Lăng Thiên Vũ lúc này chỉ nở một nụ cười hời hợt nhưng trong ánh mắt của tên to xác thế quái nào lại như một con quái vật vô nhân tính đã từng huyết tẩy cả một vùng đất. Ở chính thời khắc này, chính tên to xác sẽ không bao giờ quên ánh mắt của Lăng Thiên Vũ, tựa như một hố đen không đáy có thể giết hắn bất cứ lúc nào.
“Bốp” Một cú đấm thẳng mặt tên to con
Tên to con ngã xuống ôm mặt, đau đớn kêu lên
Lăng Thiên Vũ quay lưng đi về phía Trần Vân đang vô cùng bàng hoàng
Thật sự một màn vừa rồi khiến tất cả mọi người xung quanh ái nấy đều thấy bất ngờ nhưng cũng không kém phần vui mừng vì một tên hay bắt nạt người khác đã bị trừng trị.
“Đi lẹ đi, thầy cô đến là xong đấy” Câu nói của Lăng Thiên Vũ kéo Trần Vân về thực tại trong khi cậu ta đang suy nghĩ vu vơ
“Được, Vũ ca” Trần Vân cười, giọng nói pha chút nịnh hót