- Cứ để bọn chúng làm, điều động thêm người, bảo hộ Phạm Phụ là được.
Trước mắt, Phạm Bỉnh Di không thể cho Phạm Phụ tiếp xúc đến Hoàng kim cấp nguyên pháp. Đây là hại hắn, không phải thương hắn.
Phạm Bỉnh Di đi ra trướng buồng nhìn lên bầu trời sáng sớm, những đám mây đang bị nhiễm từng tia từng tia nhạn nhạt màu đỏ tía.
- Phủ thành chủ sắp khống chế không được nữa rồi! Không phải ta muốn quyền lực hay quyền lời gì từ hoàng triều. Nhưng chỉ khi có thực lực mới bảo vệ được gia đình và người dân.
Phạm Bình Di thở dài, lẫm bẩm nói, Hoàng kim cấp không thể không đoạt.
.............................
Phạm gia, ngoài sân luyện tập, Phạm Ngu đang diễn luyện Tam Tài Phong Ma trận, từ thân thể hắn phát ra lam quang, ba cây Định Linh Đinh phát ra từng trận cộng hưởng, thần văn liên tục được Phạm Ngu kết ấn.
Xung quanh Phạm Ngu màu xanh văn trận bay loạn ngang dọc, liên miên bất tận, cũng cố không gian xung quanh, uy thế khiến người xung quanh sợ hãi.
- Sắp không chịu được nữa rồi sao!
Sau khi Phạm Ngu thu trận, ngước nhìn lên bầu trời, nhiễm tần huyết sắc hắn liền thở dài.
....................
Chiều ta buông xuống, ánh mặt trời xuống núi, kết hợp với đám mây màu đỏ tía, tạo lên một cảnh tượng vừa yêu dị, vừa nhu tình.
- Hôm nay lại không có khách. Tiểu Thánh buồn bực thầm nói.
Mấy ngày nay, háng hóa xuất ra toàn tinh phẩm, giá cả phải chăng, lại có rất nhiều quân vương quý tộc vào mua hàng, tỷ như Đại tướng Phạm Bỉnh Di, Bộ trưởng bộ nội vụ Phạm Ngu, nếu tính thêm Lý Chiêu Hoàng và Thành chủ Lý Huệ Tông, đáng lý bọn họ là những người rất có sức ảnh hưởng, theo miệng truyền miệng, sẽ có nhiều người biết đến mới đúng.
Nhưng đằng này im hơi lặng tiếng, không một tiếng gió, thật sự rất quỷ dị, tuy là hắn bán đồ người chết nhưng đâu còn bán quan tài.
Không lẽ lúc đó hắn đắc tội với thành chủ, nên bị thành chủ ám đạo, nhìn tới nhìn lui thành chủ không phải người như vậy.
Tiểu Thánh buồn bực, vừa định đóng cửa, thì trước hẻm xuất hiện một đám năm người đi tới. Một người mặt thẹo, một người chột mắt, một người mặc áo lộ ngực toàng là lông, hai người còn lại tướng mạo xấu xí, nhìn sơ qua là biết không phải đám người tốt lành gì.
- Tùy ý nhìn!
Mặc dù thế, họ vẫn là khách, Tiểu Thánh thờ ơ nói, coi như là đáp lễ.
Vừa bước vào tiệm, mấy người bọn họ nhìn đánh giá cửa hàng. Đập vào mắt bọn họ là năm thanh Mộc Đào Kiếm, phát ra thanh quang, người mù nhìn cũng biết là không phải phàm vât. Nhìn vào bảng giới thiệu liền hai mắt tỏa sáng hiện lên đầy tham lam.
- Cha chết, mẹ mất tích, ta chính là lão bản! Tốt tốt... Tên mặt thẹo đọc to lên, liên tục nói tốt.
Tiểu Thánh nghe thế mặt liền lạnh xuống.
