Chương 7: Rời khỏi Shadow Isles 2

Tại một nơi khác trên Shadow Isles, nơi đây đâu đâu cũng toàn là tiếng kêu rên u oán, khóc thét kinh sợ. Những chiếc nhà tù bằng sắt bên trong truyền ra những âm thanh rùng rợn khiến ai nghe thấy cũng dựng tóc gáy. Và một trong những chiếc lồng đó đang giam giữ John.

Tại một cái nhà ngục tăm tối, Jonh bị treo lên, hai tay hai chân hoàn toàn bị trói chặt, người hắn trông vô cùng tàn tạ, khắp nơi đều là máu.

Thresh bước vào ha hả nói:" Thế nào, những trò chơi ở đây cũng vui lắm đúng không? Muốn chơi tiếp chứ, ta sẽ cùng ngươi chơi từ từ, ha ha ha."

Thresh lấy từ chiếc bàn gỗ bên cạnh một con dao sắc nhọn bước đến bên cạnh nói:" Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò mới nhé, trò chơi này để xem con dao này sắc đến mức nào."

Đôi mắt thâm tím của John nhìn vào Thresh, hắn phẫn nộ nói:" Muốn giết cứ giết, việc gì phải tốn nhiều thời gian với ta như vậy."

Thresh đưa tay cười ha hả nói:" Ngay cả khúc gọi hồn của lão Karthus cũng không lấy mạng của ngươi được thì giết ngươi một cách bình thường thì sao mà thành công, phải để ngươi chết từ từ, tận hưởng sự ăn mòn của cái chết như vậy mới thú vị."

Nói rồi Thresh lấy con dao rạch ngang vào bụng John.

"Á...aaaa.." - Tiếng la hét thảm thiết vang lên, John nghiến chặt răng, máu từ trong bụng chảy ra liên tục, khuân mặt hắn gần như trắng bệch. Thresh cười ha hả nói:" con dao này chưa bén lắm, để ta lấy con dao khác."

Thresh quay qua chiếc bàn gỗ bên cạnh, lần này hắn lấy ra một con dao mà so với cây đao của những tên đao phủ cũng không kém là bao. Thresh nhìn cây đao đó nói:" Này thằng nhãi, ta đố ngươi nếu ta dùng cây đao này chém vào bụng ngươi thì ngươi nghĩ ngươi có thành hai khúc không?"

John ngẩng đầu lên, "phụt" một tiếng, hắn phun ra một búng máu trong miệng vào mặt Thresh.

"Vậy đó là câu trả lời của ngươi, được để ta thử ha hả." - Thresh cầm cây đao chuẩn bị tư thế thì ngay lúc này từ bên ngoài của đột nhiên một tiếng nổ vang lên. Kế đến là một màn sương trắng kì dị tràn vào, một nỗi sợ hãi tràn ngập cả căn phòng.

"Kẻ nào?"

Bịch...

Thresh còn chưa kịp ú ớ gì thì đã ngã lăn trên đất bất tỉnh. Từ bên ngoài Elise nhanh chóng tiến vào, cô ta dùng tay chặt đứt sợi dây thép đang trói John. Còn lại chút ý thức John nhìn vào người phụ nữ vừa tiến đến hắn nở nụ cười nói:" là cô à?"

Elise không đáp cô hóa thành một con nhện khổng lồ cõng John trên lưng nhanh chóng rời đi.

Trong cơn hôn mê, bên tại John vẫn nghe loáng thoáng:

" Hiện tại chúng ta phải đưa thằng nhóc rời khỏi Shadow Isles, vết thương của nó thế nào?"

" Ta đã dùng tơ đặc chế, nó có thể cầm máu và tăng tốc độ trị lành vết thương."

" Vậy thằng nhóc không được ở lâu trên này, khi Thresh tỉnh dậy hắn sẽ điên lên mà lùng sục nó, ta đã chuẩn bị cho nó một chiếc bè rồi, sau khi rời khỏi đảo sống chết của nó thì để nó tự lo vậy."

" Haizz, Jo yêu dấu, tạm biệt ngươi."

" Thằng nhãi sau này hi vọng sẽ gặp lại ngươi, ngươi là con người kì lạ nhất mà ta từng gặp, tạm biệt."

Ba ngày lênh đênh trên biển, John bắt đầu tỉnh lại, điều đầu tiên hắn nhận ra là mình đã rời khỏi Shadow Isles. Thế nhưng rời khỏi đó thì sao? Bây giờ trên biển cả mênh mông thì hắn sống thế nào.

John cố sức vận dụng mọi khả năng của mình với hi vọng bắt được một con cá nào đó trên biển cả mênh mông này. Thế nhưng trên chiếc bè ngoài hắn ra thì không có một thứ gì khác. Ngày qua ngày sống trong đói khát, nhiều lúc hắn cảm thấy như không thể cầm cự được nữa.

Đến một đêm, trên biển đột nhiên xuất hiện một trận bão lớn, gió thổi mạnh, chiếc bè của John chao đảo, hắn bây giờ sức cùng lực kiệt cơn bão đến hắn cũng chả bận tâm.

Ầm... ầm...

Những cơn sấm sét nổ lên liên tiếp trên trời, mưa bắt đầu rơi, gió gào thét, biển động liên tục.

Ầm...

Chiếc bè của John không thể nào chịu đựng được sự thịnh nộ của cơn bão, ngay lập tức vỡ tan ra thành nhiều mảnh, John cố gắng níu kéo, hắn ôm một khúc gỗ chịu đựng giữa cơn bão lớn.

