Chương 1: Dù vong, tất không hối hận

“ Tháng 12 năm 2055”

Ánh mặt trời của một buổi chiều tà đang chiếu rọi xuống một thành phố rộng lớn nhưng đã đổ nát hoang tàn như thể đã bị phá hủy rất nhiều lần.

Ở vùng ngoài thành phố ẩn hiện lên một đám zombie, cùng một bóng đen cao gầy đang đi chuyển rất nhanh như thể đang chạy trốn một thứ gì đó, một thứ vô cùng kinh khủng.

Cái bóng đen một tay cầm đao vừa chạy vừa chém rất nhanh, như trong tích tắc đã vung ra vô số nhát. Những con zombies xui xẻo cản đường đều bị chém cho mất đầu.

“Phập.”

Một đao xuyên qua một con zombie, máu chảy tun trào ra từ đầu con zombie

Con zombie gục ngã trước mặt một người đàn ông trung niên trông hơi trẻ có mái tóc trắng, mặc một bộ áo màu trắng đen nhưng đã rách rưới, chằng chịt vết thương, be bét máu, nhìn bốn phía xung quanh.

Lăng Thiên Vũ, kẻ sống sót cuối cùng của *Việt Hoa đang bước đi nhanh chóng. Sau lưng rải rác vô số xác zombie chết và cũng có một số lượng lớn zombie đuổi theo.

Việt Hoa: Một đất nước hùng mạnh ở Châu Á trên Lam Tinh(một hành tinh song song với trái đất ở một vị diện cao hơn), tên cũ: Việt Nam; Năm 2025, do xung đột dữ dội mà xảy ra thế chiến thứ 3. Hoa Quốc muốn xâm chiếm đát nước Việt Nam, đứng trước tình cảnh đó một lãnh đạo vĩ đại đã chiến thắng và xâm chiếm lại Hoa Quốc và thành công vang dội

Chốc lát hắn đã chạy đến thành phố hoang tàn. Hắn ngước mắt lên nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh ngạc. Đôi mắt mở to hết cỡ, khó có thể tin được cảnh vật trước mắt

Trước mắt hắn một cơn sóng zombie ào ạt tràn vào thành phố. Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, thầm nghĩ:

“Ha, Ta bị bao vây rồi.”

“…”

Trước cơn sóng zombie, hắn bình tĩnh lấy từ trong túi quần ra tấm ảnh, khuôn mặt hiện lên một chút gợi buồn.

Trong bức ảnh một thanh niên điển trai cùng một cô thiếu nữ xinh đẹp đứng cạnh nhau. Nhìn bức ảnh hắn khẽ cười khổ

“Em gái, chúng ta có vẻ sắp gặp lại rồi đấy”

Xem xong bức ảnh, hắn lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, cầm bật lửa đốt phần đầu của điếu thuốc rồi khẽ hút

Sau đó hắn đưa bức ảnh vào ngọn lửa, vứt sang bên cạnh, sau đó khuôn mặt lạnh lại nhìn sang cơn sóng zombie.

“Cơn sóng thần zombie này, chạy thì chẳng chạy kịp.” Lăng Thiên Vũ trong lòng than thở, nhìn thẳng vào đám zombie đang kêu gào trước mặt, ánh mắt sắc lạnh kèm kiên định.

Loại kết quả này hắn sớm đã cũng đoán được. Cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu.

“Lùi cũng chết, tiến cũng chết. Liều vậy, chết thì chết thôi!”

Dứt lời hắn lao vào cơn sóng zombie trước mặt điên cuồng chém giết. Trên trán lại ẩn hiện lên một dạng hình Vô cực đỏ sắc.

Lúc này ánh mắt hắn kiên định, số mệnh của hắn vốn nên kết thúc thì hắn sẽ kết thúc. Nếu như lúc này có người hỏi hắn có hối hận về quyết định của mình không, ánh mắt của hắn đã trả lời cho chính câu hỏi ấy. Hắn không hối hận.

“Thiên vũ!” Một thanh âm vâng lên ngoài tay Lăng Thiên vũ

“Lăng Thiên Vũ, dậy mau!”