Tuy lão bản được thiên đạo bảo hộ, nhưng cũng không tránh khỏi sự xúc phạm của những nguyên sĩ không có não.
Hôm nay anh em bọn họ vừa đi thu tiền bảo kê xong, thì phát hiện trong hẻm còn một cửa hàng mới mở, giết người cướp hàng, gian dâm cướp bóc không chuyện ác nào không làm tội ác chồng chất, đối với bọn họ nghiệp lực là sau này, trước mắt bọn chúng mới là thật.
Tên chột mắt phất tay lên, một màng sáng kỵ dị bao khỏa cửa hàng lại, đây là một trận bàn cách âm đơn giản.
- Đại ca, em đã dò xét xung quanh đây, không có người, chỉ có tên nhóc con chưa mọc lông này thôi, chỉ cần động tác nhanh điểm, sẽ không có ai biết là chúng ta làm.
Tên mặc áo lộ ngực, ghé vào tai tên mặt thẹo nói.
- Lão bản, tất cả hàng hóa ở đây, bọn ta đều muốn.
Tên mặt thẹo tiến lên nói.
- Ngươi nói, ngươi muốn hay là mua.
Tiểu Thánh nhìn thấy ánh mắt của bọn chúng lộ ra âm ngoan cùng tham lam, cũng buồn để ý, nếu như bọn họ thật tốt bình thường giao dịch, như vậy không có chuyện gì, nếu như bọn họ có hành động xấu, giết hết là được.
- Lão bản, ngươi cái này nói đùa, ngươi nhìn thì biết là bọn ta không có tiền, vậy nên lão bản làm phước, cho chúng ta mượn nợ thì như thế nào. Tên mặt theo bước lên, cười lạnh nói.
- Còn lúc nào chúng ta trả thì không biết. Tên có khuôn mặt hơi xấu, tiến lên tiếp lời.
Tiểu Thánh lười tiếp tục nói nhảm, không muốn mất quá nhiều thời gian, hắn đã cảm ứng được sát ý từ đám người này.
Tiểu Thánh nhẹ nhàn đứng lên nhếch miệng cười trào phúng.
Tiểu Thánh phất tay lên, một trăm ĐNB liền hóa thành nguyên khí, bị Vô sắc bảo hạp hấp thu biến thành linh dịch.
Vô sắc bảo hạp mở ra, linh dịch theo dòng chảy linh nguyên tràn ra toàn thân. Khí thế Tiểu Thánh dân lên ngày càng cao, áp lực thượng vị giả tràn qua đám người mặt thẹo, khiến cho bọn chúng khiếp sợ, hô hấp không thông.
- Tam Tài Phong Ma trận - khởi.
Tiểu Thánh khẽ nói, chậm rãi phất tay, ba thanh Mộc Đào Kiếm được trưng bày lên kệ phát ra thanh quang, chiếu sáng cả cửa hàng.
Trước ánh mắt khiếp sợ của bọn chúng ba thanh Mộc Đào kiếm bay ra bao vay đám người mặt thẹo lại, từng đạo từng đạo trận văn nổi lên.
Bọn mặt thẹo sau vài khắc lấy lại được một chút bình tỉnh, muốn chạy trốn liền cảm giác được mình bị vật gì đó trói buộc chặt, miệng không thể nói, thân thể không thể động đậy.
Cái này còn không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là ý thức bọn chúng vẫn còn nhìn thấy thân thể của mình bị trận pháp tịnh hóa thành ánh sáng chậm rãi biến mất.
Hai hơi về sau, mấy người hoàn toàn biến mất ở trong thiên địa, hóa thành viên bi đen, nằm lẳng lặng trên mặt đất.
- Đã không có khách hàng, còn tốn một trăm ĐNB, cuộc buôn bán này quá lỗ vốn.
Ba thanh mộc kiếm bay về vị trí củ, viên bi đen bay lên tay hắn, Tiểu Thánh ghét bỏ tùy ý vức vào một góc tường, không thèm để ý đến.