Đêm vừa đến, sương mù đột nhiên phủ xuống, khiến cho cả tòa thanh lâm vào đình trệ.
Một người thanh niên không một mảnh vãi che thân mở mắt tỉnh dậy, hắn phát hiện cách đó không xa, trên bia mộ có ghi tên Chử Cù Vân chi mộ, quỷ dị tách ra một khe hở, một bàn tay bạch cốt phá đất mà ra.
Người thanh niên đột nhiên thấy cảnh này liền kinh hãi, hắn định quay đầu chạy đi, đột nhiên nghĩ đến đó là mộ cha mình liền chần chừ không đi.
Đang do dự không quyết, hắn cảm thấy ngay ngực có cảm giác mát lạnh, đưa mắt nhìn xuống thì thấy nơi ngực thình lình thêm ra một cái đen nhánh bàn tay.
Người thanh niên cảm giác tất cả tinh thần, sinh lực, sức lực đều bị bàn tay này hút đi. Hắn rùng mình một cái, toàn thân kéo căng, nháy mắt toát ra cả người mồ hôi lạnh.
Hắn hít sâu một hơi, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, dõi mắt dò xét bốn phía.
Trong tầm mắt đều là sương mù, bên trong khắp nơi đều ẩn hiện cao thấp chập trùng phần mộ, lờ mờ, trọn vẹn không nhìn tới cuối đường.
Người thanh niên không mặc quần áo này tên là Chử Đồng Tử, hắn từ nhỏ sống cùng cha, chẳng may nhà cháy, mất hết của cải, hai cha con chỉ còn lại một chiếc khố phải thay nhau mà mặc. Lúc Chử Cù Vân lâm chung, ông gọi Chử Đồng Tử lại bảo rằng hãy giữ chiếc khố lại cho bản thân dùng.
Thương cha nên Chử Đồng Tử liệm khố theo cha, mình thì chịu cảnh trần truồng khổ sở, kiếm sống bằng cách ban đêm câu cá, ban ngày dầm nửa người dưới nước, đến gần thuyền bán cá hoặc xin ăn, đến năm nay hắn vừa tròn mười tám tuổi.
Chử Đồng Tử cố gắn lục lại ký ức của mình, hôm nay theo như thường ngày đi câu cá, hắn cứu được một cô gái đang bị đuối nước. Vì đa tạ ơn cứu mạng, cô liền mời hắn về nhà mình ăn cơm, hắn liền đồng ý.
Cũng không biết thế nào tại vùng hoang vu thế mà trông thấy một trang viện hoa lệ, cha mẹ cô gái hay tin, cô được hắn cứu liền nhiệt tình hiếu khách, không ngại hắn người nhà nghèo, không một mảnh vãi che thân, lại còn an bài rượu ngon thịt ngon ân cần chiêu đãi.
Uống rượu đến một nửa, thì hắn lăn ra ngủ, đến lúc tỉnh dậy, mình đã xuất hiện trước mộ cha mình.
Không gian giam cầm, Chử Đồng Tử đứng đó, nhìn bạch cốt từ từ đi tới.
Mỗi bước chân của bạch cốt chạm đất vang lên, tim của hắn liền đánh nhịp theo, hắn có cảm giác trái tim của mình tùy thời từ lồng ngực thoát đi.
Sau vài khắc, bạch cốt đã đến trước mặt hắn, bàn tay của nó đặt lên dấu ấn bàn tay màu đen ngay ngực hắn.
A!
Một âm thanh quỷ dị thét lên, khiến đầu óc Chử Đồng Tử choáng váng.
Khi hắn định thần lại, nhìn thấy bạch cốt từ màu trắng chuyển sang màu đen, không hiểu vì sao, Chử Đồng Tử có cảm giác tim lại đau nhói, hai hàng lệ chảy xui xuống, rơi lên tay bạch cốt.
Một cỗ kinh khủng sức mạnh phát ra từ bạch cốt bóc ra hắc thủ, khiến Chử Đồng Tử đau đớn, cố hít vào một hơi lạnh.
Ma trảo bị bạch cốt bạo lực hút ra, liền đón gió hóa thành một khuôn mặt quỷ dị tung bay ở giữa không trung.
Bạch cốt nay có thể nói là Hắc cốt toàn thân của nó phát ra lam hỏa, lam hỏa liền bay tới với ý định thiêu đốt lấy mặt quỷ.
Mặt quỷ thấy thế liền cố gắn chạy thoát, một cái khố từ trong huyệt mộ bay ra, bao khỏa nó lại, khiến nó tuyệt vọng vùng vẫy.
Bị cái kia hư vô lam hỏa vây quanh, lập tức phát ra kinh sợ gào thét, thân thể điên cuồng vặn vẹo, cực lực muốn giãy dụa cố gắn muốn thoát ra khỏi cái khố.
Nó điên cuồng vùng vẫy, từ đầu đến cuối không thể thoát khỏi chiếc khố, thân thể vừa mới nhiễm đến màu lam hỏa diễm, lập tức bị đốt tiếng kêu rên liên hồi, trên màn vải đồng thời toát ra đại lượng khói xanh.
Càng ngày càng nhiều hư vô lam hỏa tuôn hướng ác quỷ, đốt thân thể nó biến càng ngày càng nhỏ.
Sau một khắc, một tia ma khí cũng triệt để bị đốt sạch sẽ.
Oanh!
Cùng lúc đó, Chử Đồng Tử cảm giác dưới chân truyền đến một hồi địa chấn nổ vang lắc lư, nhìn lại mộ của cha hắn cũng nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Nhìn vào Hắc cốt, ma hỏa trong hốc mắt nó cũng ảm đạm đi rất nhiều, hắc cốt cố gắn đưa tay lên sờ vào đầu hắn, chưa kịp đặt lên nó cũng từ từ hóa thành tro bụi phiêu tán đi vào không gian.
- Cha!!!
Chử Đồng Tử lấy lại được hành động, liền quỳ xuống khóc rống lên, hắn la lên muốn rách cả họng nhưng xung quanh chỉ vang vọng âm thanh của hắn, không một ai đáp lời.
Không biết khóc bao lâu, hắn lăn ra ngất xỉu.
..........................
- Lão bản! Lão bản!
Khi Tiểu Thánh mở cửa tiệm, liên phát hiện, trước mặt có bốn vị khách đang đợi.
- Lão bản, cảm ơn người đã cứu ta một mạng, ơn này suốt đời ta không quên.
Vừa thấy Tiểu Thánh, Hoằng Chân liền quỳ xuống dập đầu nói.
- Không có gì, chỉ là tùy ý giao dịch.
Tiểu Thánh nhìn lấy bốn người họ, thấy Tiểu Lang vẫn còn ngơ ngác, trong lòng hắn thầm thở dài liền phất tay nói.
- Ân! Ai đây?
Tiểu Thánh vô ý nhìn dưới đất thấy một thanh niên chỉ mặc một chiếc khố liền giật mình thốt lên.
Không lẽ bọn này biến thái, giết người cướp của, chỉ chừa lại mỗi cái quần.
----------------------------
Cầu đề cử, cầu like sẽ là động lực to lớn giúp ta viết tiếp....