CHƯƠNG 13: Một trận thành danh
Edit by: Tiểu Mật Mật
Tấn Vương mệnh lệnh nghênh chiến, đám người Vương Khởi không ngăn được đành phải căng da đầu lĩnh mệnh. Bọn họ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, liền nghe thấy từ bên sông truyền tới tiếng trống trận.
Tấn Vương nhìn sơn đạo hẹp hòi, vung kiếm: “Tiếp tục đi về phía trước, đến một gò đất nghênh chiến, lần này phải toàn diệt Trần quân.” Tươi cười tụ phụ lại lần nữa hiện lên trên mặt, hai mươi vạn đại quân của hắn lại sợ hai vạn người của Trần Tín sao? Đối phương không phải tìm chết thì là cái gì!
Tấn quân đạp bùn đất đẩy xe ngựa thong thả đi tới. Ra khỏi sơn đạo nhỏ hẹp, phía trước bên trái là một vùng trũng, bên phải là vách đá bóng loáng, nơi này được gọi là Tề Lăng. Phía trước là một sơn đạo nhỏ hẹp, cách đó ba mươi dặm chính là tòa thành trì lớn của Tấn quân.
Tấn quân vừa mới rời sơn khẩu, liền thấy Trần Tử Khôn khoác áo choàng đỏ thẫm, mang mặt nạ bạc, ôm kiếm đứng trên mũi thuyền, chậm rãi từ bờ sông tiến tới, nàng chỉ vào Tấn Vương cao giọng quát mắng: “Viên Vinh Hi, lão thất phu nhát như chuột nhắt, hai mươi vạn đại quân thế nhưng bị hia vạn tướng sĩ của ta đuổi chạy đến vắt chân lên cổ, lan truyền ra ngoài, ngươi còn mặt mũi nào nhìn bá tánh, có mặt mũi gì gặp liệt tổ liệt tông Viên gia! Trách không được mọi người đều nói Viên Vinh Hi ngươi giống đàn bà, chỉ biết tranh đấu nội trạch, với quốc gia đại sự thì dót đặc cán mai, ha ha.”
Tướng sĩ Trần quân cũng lớn tiếng cười to.
Tấn Vương tức giận đến mặt già đỏ bừng, hắn vung kiếm mệnh lệnh: “Bắn tên.” Tấn Quân cùng nhau vạn tiễn tề phát. Trần Quân vội vàng khai thuyền hướng tới giữa sông, binh lính phía trước sôi nổi giơ cao tấm chắn, gắt gao bảo vệ hai vị chủ soái.
Đợi mưa tên ngừng nghỉ, liền thấy Trình Tổng dẫn dắt ba nghìn binh lính nhảy xuống thuyền kêu gào: “Viên Dần chuột nhắt, có dám cùng gia gia đại chiến một trận.” Viên Dần đứng phía sau quân, nghe Trần Tử Khôn nhục mạ phụ thân đã sớm tức giận, đang muốn tiến lên lại nghe thấy Trình Tổng khiêu chiến, tức giận đến nhe răng nghiến lợi, không đợi xin chỉ thị phụ vương, liền nhấc đao xuất chiến. Tấn Vương vung tay lên mệnh lệnh: “Giết!” Trình Tổng tuy rằng dũng mãnh, nhưng cũng không địch lại đám đông, mấy vạn Tấn quân đem ba ngàn người hắn vây quanh, mắt thấy sắp không xong. Trên thuyền Trần Tử Khôn cũng không nóng nảy, hồng kỳ trong tay vung lên, binh lính trên thuyền cùng xông lên tới cứu Trình Tổng. Nhưng dù vậy, vẫn không địch lại, trong mắt Tấn vương hiện lên ý cười âm lãnh.
Trần Tử Khôn gấp gáp lệnh thị vệ trên thuyền hô lớn: “Các huynh đệ, nhất định phải đứng vững, viện quân sắp đến rồi.”
Tấn Vương cười ha ha hai tiếng: “Hậu quân áp sát, toàn diệt Trần quân, bắt sống cha con Trần Tín!”
“Ngao ngao ——” Tấn Quân cùng nhau hưng phấn kêu to.
