Chương 77: Kết thúc bi thương

Lissandra ồ lên một tiếng nói:" Cũng khá ấn tượng, tiếp thử chiêu đầu tiên coi."

Cô ta vung tay trái lên, từ dưới đất một dãy các cây thương băng nhọn hoắc phóng đến với tốc độ nhanh không tưởng, John vung tay trái, một cái khiêng băng nhanh chóng được tạo ra chặn ngay những mũi thương kia.

"Tiếp chiêu thứ hai." - Lissandra hét lên, lần này cô ta vung cả hai tay lên, hơn trăn mũi dao băng từ trên trời rơi xuống, mỗi múi lao ấy cũng phải to bằng cái trụ chống nhà rồi.

John quay một vòng lấy đà, hắn tạo ra một khối băng lớn bảo vê bốn phương tám hướng của cơ thể, ầm ầm ầm... những tiếng nổ, tiếng băng vỡ vang lên liên tục điếc cả tai.

Khối băng bảo vệ John bị náy vụn, hắn trúng hai mũi lao, vết thương không quá nghiêm trọng.

"Anh John." - Sally ở bên ngoài vô cùng lo lắng.

John lấy hai cây lao băng đang câm trên vai ra cười nói:" Tiếp tục đi, còn tám chiêu nữa."

"Rất có khí phách." - Lissandra thầm khen hắn, lần này là những chiêu mạnh hơn hai chiêu trước, một cây đao băng tô bằng cả một tòa nhà được Lissandra tạo ra chém đến, từ dưới đất đầm ầm chui lên hai tảng băng bao phủ đầy chông nhọn.

John vất vả tránh né và chống đỡ. Đừng hỏi vì dao hắn không tấn công Lissandra, đơn giản vì hắn không thể tấn công cô ta được, cô ta mỗi lần tung một chiêu là lại di chuyển vị trí, không để lộ bất kì sơ hở nào.

"Rầm rầm rầm..." - John tiếp được bảy chiêu, trên cơ thể hắn đầy thương tích, nhỏ xó lớn cũng có.

"Cô ta mạnh vãi." - John thầm than.

"Cũng khá, để xem ngươi tiếp được ba chiêu cuối này không?" - Lissandra vừa nói xong lập tức liền tích tụ sức mạnh hàn băng trong người, sau đó cô ta giải phóng tất cả ra, mặt đất được đóng một lớp băng cực dầy, lớp băng ấy như có sự sống di chuyển đến dưới chân của John, sau đó từ chân đến đầu cả người hắn nhanh chóng bị đóng băng mà không kịp ú ớ điều gì.

"Rầm" - lớp băng đao bao phủ trên người John nổ tung, khiến hắn phun máu hất văng lên mặt đất, Sally kinh hãi chạy đến bên cạnh hắn lo lắng nói:" Anh John... anh không cần đánh nhau nữa, em sẽ cố gắng xin chị ấy cho anh thuốc giải."

John nằm trên lớp tuyết dày, hắn đột nhiên nhớ lại những gì Ryze đã từng nói trước đây:" Sức mạnh phép thuật có trong người của ngươi tuy mạnh mẽ nhưng ngươi vẫn chưa thể nào phát huy toàn bộ nó được, không lẽ cứ mỗi lần sử dụng phép thuật thì lại sử dụng một cách đầy máy móc thế sao? Cái đầu để làm gì chứ?"

John như thông suốt điều gì hắn mỉm cười nhìn Sally nói:" Ta không sao đâu, vẫn có thể chiến đấu tiếp."

Mặt Sally đã thấm đầy nước mắt hắn quết tâm như vậy không đành lòng ngăn cản.

"Sally, tránh sang một bên, hắn còn thiếu ta hai chiêu nữa." - Lissandra lạnh lùng nói.

John nhìn Sally gật đầu cười, cô nhanh chóng lùi lại, John đứng lên nhìn Lissandra nói:" Cô rất mạnh đấy, nhưng tôi sẽ không thua đâu."

Nói xong cả người hắn bắt đầu phát ra khí hàn băng cực kì mãnh liệt, nó mạnh đến mức khiến Lissandra cũng kinh ngạc không thôi, cô ta hét lên:" Hầm Mộ Hàn Băng."

Một hầm môi được tạo ra bằng băng nhanh chóng bao phủ lấy John, cả cơ thể của hắn bị đóng bởi một khối băng cẹc dày cực cứng, thậm chí đến cả một khu vực xung quanh hắn cũng bị biến thành băng dày đến mấy mét, khí lạnh tỏa ra đến thấu xương.

"Không." - Sally hét lên.

Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh, hầm mộ đang nhốt John ở bên trong rung chuyển kịch liệt và rồi...

"Rầm... rống." - một tiếng nổ lớn vang lên, một con rồng băng xuất hiện... nó phá nát hầm mộ giam giữ John lao thẳng ra ngoài...

Lissandra hoàn toàn đơ người, cô lắp bắp nói:" Làm thế nào? Làm thế nào có thể tạo được một vật thể từ băng có thể hoạt động được?"

