“Có người trôi trên biển…”
“Mau vớt anh ta lên.”
“ Này này… tỉnh lại tỉnh lại…..”
John như bị ai đó kêu gọi liên tục, hắn mở mắt, hít một hơi thật sâu, trước mắt hắn là rất nhiều người vây xung quanh, bọn họ ăn mặc giống như thủy thủ vậy. John ngồi dậy bảo: “Tôi đang ở đâu đây?”
“Cậu đang ở trên tàu của chúng tôi, chúng tôi thấy cậu trôi nổi trên biển nên đã cứu lên đây.” – Một thủy thủ ở bên trái lên tiếng.
John mệt mỏi nhưng cũng không quên nói lời cảm ơn, người thủy thủ nọ cười đáp: “Đừng cảm ơn chúng tôi, cậu cần cảm ơn thuyền trưởng, chính cô ấy đã trông thấy cậu nổi trên mặt nước”
Nói rồi người thủy thủ chỉ tay về hướng bên cạnh, ở đó một cô gái với mái tóc đỏ, thân hình bốc lửa, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt quyến rũ, đôi môi đỏ mỏng yêu kiều, cô ấy đội một chiếc mũ khổ lớn, chiếc ảo nửa kín nửa hở để lộ một phần ngực trông cô ấy vô cùng khiêu gợi, hễ làm đàn ông thì không thể nào rời mắt được.
John tâm trạng lúc này vô cùng hỗn loạn, nhiều suy nghĩ, hắn không mảy may để ý đến vóc dáng bốc lửa của cô gái thuyền trưởng, hắn bước lại gần, khuôn mặt của cô gái này trông rất quen: “Cảm ơn cô đã cứu ta.”
Cô gái với mái tóc đỏ dài kia đang lái tàu thấy hắn đến và nói lời cảm ơn thì cũng xoay lại mỉm cười nói: “Không có gì, thấy người gặp nạn thì cứu thôi.”
Cô gái tóc đỏ cười một cách hút hồn nói tiếp: “Lúc vớt anh lên đây, chúng tôi phát hiện trên người anh rất nhiều vết thương, chắc anh đã trải qua một thời gian không tốt đẹp gì.”
John gật đầu, hắn không muốn nhắc đến những chuyện trên Shadow Isles. Cô gái tóc đỏ nhìn sang người thủ thủ cạnh đó nói: “Tom, cậu đi lấy cho anh ta một bộ quần áo.”
John nhìn lại quần áo trên cơ thể mình, không khác gì một tên ăn xin ngoài đường, bẩn thỉu, lem luốc. Hắn mỉm cười nói: “Cảm ơn cô, sau này có việc gì khó khăn cứ nói, tôi sẽ cố gắng báo đáp cô Sarah Fortune”
Cô gái tóc đỏ kia tên là Sarah Fortune, biệt danh thường được gọi chính là Miss Fortune, cô ấy là một thợ săn tiền thưởng khét tiếng, và đặc biệt hơn là một người cực kì căm ghét hải tặc.
Đôi mắt Sarah khẽ biến khi nghe John nhắc đến tên của cô ấy, cây súng trên người cô ấy đột nhiên chỉa thẳng vào mặt hắn, bộ mặt của Sarah lúc này không còn vui vẻ như trước mà thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lẽo. Sarah nói: “Anh là ai? Tại sao lại biết tên thật của tôi?”
John giật mình, hắn lại thầm than cái trí nhớ của mình, hắn đột nhiên nhìn thấy trên chiếc mũ rộng lớn đang đội của cô ấy có khắc tên liền chỉ lên nói: “Trên chiếc mũ có khắc tên nên tôi nghĩ đó là tên của cô.”
Sarah rút súng lại nhìn hắn với ánh mắt kì lạ sau đó xoay người đi để lại lời xin lỗi. Người thủy thủ tên Tom đem đến cho John một bộ quần áo nhìn hắn nói : ” Cậu đáng lẽ ra không nên nói chuyện đó ra, thuyền trưởng vỗn có một quá khứ không đẹp lắm đâu.”
John khó hiểu nói: “Chuyện là thế nào anh nói rõ được không?”
Tom gật đầu nói: “Cậu thay quần áo trước đi.”
Tom dẫn hắn xuống bên dưới khoang tàu, hắn nhanh chóng thay bộ quần áo mới, bộ đồ mới làm hắn trông không khác gì một thủy thủ thực thụ.
