Chương 14: Nộ khí công tâm

CHƯƠNG 14: Nộ khí công tâm

Edit by: Tiểu Mật Mật

Mệnh lệnh vừa ban, Trần quân một mảnh ồ lên, ba ngàn vàng này bọn họ có ăn mười đời cũng không hết, ai có thể không động tâm? Binh lính một đợt tiếp một đợt mãnh liệt đánh vào trung quân, nơi Viên Lân đang đứng. Tấn quân liều mạng ngăn cản, Trần quân hết sức đuổi giết, hai bên chém giết đếnhôn thiên địa ám.

Viên Dần mắt thấy cha huynh gặp nguy, không khỏi tức sùi bọt mép, đại đao vung lên, vọt vào Trần quân chém giết, đi đến đâu Trần quân tử thương đến đó. Trần Tín đứng trên cao xem đến nóng ruột, hắn đấm đùi nổi giận mắng: “Nhãi ranh! Ta xuống đối phó hắn.”

Trần Tử Khôn vội vàng ngăn trở: “Phụ thân không thể, ngài trúng tên còn chưa khỏi hẳn.”

Cha con hai đang ở tranh chấp, liền nghe Văn Kiệt ngang nhiên nói: “Hà tất để Đại Vương tự thân xuất chiến, thần nguyện đi bắt người này!”

Trần Tín nhìn nhìn Văn Kiệt một cái, xuy cười, lắc đầu không nói.

Trần Tử Khôn gật đầu cười nói: “Được, bổn điện lại cho ngươi mười tên thị vệ, chúc Văn khanh mã đáo thành công.” Nói xong, nàng vẫy tay một cái, mười tên thị vệ chỉnh tề bước ra khỏi hàng, cúi đầu đứng trước mặt Văn Kiệt, Văn Kiệt chắp tay nói: “Đa tạ điện hạ. Thần đi một chút sẽ trở lại.” Nói xong, nàng cởi từ đai lưng xuống một sợi dây thừng thật dài, quấn thành một đoàn, nắm trong tay, mang theo mười tên thị vệ từ sườn núi phóng đến chiến trường hai quân.

Lúc này , Viên Dần càng giết càng hăng, Văn Kiệt giòn vang quát lớn một tiếng: “Mãng phu Viên Dần, còn không xuống ngựa chịu chết!” Viên Dần liếc mắt nhìn sang, thấy người tới thân hình nhỏ gầy, tay không tấc sắt, không khỏi cười to. Văn Kiệt không chút hoang mang, ngón tay chỉ Viên Dần mắng to: “Đồ rùa rụt đầu, có bản lĩnh cùng gia gia ngươi đại chiến trăm hiệp.”

Viên Dần kêu to, vung đao chém liền mấy người, hùng hổ hướng Văn Kiệt chạy tới, mười thị vệ bên cạnh Văn Kiệt rút ra bảo kiếm, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Viên Dần. Ngay lúc Viên Dần cách nàng mười trượng, liền nghe thấy nàng quát lớn một tiếng, vụt bay tới chỗ Viên Dần, lưu loát tung ra dây thừng trong tay, chuẩn xác không lầm quấn lấy Viên Dần. Viên Dần chấn động, vung kiếm chém lấy dây thừng, nào biết dây thừng lại dị thường rắn chắc, chém mấy lần vẫn không hao tổn gì. Văn Kiệt dùng sức kéo dây thừng, mấy thị vệ cũng đến giúp nàng lôi kéo. Đúng lúc này, Tấn Quân có người phát hiện cuộc chiến bên này, sôi nổi chạy tới ý đồ giải cứu Viên Dần.

Văn Kiệt vừa thấy tình huống không ổn, lập tức quát lớn: “Ai tới giúp ta giết người này!”

“Ta tới——” thị vệ bên cạnh Văn Kiệt không kịp động thủ, đột nhiên nghe được một trận tiếng hô vang như sấm, người nọ giơ lên đại đao sáng như tuyết chạy vội tới phía sau Viên Dần, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bổ về phía cổ Viên Dần, liền nghe được “Xì” một tiếng, máu tươi phun tung toé hai bên thị vệ, người nọ dùng đao dơ cao đầu đầy máu của Viên Dần lớn tiếng thét to: “Mau đến xem, đầu tiểu nhi Viên Dần ở đây!”

