Vương Dạ - Một thiếu gia nhà giàu có tiếng ở Đô Thành, đi đến đâu ai cũng biết đến tên tuổi của hắn, có thể nói hiện tại hắn là người nổi tiếng nhất nhì nơi đây. Không như những cậu ấm công tử bột khác, tính cách của hắn ngược lại hoàn toàn. Không ăn chơi, cờ bạc, không hút chích, rượu chè, nói chung hắn không có bất cứ scandal nào thuộc về mình cả, hắn chung quy là một con người lương thiện, lòng dạ tốt bụng để cha mẹ rất tự hào về hắn với phương diện này.
Thế nhưng, đâu phải cứ sống tốt là được mọi người coi trọng, hắn ngược lại còn bị gán cho cái mác là giả tạo, vì sao? Chỉ đơn giản là bởi thân phận của hắn, một thiếu gia nhà giàu, con của một đại gia khét tiếng thì lẽ nào lại ngu dốt đến nỗi không biết hưởng thụ mà lại đi làm mấy cái hành động kia, suy nghĩ cho cùng thì cũng chỉ là đem đến danh tiếng cho hắn mà thôi, loại tư tưởng này cũng đã làm cho biết bao người chán ghét, khinh bỉ hắn. Những cái nhìn này đối với hắn, hắn thực sự không nhận thức được chút nào.
Lại từng ngày từng ngày nữa trôi qua, những việc làm tốt bụng của hắn được đưa lên rất nhiều trên các bìa tạp chí, các trang báo phổ thông và báo lá cải là một phần không thể thiếu, những ý kiến đơn thuần một chiều từ những nhà báo hoàn toàn khác nhau, có người thì khen thưởng, tâng bốc còn một số thì phê bình, lên án, cho rằng hắn là một con người giả tạo. Những bài báo này nổi lên chỉ trong một tuần đã trở thành đề tài bàn tán xôn xao của mọi người và tất nhiên...ba mẹ hắn đã nổi cơn điên khi đọc tới những tờ báo lá cải kia.
Không khí trong nhà bắt đầu căng thẳng, ngột ngạt, ba mẹ hắn quyết định làm tới với các nhà báo bịa chuyện kia, hắn thường xuyên có thể thấy các luật sư đến nhà mình làm việc với ba mẹ, rốt cục hắn cũng quyết định ra ngoài một hồi cho khuây khỏa tinh thần. Bầu trời trong lành, không khí thì mát mẻ, đúng là một khoảng không gian hắn như hắn mong muốn, ngồi xuống băng ghế đá trong công viên, hắn nhìn trời mà suy nghĩ tại sao lại có người ghét hắn đến vậy, càng nghĩ hắn càng rối, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài mà thôi.
- "Không lẽ làm việc tốt cũng không được sao."
- "Anh"
Một tiếng hét to bỗng vang vọng tới cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, một cô gái trẻ xinh đẹp mặc bộ đầm xẻ ngực chạy vội đến. Hắn giật mình quay sang nhìn thì một bộ ngực đập thẳng vào mặt hắn, hắn nhìn mà đỏ hết cả mặt, đây chính là lần đầu tiên mà mắt hắn để gần thứ đó đến vậy. Nhất thời, hắn không phản ứng lại mà cứ nhìn chằm chằm vào chỗ ấy, cô gái kia nhìn thấy hắn như vậy thì mặt cũng hiện một nụ cười đểu, nhưng ngay lập tức cô thay vào đó là một bộ mặt lo lắng, sợ sệt, giống như là đang sợ người ta giận mà lên tiếng: "Anh, đợi em có lâu hông?" Sợ thì sợ nhưng cũng phải nũng nịu chút chứ, đây chính là tuyệt chiêu mà mấy cô con gái ngày nay hay sử dụng, tốt nhất là nên bỏ qua chứ không là mệt à.
Đang lúc thất thần thì Vương Dạ cũng chợt tỉnh dậy, hắn trong lòng cười khổ còn đầu thì tự hỏi tại sao cô gái này lại tới bắt chuyện với hắn, rõ ràng hắn chưa từng gặp qua cô gái trước mặt mà cô ta còn tỏ vẻ làm nũng nữa chứ. Hắn khua tay định hỏi cô ấy nhưng vừa mở miệng ra thì bỗng "chụt" một cái làm hắn giật bắn mình, hắn cũng không ngờ cô ta lại mạnh dạn như vậy, không quen không biết mà cứ lao vào hôn vậy sao, tự dưng hắn cảm giác thấy sau gáy hắn chảy mồ hôi lạnh. Hắn sợ, sợ người khác thấy cảnh này, sợ vì không biết cô gái này có thể nhầm người hay không và liệu cô ta có bạn trai hay không, nếu có thì hắn không lẽ đã xác định rồi sao, càng nghĩ hắn càng sợ nhưng mọi chuyện cũng đã muộn rồi.
Không biết từ đâu chui ra một ông thanh niên cơ bắp cuồn cuộn, mặt thì giận còn tay thì cầm dao, Vương Dạ thấy cạnh này mà sợ tới té đái. "Thì ra là ngươi, dám cùng con tiện nhân kia cắm sừng ông, bây giờ thì tốt rồi, "hừ" chết đi."
Hắn cầm con dao chĩa mũi nhọn về phía trước, chân hắn di chuyển ngày càng nhanh và từ từ chuyển thành chạy. Vương Dạ bây giờ mới kịp phản ưng, đang định mở lời giải thích thì "soạt" một cái, con dao đã cắm vào bụng hắn rồi, hắn trơ mắt nhìn người phía trước, từ sâu trong đáy mắt có thể thấy được sự khó hiểu, mắt hắn dần dần tối sầm lại và sau đó, hắn không biết gì cả.
Cảm giác nhức mỏi toàn thân bắt đầu loan chuyển trong cơ thể Vương Dạ kèm theo ánh mắt trời chịu rọi thân thể hắn, rốt cuộc hắn cũng mở mắt ra, một gian phòng sơ sài , rách nát hiện ra trước mắt. Vương Dạ chưa kịp định thần thì đầu hắn truyền đến sự đau đớn, đau đến nổi hắn không chịu được mà ngất đi. Lần thứ hai tỉnh dậy thì hắn cũng hiểu rõ một phần nào sự việc xảy ra trước mắt này.
- "Đây có lẽ là xuyên không trong truyền thuyết a, ta còn tưởng là không có thật chứ, thân thể này cũng tên là Vương Dạ đi. Đúng là trời không tuyệt đường người mà, kiếp trước ta sống tốt mà bị mọi người ghét bỏ thì kiếp này ta nhất định phải đi theo con đường mới a."
Hắn vừa thích ứng với cơ thể mới này mà cũng vừa suy nghĩ về những chuyện về kiếp trước, hắn nhớ tới nụ hôn trước khi chết, thật là ngọt ngào a. "Không lẽ đó là thứ mà bọn thiếu gia khác theo đuổi sao, tại sao lại sướng đến như vậy, kiếp này ta nhất định phải tìm được sự khoái lạc cao nhất của con người aaa."