Tom nhìn hắn mỉm cười gật đầu nói: “Cậu ra dáng là một thủy thủ lắm đấy.”
John cười đáp: “Bây giờ anh có thể nói cho tôi nghe chuyện của cô ấy chứ?”
Tom gật đầu, kiếm chiếc ghế gỗ cạnh đó ngồi xuống và bắt đầu nói: “Cậu biết không, trên con tàu này và hầu hết những người quen của thuyền trưởng, không ai biết đến tên thật của cô ấy.”
“Tại sao?” – John thắc mắc hỏi.
“Bởi vì những người biết tên thật của cô ấy đều đã chết cả rồi, tôi vốn là bạn từ nhỏ nên biết rất rỏ, năm cô ấy lên mười sáu tuổi, cả làng cô ấy, trong đó có gia đình tôi mà hoàn toàn bị giết sạch, khi cô ấy trở về chỉ kịp phát hiện kẻ giết cô ấy có đôi mắt màu đỏ máu rồi sau đó bị bất tỉnh, tôi thì đang ở ngoài khơi đánh cá nên lúc đó mới sống được.” – Tom vừa kể vừa hồi ức lại quá khứ đau thương, hắn không kiềm chế được mà chảy dài nước mắt, giọng nói đầy cảm xúc và ngẹn ngào.
John đến bên cạnh vỗ vào vai an ủi: “Đừng quá đau buồn, vậy đã tìm ra tên hung thủ chưa?”
Tom lau đi nước mắt trên mặt nói: “Vẫn chưa, từ sau cái ngày định mệnh đó, sarah như trở thành một con người khác hẳn, cô ấy điều tra và biết chuyện này liên quan đến hải tặc, từ đó trong lòng cô ấy luôn căm thù bọn chúng, nơi đâu có dán treo thưởng để tiêu diệt hải tặc hoặc có thông tin về chúng cô ấy luôn là người đi đầu tiêu diệt, bởi vậy cô ấy mới có cái biệt danh Thợ Săn Tiền Thưởng”
John thở dài một hơi, không nghĩ lại có người bất hạnh như vậy.
Tom đứng dậy vỗ vào vai John nói: “Cô ấy tức giận khi cậu nhắc đến cái tên Sarah bởi vì cô ấy không muốn nhớ lại quá khứ đau buồn của mình, chúng tôi cũng hay quen gọi cô ấy là Miss Fortune, cậu cũng nên gọi như vậy, được rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi.”
John gật đầu cùng Tom đi lên trên, Tom xoay đầu cười nói: “À, tôi còn chưa biết tên cậu.”
“Cứ gọi tôi là John được rồi!” – John quay đầu cười thân thiện đáp.
Tom dẫn John đến bên bàn ngồi cùng các thủy thủ khác, bọn họ cười nói vô cùng vui vẻ náo nhiệt, một người thủy thủ nhìn John nói: “Này, cậu kể cho bọn ta nghe về quá khứ của cậu đi, từ đâu trên người cậu lại có nhiều vết thương kinh khủng đến vậy, nếu là bọn ta bị dính một trong những vết thương ấy chắc chắn chết rồi đấy!”
John không muốn cho ai biết chuyện hắn ở trên Shadow Isles nên bịa ra nói: “Thực ra tôi vốn là người thích đi du lịch đây đó, cách đây không lâu tàu tôi bị đắm trôi dạt vào một hòn đảo, để sống sót tôi phải chiến đấu với hổ, heo rừng, gấu nhằm kiếm thức ăn, các vết thương này từ đó mà có.”
“Ồ! Cậu giỏi quá, một người mà có thể sống sót ở một đảo hoang như vậy ư!”
John lúc này mới để ý hắn không thấy Miss Fortune ở đây, quay sang nhìn Tom hỏi: “Thuyển trưởng đi đâu rồi?”
Tom mỉm cười nói: “Tôi nghĩ cô ấy ở trên mũi tàu rồi, để tôi đem đồ ăn lên cho cô ấy.”
John đột nhiên ngăn Tom lại nói: “Cứ để tôi!”
John cầm lấy khay thức ăn tiến về phía mũi tàu, ở đây Miss Fortune ngồi dựa vào cột đôi mắt hướng ra bãi biển xa xăm đôi mắt ưu tư như đang nghĩ về vấn đề gì đó.