Những lời này giống như sét đánh giữa trời quang oanh một tiếng trên đầu Tấn quân. Phải biết rằng Viên Dần luôn luôn dũng mãnh vô cùng, Trần Quân trừ bỏ đám người Trần Tín Chu Ninh không ai có thể địch nổi, hiện giờ thế nhưng lại bị giết!

“Viên Dần đã chết!” Tin tức này nhanh chóng lan nhanh tới mỗi góc chiến trường.

Văn Kiệt nhân cơ hội hô lớn: “Viên Dần đã chết, đều theo ta đi bắt Viên Lân!”

Hai người Trần Tử Khôn cùng Trần Tín ở chổ cao nhìn thấy rõ ràng, Trần Tín cảm khái nói: “Không thể tưởng được tiểu tử này thật có bản lĩnh,, còn cái tên chém tiểu tử Viên Dần cũng không tồi.”

Trần Tử Khôn tiếp tục xemchiến, nàng không khỏi nhíu mày. Nàng phát hiện Tấn quân công kích mãnh liệt hơn nhiều. Đại khái là Viên Dần chết kích thích bọn họ, tục ngữ nói, quân đau thương tất chiến thắng, một chút cũng không sai. Tấn Quân nhân số vốn dĩ nhiều hơn Trần Quân, sĩ khí lại tăng vọt, nếu đánh tiếp, Trần Quân khó có thể chịu nổi.

Trong đầu nàng hiện lên tính toán, lập tức phân phó: “Phái 500 người bắn về phía phụ tử Viên thị. Cần phải bắn phế Viên Lân cho ta.”

“Vâng”

Trần Tín ở một bên khó hiểu hỏi: “Tử Khôn, ngươi vì sao hận Viên Lân như thế?” Theo ý hắn, hẳn là phải bắn lão bạch kiểm kia mới đúng.

Trần Tử Khôn thâm trầm cười: “Viên Lân mới là họa lớn của chúng ta, nếu hắn tàn, liền không thể bước lên đại vị. Trong các con trai Viên gia, chỉ có hai người còn được, còn lại không đáng nhắc tới. Đến cái lão bạch kiểm kia, người này khéo nội đấu, đoản với cầm binh. Khôn khéo có thừa, mưu lược không đủ. Bảo thủ, tự cho là đúng. Không biết suy nghĩ.”

“A...” Trần Tín kéo dài âm điệu. Hắn cùng lão bạch kiểm tranh đấu nhiều năm, cũng chưa từng cẩn thận tổng kết về con người này, bây giờ nghe nữ nhi nói thế, thật đúng là có đạo lý.

“Phụ thân, chúng ta nên rút thôi.” Trần Tử Khôn nói xong liền hấp tấp kéo phụ thân lên thuyền. Sau đó bảo thị vệ bắn pháo lui binh. Trần quân vừa nghe lập tức hiều, thay đổi sách lược, vừa đánh vừa lui, chậm rãi hướng bờ sông lui tới.

Chu Ninh cùng Trình Tổng, một người thủ ở bờ sông, một người bảo vệ sơn khẩu. Binh lính Trần quân phân biệt hướng thủy bộ hai đường mà lui. Đợi binh lính tiến vào, Trần Tử Khôn vội vàng mệnh lệnh Trần Quang Trần Kiếm dùng cự thạch chặn lại giao lộ, tránh Tấn quân truy kích.

Giải quyết xong, Trần Tử Khôn hạ lệnh khai thuyền, nhưng bọn họ lại gặp một vấn đề: bọn họ lúc đến là đi xuôi dòng, tốc độ cực nhanh, hiện giờ về phải ngược dòng, tốc độ chậm đi không ít.

Văn Kiệt dậm chân, thở dài: “Đại vương, điện hạ, các ngươi nên lui bằng đường bộ, vạn nhất đối phương phái thuyền lớn tới, thì biết làm sao!” Trên thuyền mọi người cùng nhau im lặng.