Vương Khởi thấy Tấn Vương đem hơn mười vạn đại quân áp lên, trong lòng sinh ra lo lắng, hắn vội vàng cao giọng hô: “Đại vương, cẩn thận bọn họ phá đê dâng nước.” Tấn vương liếc nhìn mặt sông, trên thuyền chỉ còn lại cha con Trần Tín cùng trăm thân vệ, còn lại đều bị vây trong trận, còn ai đi phá đê? Cho dù đê thượng du vỡ, cũng không thể ngập tới đây. Trừ phi bọn họ phá đê ở đây, nhưng hơn hai mươi vạn quan Tấn quân ăn chay sao?
Vừa mới chiến đấu kịch liệt không đến nửa canh giờ, Trần Quân đã thiệt hại mấy ngàn. Trình tổng hồng con mắt tuyệt vọng hô to: “Mau, lên thuyền, lên thuyền ——” Trần Quân tức khắc như thủy triều kêu cha gọi mẹ hướng trong nước chạy đi.
Viên Dần dẫn người đuổi sát không bỏ, thậm chí đánh nhau trên sông. Trần quân sôi nỏi nhảy xuống nước chạy trốn, như bầy cá hướng tới giữa sông mà bơi. Trần Tử Khôn vội mệnh lệnh binh lính khai thuyền tiến đến nghênh đón. Tấn Quân do dự một trận chung quy vẫn là không xuống nước đuổi theo, chỉ là cùng nhau ở trên bờ lớn tiếng chửi bậy.
Trần Tín vừa nghe lập tức lại nổi giận, Trần Tử Khôn hướng phụ thân giảo hoạt cười: “Phụ thân, đừng nóng giận, trò hay liền tới.”
Nói rồi, nàng quét mắt bốn phía, thấy tướng sĩ Trần Quân đại bộ phận đã lên thuyền, nàng lập tức giơ lên hoàng kỳ, bỗng nhiên, trên mặt sông một trận dị động, nước sông gào thét phá tan bờ đê, hùng hổ hướng Tấn Quân đánh tới.
“Nước sông vỡ đê, chạy mau ——”
Tấn Vương trong lòng cả kinh, oán hận mà nhìn mặt sông, chiến trường mới vừa rồi đã là một mảnh đại dương mênh mông, nước mắt thấy đã dâng đến eo tướng sĩ, hắn cũng không cần kéo dài, vội sai người hoả tốc lui lại. Nhưng là mới vừa đi đến sơn khẩu, mọi người không khỏi cả kinh, nơi này không biết khi nào đã bị cự thạch chặn lại. Mọi người tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao.
“Mau cho người dời đá!” Tấn Vương vội vàng mệnh lệnh. Nhưng cự thạch lại như lớn lên trên mặt đất, như thế nào cũng đẩy không ra.
“Sao lại thế này? Vì sao đẩy không được?” Tấn Vương phẫn nộ mà nôn nóng chất vấn nói.
“Phụ vương, nhi thần đi xem.”
Vương Khởi quay đầu nhìn nước càng dâng cao, vội vàng tự mình dẫn binh lính lương thảo không còn nhiều lắm cùng chặn nước sông. Nhưng hắn là lấy muối bỏ biển, nước sông thực nhanh dâng đến cổ tướng sĩ, càng ngày càng sâu. Tấn Quân ở trong nước giãy giụa, tử thương vô số kể, có người không biết bơi bị nước dìm chết, cũng có rất nhiều người biết bơi nhưng lại bị đồng bạn lôi kéo cùng nhau chết chìm. Rất nhiều người bị sóng cuốn ra sông mà chết. Tấn vương sắc môi tái nhợt cả người run rẩy. Viên Lân yên lặng không tiếng động bồi ở bên cạnh hắn. Vương Khởi cùng Viên Dần ở phía sau giọng nói nghẹn ngào chỉ huy binh lính phá vây.
Bên kia, Tấn quân theo nhắc nhở của Viên Lân, đào lên lớp đất phía dưới, lúc này mới phát hiện huyền cơ: Nữa phần dưới khối đá được đặt trên giá sắt, toàn bộ cái giá chôn sâu trong đất, hai đầu kéo dài gắt gao ôm lấy núi đá, không gì phá nổi. Nếu không biết bên trong có cơ quan, dù phí sức đến đâu cũng không mở được.