John tiến đến bên cạnh đặt thức ăn bên cạnh Miss nói: “Cô ăn đi, không nên nhịn đói.”
Miss vẫn không nhìn hắn, lên tiếng nói: “Cứ để đấy, tôi muốn ở một mình.”
John vẫn không rời đi hắn nói: “Tôi đã nghe mọi chuyện từ Tom, cậu ấy đã nói hết rồi, tôi xin lỗi vì đã khơi dậy kí ức buồn của cô.”
Miss xoay đầu nhìn hắn, sau đó lại nhìn ra biển nói: “Vậy à, cậu ta thật nhiều chuyện.”
John đột nhiên ngồi bên cạnh Miss lắc đầu nói: “Không đâu, tôi hiểu những gì cậu ta nói, hiểu những gì mà cô và cậu ấy đã trải qua.”
Miss Fortune cầm lấy chiếc mũ trên đầu, sờ sờ nó, đôi mắt bỗng nhiên đỏ hoe lên nói: “Chiếc mũ này là sinh nhật lần thứ mười sáu mẹ đã tặng tôi, bà còn tự tay thêu lên trên đó tên của tôi, nó như là báu vật không thể tách rời của tôi vậy, thế mà giờ đây bà ấy đã đi xa rồi, anh nói hiểu vậy anh hiểu cái gì.”
Miss Fortune đột nhiên xoay người tóm lấy cổ áo của John đôi mắt của cô ấy ửng đỏ, từng hàng từng hàng nước mắt chảy dài trên hai má. John đưa tay lau đi nước mắt trên má Miss Fortune khiến cả cơ thể cô ấy đột nhiên run lên hắn nói: “Sao tôi lại không hiểu chứ, tôi sinh ra đã không có biết có tình thương của mẹ mình, năm lên ba tuổi cha tôi mất tích và được cho là chết, sao tôi không biết cảm giác của cô chứ, cô còn tốt hơn tôi, cô được sống với mẹ mình một thời gian biết được thế nào là tình thương, tình mẫu tử, còn tôi, tôi có không.”
Càng nói giọng nói của John ngày một nghẹn lại, đôi mắt hắn cũng bắt đầu đỏ dần, hắn giữ chặt hai vai Miss Fortune.
Miss Fortune thả ta ra khỏi cổ áo hắn tránh ánh mắt kia nói: “Bốn năm, trong suốt bốn năm ấy, tôi đã đi điều tra nhưng không tài nào biết được kể đã giết mẹ mình, tôi thật vô dụng.”
John đứng dậy thở dài nói: “Tôi có thể lần cuối gọi cô là Sarah được chứ! Sarah, nếu cô thật sự yêu mẹ của mình thì đừng có yếu đuối như vậy, bà ấy trên kia khi thấy cô như thế sẽ không vui chút nào. Còn việc tìm kiếm hung thủ nếu tôi có thông tin gì tôi sẽ giúp đỡ cô.”
Miss Fortune nhìn hắn, hít một hơi thật sâu, cảm xúc như được kiềm nén, bộ mặt cũng trở lại như trước kia, nhìn John nói: “Thật xấu hổ khi để anh thấy được sự yếu đuối của tôi.”
John mỉm cười nói: “Con người có ai không có những lúc yếu mềm, cô cũng vậy thôi, đừng xấu hổ, hãy cố gắng biến nó thành sức mạnh đi.”
Miss Fortune tiến đến cạnh hắn cười nói: “Thật không hiểu sao, tôi như có cảm giác quen biết anh từ lâu rồi vậy.”
John mặt đột nhiên đỏ lên cười cười gãi đầu nói: “Vậy sao? Chắc có lẽ chúng ta cùng có một quá khứ không mấy gì vui vẻ nên dễ chia sẽ cho nhau mà thôi.”
Miss cầm khay thức ăn lên cười nói: “Chúng ta về ăn cùng mọi người thôi!”
John cùng Miss tiến về phía bàn ăn của mọi người, hắn đột nhiên hỏi: “À, hiện tại chúng ta đang đi đâu vậy?”
Miss Fortune đáp: “Đến Ionia, chúng tôi có đặt làm một số hàng hóa ở đó, nên đến đó lấy. Có việc gì sao?”
John gật đầu nói: “Nơi tôi muốn đến cũng là Ionia”