Văn Kiệt vừa dứt lời, liền thấy ba thuyền lớn xuất hiện trong tầm mắt.

Trên thuyền lá cờ tung bay, mặt trên viết chừ “Vương” cực kỳ bắ mắt.

Trần Tử Khôn nhíu mày: “Hay là người này chính là cháu trai Vương Khởi, Vương Dũng? Hắn không phải ở phía nam phòng thủ quân Ngô sao?”

Năm chiếc thuyền càng ngày càng gần, mày mọi người càng nhăn càng chặt, Trần Tín bỗng nhiên đứng dậy, leng keng một tiếng rút ra bảo kiếm: “Đừng hoảng hốt, sợ cái gì, tới người nào thịt người đó!” (Đây là nguyên văn tác giả, lúc đầu có ba chiếc thuyền không hiểu sau lại thành năm chiếc?)

Chu Ninh cũng đứng dậy đi tới đầu thuyền, vẻ mặt trang trọng nói: “Đại vương không cần lo lắng, mạt tướng dù liều mạng, cũng sẽ bảo vệ công chúa điện hạ.”

Binh lính khác cũng cùng nhau cao giọng nói: “Ta thề sống chết bảo hộ Đại vương cùng công chúa.”

Văn Kiệt tròng mắt quay tròn loạn chuyển, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ đã có kế sách?”

Trần Tử Khôn nghiêm nghị trầm ngâm sau một lúc lâu, mày nhăn lại, nảy ra ý hay.

Nàng vẫy tay Trần Quang Trần Kiếm: “Các ngươi đến thuyền nhỏ bên cạnh, bên trong có ba cái chum lớn, cẩn thận mang đến đây.”

“Vâng.” Trần Kiếm Trần Quang lĩnh mệnh mà đi.

Văn Kiệt thấp giọng nói: “Điện hạ, bọn họ ở hạ du, chúng ta ở thượng du, không bằng dùng lửa nhắm về đối phương, tốt xấu cũng khiến bọn họ lùi lại.” Trần Tử Khôn cảm thấy có lý, vội sai người đặt nhiều cỏ khô củi đốt lên năm thuyền nhỏ.

Lúc Trần Tử Khôn cùng Văn Kiệt nói chuyện, liền cảm thấy có đạo ánh mắt hướng nàng quét tới, nàng theo trực giác nhìn lại, vừa lúc cùng ánh mắt một hắc tráng tiểu hỏa giao nhau, nàng vẻ mặt ôn hoà vẫy tay hỏi: “Ngươi có chuyện muốn nói?” (Hắc tráng nghĩa là một người cao lớn đen đúa, còn tiểu hỏa là một cách gọi đấy.)

Hắc tráng tiểu hỏa kia mặt đỏ bừng lắp bắp nói: “Công chúa, tôi, tôi có một biện pháp.”

Trần Tử Khôn hai mắt sáng ngời, ôn hòa cổ vũ nói: “Được, vậy ngươi nói thử xem, bất kể đúng sai đều có thưởng.”

Tiểu tửu kia lắp bắp, xoa xoa tay, bất an nói: “Công chúa có thể đem thuyền nhỏ cột ở bên nhau rồi châm lửa, sau đó để binh lính biết bơi xuống nước đẩy thuyền, một nhóm lặn xuống đáy, đem thuyền địch đục thủng...”

Trần Tử Khôn một trận vui sướng, đám người Trần Tín Chu Ninh cũng mặt lộ khen ngợi. Hắc tráng tiểu hỏa sắc mặt đỏ bừng.

Chu Ninh dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn thân thiết hỏi: “Tiểu tử ngươi tên gì? Trong nhà làm gì?”

Tiểu hỏa kia cười lộ ra hàm răng trắng: “Tiểu nhân tên Chu Hạ Thủy, trong nhà đi thuyền.” Chu Hạ Thủy? Mọi người cố nén mới không cười ra tiếng.

”Ha Ha, cùng họ với ta.”Chu Ninh lớn tiếng cười nói.