Viên Lân đỏ mắt nhìn chằm chằm giá sắt, trên mặt mang theo ý cười cực kỳ phức tạp: Trần Tử Khôn ngươi quả nhiên đủ tàn nhẫn đủ ác độc. Bỗng nhiên, trong đầu bay qua một ý tưởng: Nếu người này có thể vì hắn phục vụ có bao nhiêu tốt! Cái ý niệm này cũng là chợt lóe qua mà thôi, hiện nay quan trọng nhất là bảo hộ phụ vương mang theo tàn quân an toàn thối lui đến lãnh thổ Tấn Quốc. Cự thạch dọn xong, Tấn Quân lục tục tiến vào sơn khẩu, Vương Khởi đảm nhiệm tiên phong ở phía trước mở đường, Tấn Vương cùng Viên Lân ở giữa, Viên Dần cùng mấy võ tướng mang theo một vạn tinh binh cản phía sau.
Đội thuyền Trần quân lúc này không nhanh không chậm đuổi theo.
Trần Quang dẫn dắt mấy trăm binh lính biết bơi đã hoàn thành nhiệm vụ lên thuyền nghỉ tạm, đứng ở đầu thuyền một bên hưng phấn nói giỡn, một bên lau khô người.
Trần Quang vẻ mặt khâm phục nói: “Điện hạ, quả nhiên thần cơ diệu toán, lúc trước điện hạ bảo tthần chờ khi vỡ đê, lại dùng bùn lấp kín, thần còn lén lút nói là làm điều thừa. Hiện giờ vừa thấy thật là diệu kế. Tấn Quân sao có thể nghĩ đến ta có thể ở dưới mí mắt bọn họ phá đê dâng nước chứ!”
Trần Kiếm cũng nghi hoặc hỏi: “Điện hạ, mấy ngày trước bảo thợ rèn chế giá sắt, chẳng lẽ đã dự đoán việc hôm nay?”
Trần Tử Khôn xua xua tay nói: “Nào có như vậy, giá sắt kia bất quá là dự phòng mà thôi.” Trần Tín nhìn con gái, vừa gật đầu lại lắc đầu, mới bắt đầu hắn phi thường cao hứng Tử Khôn tự chế đồ chơi mình thích, sau đó phát hiện, nào phải đồ chơi, nàng đang chế tạo dụng cụ giết người, làm hắn nhất thời cũng không nói nên lời.
Trần Tử Khôn thấy ánh mắt phụ thân tan rã, biểu tình quái dị, vội cười ngâm ngâm hỏi: “Phụ thân hôm nay không cao hứng sao?”
Trần Tín nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, ha hả cười: “Vi phụ ta xem như học thêm kiến thức, nguyên lai còn có thể đánh như vậy, đáng tiếc ta trước kia chỉ liều chết đón đánh.”
Trần Tử Khôn vội cười nói: “Phụ thân, kỳ thật ta cũng cảm thấy liều chết đón đánh mới là công phu thật, chỉ là nữ nhi không có một thân bản lĩnh giống cha, cũng chỉ có thể dùng bàn môn tả đạo.” Trần Tín sau khi nghe xong, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.
Trần Tử Khôn quay đầu phân phó người chèo thuyền: “Nhanh chóng khai thuyền.” Sau đó nàng lại vẫy tay ngoắc Trần Kiếm, Trần Quang: “Các ngươi đi phía trước tìm chỗ cao dễ quan sát, bổn cung cùng phụ vương tức khắc liền đến.” Trần Kiếm, Trần Quang lĩnh mệnh mà đi.
Trần Tử Khôn nhìn về phía xa, phía trước chính là Ô Lăng, đây là nàng vì Tấn quân tỉ mỉ lựa chọn phần mộ.
Ước chừng thời gian một bữa cơm, Trần Quang cùng Trần Kiếm trở về phục mệnh, dẫn Trần Tử Khôn cùng các thị vệ lặng lẽ hướng sườn núi Ô Lăng mà đi. Lúc này, đại bộ phận Tấn quân đều đã tới khe Ô Lăng. Vương Khởi đi phía trước mở đường, đôi mắt sắt bén tinh tế quan sát động tĩnh xung quanh, bất kể chút dấu vết gì đều không buông tha. Đây là hiểm địa dụng binh, hành quân đánh giặc sợ nhất là đi đường nhỏ. Trước khi Hàm Quang mất, đây là địa giới của bọn họ, tất nhiên không cần bố trí phòng vệ, nhưng nay đã khác xưa. Vào lúc này, một đoàn quạ đen cạc cạc kêu từ đỉnh đầu họ bay qua. Đàn quạ đen nhánh làm không trung vốn âm u càng thêm đen tối. Đây là điềm xấu, không ít binh lính mê tín trong lòng không tự chủ hiện lên lo sợ.