Trong lòng Lăng thiên Vũ ngơ ngác, thầm nghĩ

“Ta vẫn chưa chết à”

Lăng Thiên Vũ muốn mở mắt nhưng không tài nào mở được như thể có một tảng đá đè lên trên đôi mắt của hắn, lát sau hắn gắng gượng từ từ mở nhẹ đôi mắt

“Bốc.” Một viên phấn trắng bay thẳng vào đầu Lăng Thiên Vũ, khiến cậu ta tỉnh ngủ hơn đôi chút

“A” Lăng Thiên Vũ cảm thấy đầu đau nhói lên

Ngước nhìn, trước mắt hắn mơ hồ là một cô giáo trẻ trung xinh đẹp cũng rất quyến rũ đang rất giận dữ từ bục giảng đi về phía hắn.

“Em mau ra ngoài hành lang đứng cho tôi!” Cô giáo khoanh tay hét lớn như một con sư tử cái đang gào rú. Lăng Thiên Vũ ánh mắt vẫn còn mê man, căn bản là chưa tỉnh ngủ.

Lăng Thiên Vũ đứng dậy ngước nhìn xung quanh, có chút kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn không phải vốn đã bỏ mình ở Thành Phố Bắc Long rồi sao.

“Em không nghe tôi nói à, ra hành lang đứng cho tôi!”Cô giáo đem mắt kính cận mở to đôi môi căng mọng lại nhìn Lăng ThiênVũ rồi chỉ chỉ ra phía cửa. Lăng Thiên Vũ như đã hiểu một thứ gì đó, hắn hiện tại cũng muốn ra ngoài kiểm chứng.

Lăng Thiên Vũ nghe vậy cũng dứt khoác nhanh chóng ra khỏi lớp mà không hề nhìn bất cứ ai, mọi người trong lớp không khỏi có một trận cười nhạo hắn

“Hahahaha cậu ta chết chắc rồi” Một nam sinh mặt mụn cười nhạo

“Trong giờ Hóa mà ngủ thì chắc chắn cô giáo sẽ phạt hắn thật nặng cho mà xem hahahahaha”

“Ta nóng lòng rất muốn xem cậu ta bị gọi phụ huynh, à quên cậu ta thì làm gì còn cha mẹ cơ chứ”

Trong lớp vang lên những tiếng cười nhạo vô cùng mất dạy, chỉ là ở bàn cuối có cậu thanh niên tóc nâu tuấn tú, thân hình hơi gầy chỉ im lặng suy nghĩ.

Trong toilet, Lăng Thiên Vũ nhìn khuôn mặt trẻ trung trước mắt không khỏi có chút ngạc nhiên

“Đây là ta lúc còn trẻ a” Lăng Thiên Vũ vừa nghĩ vừa lấy tay chạm vào da mặt, cảm nhận sự mềm mại của da thịt.

“Ha, trông cũng đẹp trai phết”

Lăng Thiên Vũ ngắm nhìn cậu thanh niên tóc trắng trong gương, trên khuôn mặt điển trai không tì vết này mà lại có một ánh mắt đen không đáy mà vô tình như đã trải qua vô số thử thách đầy chông gai đau đớn của cuộc sống khổ cực.

Ngắm nghía xong hắn phát hiện đồng hồ trên tay hắn. Đã khá lâu rồi hắn mới có thể nhìn lại chiếc đồng hồ đeo tay dù sao thì mạt thế đến thì vốn chả ai quan tâm đến vặt vãnh vô dụng thế này.

“15h20?”

“!!!”

Hắn nhìn đồng hồ và như chợt nhớ ra điều gì đó

“Đúng rồi, Zombie!”

“Chắc còn hơn 1 tiếng nữa để chuẩn bị a” Lăng Thiên Vũ nhìn lại đồng hồ, trong lòng thầm nghĩ

Lúc này Lăng Thiên Vũ hắn mỉm cười nhẹ cùng với một ánh mắt không cảm xúc tạo nên một mị sắc lãnh khốc vô tình, một ác ma tàn nhẫn của tận thế tàn khốc đã được tái sinh.

“Ta thế mà lại trùng sinh rồi!”