Trần Tử Khôn lập tức hạ lệnh: “Trần Kiếm ngươi đi chọn 30 binh lính biết bơi, chia làm hai đội, một đội đi đẩy hỏa thuyền, một đội đi phá thuyền địch, chú ý ẩn nấp. Chu Hạ Thủy, mười lăm người phá thuyền do ngươi dẫn đội.”

“Vâng.”

“...Vâng” Chu Hạ Thủy có chút kích động đáp.

Mệnh lệnh truyền xuống, mọi người lại bắt đầu bận rộn. Thuyền địch càng ngày càng gần. Vừa tiến vào tầm bắn, hai bên đều không hẹn mà cùng cho nhau bắn tên.

Chu Ninh Trần Kiếm đứng ở phía trước nghênh địch, Trần Quang dẫn thị vệ giơ cao khiên chắn bảo vệ chủ soái. Lúc này, năm hỏa thuyền đã chuẩn bị tốt, Trần Tử Khôn ra lệnh một tiếng, hỏa thuyền xuôi dòng mà xuống, xông thẳng tới thuyền địch. Tấn Quân hoảng loạn không ngừng, năm thuyền lớn cùng nhau quay đầu né tránh. Thuyền lớn rốt cuộc không linh hoạt bằng thuyền nhỏ, dù né tránh nhưng hai chiếc vẫn bị lửa châm. Trên thuyền, Tấn quân ra sức dập lửa.

Ba chiếc thuyền khác vẫn cắn chặt Trần quân không bỏ. Trần Tử Khôn cắn răng một cái, mệnh lệnh Trần Quang: “Đợi bọn họ đến gần chút nữa, liền ném cái này cho ta. Trước tiên châm lửa, sau đó ném ra.” Bên trong chum chính là pháo trúc, trong đó trộn lẫn kim châm cùng đá vụn, một sợi dây dẫn lộ ra bên ngoài. Nếu ném vào đám người đông đúc, lực sát thương không thể khinh thường. Nhưng tác dụng lớn nhất của nó không phải là sát thương, mà là tan rã quân tâm đối phương. Mọi người đối với thứ không biết luôn sinh ra sợ hãi.

Trần Quang mệnh lệnh các tráng sĩ lực cánh tay lớn cùng nhau ném pháo, giây lát sau, liền nghe rầm rầm vài tiếng vang lớn, trên thuyền địch truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết.

Tiếp tục ném cho ta, trong khoang thuyền còn nhiều!” Trần Tử Khôn cố ý lớn tiếng mệnh lệnh nói.

“Vâng.” Thị vệ thanh âm cao vút trả lời.

Thùng thùng vài tiếng, lại là hơn mười hỏa pháo phóng ra ngoài, có cái ở giữa không trung nổ mạnh, đại bộ phận đều rơi trên thuyền địch, dẫn tới Tấn quân kêu cha gọi mẹ thảm thiết. Tấn quân chưa thấy qua loại binh khí này, không ít người sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không biết làm sao.

Vương Dũng đứng ở đầu thuyền, xanh mặt giơ kiếm nói: “Tạm thời lui về phía sau!”

Đúng lúc vào lúc này, lại có binh lính hô to: “Không tốt, khoang thuyền tràn nước ——”

Trần Quân nhân cơ hội nhanh chóng khai thuyền tới, có binh lính biết bơi vì nhanh hơn, dứt khoát cởi ra khôi giáp nhảy xuống nước, thay phiên đẩy thuyền.

Hai quân khoảng cách càng ngày càng xa, Tấn Quân giãy giụa thật lâu cuối cùng vẫn là quay đầu trở về, trên thuyền mọi người đều không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Những binh lính lẻn vào trong nước lúc này cũng được kéo lên. Trần Tử Khôn vội lệnh người đi nấu canh gừng canh thịt cho bọn hắn.

Lúc này, Chu Ninh rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Điện hạ, mới vừa rồi quân ta ném là thần khí gì? Thật là lợi hại!”

Trần Tử Khôn cười sai người lấy một cái cho mọi người xem, có binh lính vừa rồi bị hù, vừa mới vươn tay lại rụt về.