Quạ đen còn chưa bay qua hoàn toàn, liền nghe ầm vang một tiếng lớn, liền thấy giữa không trung bắn lên pháo hoa sáng lạn, làm đàn quạ sợ tới mức bay tứ tán.
Vương Khởi cùng Viên Lân trăm miệng một lời kêu to: “Không tốt! Có mai phục!”
Âm thanh chưa dứt, liền nghe thấy trên sườn núi một trận dị động, tiếp đó là mũi tên như mưa lũ gào thét mà đến. Tấn quân vội vàng bắn trả, nhưng đối phương là từ trên cao nhìn xuống, có cây cối cùng bụi cỏ yểm hộ, vì vậy hiệu quả cực kỳ nhỏ bé. Mưa tên vừa qua, tiếp theo là đá tảng cuồn cuộn mà xuống, đập đến Tấn quân kêu la thảm thiết. Lôi thạch chưa hết, củi đốt cùng cỏ khô lại ập xuống.
“Đi mau, bảo hộ Đại vương, bọn họ muốn phóng hỏa ——” Vương Khởi một bên vung kiếm trốn tránh đá rơi một bên khàn khàn giọng hô to.
Thân vệ đem Tấn Vương cùng Viên Lân vây quanh, đúng lúc này, hỏa cầu từ hai bên quay cuồn lăn xuống. Binh lính thảm thiết nhảy loạn, chiến mã bị đốt quay cuồng, sơn đạo vốn dĩ nhỏ hẹp, lúc này lại loạn như vậy càng thêm chật chội. Bọn binh lính dẫm đạp vào nhau mà chết vô số kể.
Tấn Vương da đầu rối tung, hai mắt đỏ đậm ngửa mặt lên trời thét dài: “Trời cao, ngươi là muốn diệt Đại Tấn sao?”
Viên Lân gân cổ hô to: “Không cần hoảng, sau cơn mưa vật ướt, thế lửa mau diệt.” Thân binh cũng theo hắn hô to.
Lửa lớn cháy trong chốc lát, liền dần dần yếu xuống.
Tấn Quân tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ là lòng còn sợ hãi, đều liều mạng hướng phía trước mà chạy, muốn thoát khỏi cốc tử vong này. Đội ngũ lại một phen tự giẫm đạp. Thẳng đến khi Viên Lân sai người trảm mấy chục người, đội ngũ mới từng bước khôi phục trật tự.
Trần Tử Khôn đứng ở chỗ cao, rất là tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc cỏ cây quá ướt, châm cũng không cháy nổi, nếu chờ mấy ngày, bổn cung nhất định khiến hắn toàn quân bị diệt!”
Văn Kiệt nhẹ nhàng cười nói tiếp: “Nếu lại chờ mấy ngày, nước sông nhất định rút xuống. Tục ngữ nói, thủy hỏa bất dung. Hiện giờ Điện hạ thủy công hỏa công, hai kế đều sử dụng, còn có gì không thỏa mãn.” Trần Tử Khôn nghe xong cũng nở nụ cười: “Viện quân còn bao lâu mới đến?”
Trần Kiếm vội tiến lên bẩm: “Viện quân đã đến đông đủ, lại bị lũ lụt lấp kín đường đi, thuộc hạ đã phái người mang thuyền đi tiếp ứng.”
Trần Tử Khôn trầm ngâm một lát, áp áp tay phân phó nói: “Bảo bọn họ mau chóng tới, nhưng phải tới trước một bộ phận, nơi đây gần biên cảnh Tấn Quốc, không thể ở lâu, chúng ta xung phong liều chết một trận lập tức rút lui.”
“Vâng”
Viện quân Trần quân chỉ tới hai vạn người, Trần Tử Khôn lập tức truyền lệnh: “Trận này nhất định phải bắt phụ tử Viên thị ba người.”
Văn Kiệt vội vàng nhắc nhở nói: “Điện hạ, thỏ nhiều, chó săn sẽ không biết bắt được con nào mới tốt. Tấn Quân tuy tử thương không ít, nhưng tổng số vẫn nhiều hơn quân ta. Không bằng tập trung lực lượng tấn công một người.”
Trần Tử Khôn tán thưởng nhìn nàng một cái, quyết đoán sửa lệnh: “Truyền lệnh lấy được đầu Viên Lân thưởng ba ngàn vàng, hạ một chân thưởng ngàn vàng!”