Nhiều ngày liền không có gì ăn khiến hắn không còn chút sức lực buông khúc gỗ trên tay, John bắt đầu chìm vào trong đại dương, lần này hắn thực sự đã chết?

Đấy là suy nghĩ chợt lướt qua trong đầu Jonh, đột nhiên như có một đôi tay mềm mại nâng cơ thể hắn dậy, tiếp đó hắn cảm thấy thứ gì đó mềm mại đang dính vào miệng hắn, một thứ nước gì đó đang chảy vào miệng hắn, giúp hắn hồi phục được phần nào sức lực, trong đại dương mênh mông John cố gắng mở mắt, đập vào mắt hắn là một cô gái xinh đẹp có mái tóc màu xanh dương, đôi mắt kiều diễm, đôi môi mỏng đầy quyến rũ, cô ấy mỉm cười nhìn John không nói, sau đó quay người bơi đi. John đột nhiên cảm thấy đầu óc như choáng váng, hắn tiếp tục bất tỉnh, trước khi bất tỉnh hắn kịp để lại một câu nói:" Nàng tiên cá."

" John dậy đi! Ta đưa cậu đến đây không phải để cậu chết như vậy?"

Từ sâu thẳm trong ý thức một giọng nói bắt đầu vang lên.

" John con nghe kĩ đây, ta chính là người đưa cậu đến thế giới này, và ta không muốn cậu chưa hoàn thành sứ mệnh của mình đã phải bỏ xác nơi đây."

John vẫn bất tỉnh nhưng ý thức của hắn vẫn còn đó, từ trong cơn mơ hắn nhìn thấy một người toàn thân chùm kín trong áo choàng, xung quanh người đó được bao phủ bởi một tầng khí dày đặc.

" Ngươi là kẻ đã mang ta đến đây? Thằng khốn, mày có biết đã làm ta phải cực khổ tủi nhục thế nào khi sống trên Shadow Isles hay không?"

" John, ta để cậu trên đó mục đích là để cậu làm quen với sự cực khổ và đau đớn, qua đó rèn luyện được một cơ thể có ý chí mạnh mẽ. Tất cả đều là muốn giúp cậu mà thôi."

" Giúp tôi sao? Ba tháng trên đảo với tôi như địa ngục."

" Không phải ba tháng đó cậu đã học được nhiều thứ sao? Elise và Hecarim mặc dù đã làm cậu đau đớn, xấu hổ nhưng họ không hề làm hại cậu, chính họ lại là người cứu cậu đấy thôi."

" Không cần nhiều lời, mau đưa tôi về, tôi muốn về lại thế giới của mình."

" John, ta đưa cậu đến đây để giúp ta thực hiện một sứ mệnh cao cả, mà chỉ có mình cậu làm được."

" Sứ mệnh ư? Tôi yếu đuối tầm thường thế này thì làm được trò trống gì chứ?"

" Cậu vẫn chưa nhận ra sao, khi đưa cậu vào thế giới này ta đã thay đổi toàn bộ thể chất của cậu, hơn thế ta còn đưa vào người cậu một loại năng lượng cực kỳ mạnh mẽ và đặc biệt, chính thứ năng lượng đó đã cứu cậu chết dưới tay Karthus."

" Có sao?"

" Thứ năng lượng ta đưa vào người cậu rất mạnh, thậm chí là lớn hơn bất cứ nguồn năng lượng thông thường nào khác, chỉ có điều với thể chất và cơ thể hiện tại cậu vẫn chưa thể nào sử dụng được nó."

" Tôi không quan tâm, tôi muốn về."

" Ba năm, nếu trong ba năm cậu có thể sử dụng được năng lực đó thì lúc đó tôi sẽ đưa cậu trở về."

" Thật chứ, chỉ cần tôi sử dụng được nó là có thể trở về thế giới của mình sao?"

" Đúng vậy! Nhưng hãy nghe cho kĩ đây, thứ sức mạnh đang tồn tại trong cơ thể cậu là một loại sức mạnh cực kỳ đặc biệt, không đơn giản để kích hoạt được nó."

" Vậy phải làm sao mới kích hoạt được?"

" Muốn kích hoạt được năng lượng đó cậu cần hội tụ đủ hai yếu tố, Thứ nhất là thể chất, thứ hai là tinh thần, mặc dù tôi đã giúp cậu cải tạo thể chất bản thân, nhưng trừng đó là chưa đủ, cậu cần phải tập luyện nhiều, và nơi tốt nhất không ở đâu khác chính là hội Kinkou - Học viện Ninja tại Ionia."

" Thế còn tinh thần? Muốn tu luyện nó thì phải làm cách nào?"

" Ba tháng ở trên Shadow Isles cậu đã gián tiếp học những điều cơ bản nhất từ thể chất và tinh thần, nếu muốn nâng cao tinh thần thì không gì khác cậu phải tu luyện trở thành một pháp sư."

" Pháp sư? Có phải là người có thể điều khiển thuộc tính và làm phép không?"

" Không sai, pháp sư chính là họ, nếu muốn kích hoạt năng lượng trong cơ thể thì phải tu luyện tinh thần lực một cách liên tục và bài bản, hãy đến học viện Ma pháp, nơi đó sẽ giúp cậu."

" Được, ta sẽ làm theo lời ông, trong ba năm, nhất định ta sẽ kích hoạt được sức mạnh ông đã để trong người ta. Đến lúc đó hi vọng ông không nuốt lời."

" Ta chỉ sợ đến lúc đó cậu lại không muốn quay về mà thôi!"