Chu Ninh vừa định vặn ra xem, liền thấy Văn Kiệt xông về phía trước trước một bước nghiêm mặt nói: “Các vị, đây chính là cơ mật, vẫn là đừng mở ra.”

Chu Ninh bừng tỉnh đại ngộ vội giao cho Trần Kiếm, chắp tay hướng Trần Tử Khôn nói: “Thỉnh điện hạ thứ tội.”

Trần Tử Khôn không để bụng: “Không có việc gì, về sau có cơ hội lại cho các ngươi xem.”

Trần Quân tới Hàm Quan, đã là giờ thân, Trần Tín lệnh nhà bếp giết dê mổ heo, khao thưởng tam quân. Trần Tử Khôn vội sai người viết tin chiến thắng truyền về.

Tin tức Ô Lăng đại thắng truyền tới kinh đô, toàn bộ bá tánh Dữ Châu đều oanh động, mọi người giăng đèn kết hoa, hỉ khí dương dương, bàn tán khắp nơi.

Quán trà quán rượu, mọi người gặp mặt đề tài đều không hẹn mà cùng biến thành: “Ngươi nghe nói sao? Tấn cẩu bị đánh bại……”

“Ngươi biết không? Công chúa điện hạ lần đầu tiên xuất sư, liền chém đầu tám vạn, còn làm thịt Viên Dần!”

.......

Tự nhiên, có người vui mừng liền có người lo lắng, Cùng Trần Quốc tương phản chính là thủ đô Tấn quốc Tấn Dương, vô luận là binh lính hay bá tánh, trên mặt đều là một mảnh ảm đạm. Tấn Dương vương cung càng là nơi không khí trầm trọng áp lực, cung nữ, thị vệ liền hô hấp cũng không dám. Tấn vương đầu tiên là bị nước dìm lại bị lửa đốt, sau đó trải qua nổi đau mất con, về đến quốc phủ liền ngã bệnh. Các thái y một nhóm lại một nhóm đến xem bệnh, vương hậu cố nén nước mắt, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà ở mép giường hầu hạ.

Trải qua tỉ mỉ điều trị, Tấn Vương rốt cuộc từ từ tỉnh lại, hắn câu đầu tiên liền hỏi: “Lân nhi như thế nào?”

Các thái y hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Cuối cùng, vẫn là vương hậu miễn cưỡng cười, ôn thanh giảng hòa: “Lân nhi, hắn, hắn thực mau liền tốt, qua hai ngày là có thể tới xem Đại vương.”

“Phải không? Ngươi không lừa Cô?” Tấn Vương ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vương hậu, lạnh giọng hỏi.

“Đại vương…… Ta……” Vương hậu chưa nói xong nước mắt đã chảy.

Tấn Vương nhìn về phía thái y nằm ở trên mặt đất, quát khẽ một câu: “Nói thật!”.

Vài vị thái y nơm nóp mồ hôi đáp: “Chân trái đại công tử trúng chính là độc tiễn, thần tài hèn học ít, chỉ có thể giữ được tánh mạng đại công tử, cái chân sợ là…… Thỉnh Đại vương trách phạt.”

Tấn Vương sắc mặt tái nhợt, hai mắt hiện lên một tia âm lãnh hàn quang, hắn mấp máy môi khô khốc, đấm giường kêu rên: “Trời cao a, ngươi đây là muốn diệt Viên thị sao? Dần nhi của ta đầu mình hai nơi,chết nơi tha hương. Hiện giờ Lân nhi cũng muốn phế đi sao?” Mọi người cùng nhau quỳ sát đất khóc rống.

“Trần Tín, Trần Tử Khôn —— Cô nhất định phải cho các ngươi nợ máu trả bằng máu!” Tấn Vương gằn từng chữ một rống giận, thanh âm oán độc quanh quẩn trong cung điện trống trải khiến người nghe phát run. Tấn vương khàn giọng tức giận mắng, trong lòng lửa giận không thể ức chế dâng cao. Hắn chỉ cảm thẩy cổ họng tanh ngọt, “Phun” một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.

“Đại vương, quân thượng ——” trong cung mọi người cùng nhau hoảng loạn.