John nhảy lên lưng con rồng băng ấy hô lớn:" Băng Tạo - Băng Lonh Thuật."

"Rống" - con rồng băng ấy tiếp tục rống lên khiến cả tòa nhà rung chuyển kịch liệt.

"Anh John... anh làm được rồi." - Sally ở bên cực kì vui sướng.

Lissandra nhì Sally đang vui sướng cô thở dài một hơi nói:" Được rồi, điều kiện thứ nhất ngươi đã vượt qua."

John nhảy xuống khỏi con rồng băng ấy hỏi:" Dao được, tôi còn thiếu cô một chiêu nữa mà."

"Không cần thiết nữa." - Lissandra lắc đầu nói:" Ngươi có thể tạo được một vật thể sống có thể hoạt động từ băng như thế chứng tỏ ngươi đã mạnh hơn ta rồi, đánh tiếp chỉ tố thời gian mà thôi."

John vung tay, rồng băng lập tức hóa thành bông tuyết biến mất, Sally chạy lại bên cạnh Lissandra cười nói:" Vậy điều kiện thứ hai là gì vậy?"

"Phải... điều kiện thứ hai là gì?" - John nói.

"Ngươi phải lấy Sally làm vợ." - Lissandra nhìn Sally một lúc sau đoa đưa ánh mắt kiên định nhìn John.

Cùng lúc đó ở một nơi rất xa nơi này, mái tận về phương nam, tại một khu rừng già mang tên Kumungu.

Một khu rừng già nguyên sinh đầy chất hoang dã, những cành là xanh mướt, những gốc cổ thụ cao lớn, tất cả đều có... rồi đột nhiên gió thổi mạnh, không gian trước mặt vặn xoắn kịch liệt, ngay sau đó có bóng ảnh bước ra khỏi khe nứt không gian ấy.

Người đàn ông bên cạnh nói:" Đây là khu vực cuối xùng cần tìm hiểu, làm công việc của ngươi đi, đã đến lúc để ta lấy lại thứ nên thuộc về chúng ta rồi."

"Yên tâm, ngài đi đi." - giọng nói đầy đáng sợ của tên bên cạnh vang lên.

Người đàn ông kia quay đầu nhìn phương bắc một lúc sau đó bước lại vào bên trong khe nứt.

Tên đi cùng người đàn ông kia không phải là con người, nhìn nó giống một con quái vật thì đúng hơn, những cái răng nhọn đến đáng sợ, đôi cánh liên tục đập, hai tay của nó lại giống như hai thanh kiếm, dáng người không khác gì con bọ ngựa.

"Vụt..." - gió giật mạnh một cái, nó liền biến mất tại chỗ.

Chừng năm phút sau, những tiếng hét thảm của những loại động vật trong khu rừng vang lên...

"Ầm" - một con hổ lớn bị nó xẻ ra làm hai, máu bắt tung tóe lên những cành cây.

"Xoạt" - từ bụi rậm cạnh đó một đôi mắt sáng đầy đáng sợ nhìn ra.

"Hống" - một tiếng gầm rống vang lên, một con thú toàn thân màu trắng, trên tay nó là những bộ vuốt sắc nhọn vồ đến tấn công con quái vật dáng bọ ngựa kia.

"Rầm" - con thú toàn thân màu trắng vồ hụt con mồi trước mặt, bộ móng vuốt đập vào đất khiến mặt đất như nứt toác ra.

"Nhanh đấy, khà khà." - con thú toàn thân màu trắng nhe răng nói.

"Không ngờ ở đây lại có một con thú giống như ngươi." - con quái vật hình dáng bọ ngựa.

"Ngươi sẽ là con mồi của ta, ta là Rengar, nhớ lấy tên của ta... kẻ sẽ giết mi." - con thú lông trắng ấy cười khà khà xưng tên.

"Vậy sao? Chưa đánh mà ngươi tỏ ra rất tự tin, Khazix... đấy tên của ta, nhớ lấy... mạng sống của ngươi hôm nay sẽ thuộc do chính ta tước đoạt." - Khazix cười ha hả, hai móng vuốt lưỡi liền trước của hắn cọ xát vào nhau tạo nên từng tiếng két két lạnh người.

"Rống" - cả hai bắt đầu lao vào nhau.

Khu rừng bắt đầu gãy đổ, chim chóc, muôn thú vắt đầu hoảng sợ chạy tứ tung.

Ở cách đó không xa, hai người đang ngồi cạnh một gốc cây cổ thụ, một tên thì có hình dáng nhe con người nhưng cái đầu của hắn lại như một con trâu, chắc hắn ta thuộc tộc Nhân Ngưu rồi. Còn người vên cạnh lại không quá xa lạ, cô ấy chính là Diana.

Diana nhìn tên nhân ngưu bên cạnh nói:" Alistar, bây giờ chúng ta lạc rồi đúng không?"

Alistar quỳ xuống nói:" Cảm ơn cô đã giúp tôi thoát khỏi đám người Noxus kia, nếu không có cô nhất định ta sẽ vẫn bị bọn chúng coi như một tù nhân suốt ngày đem làm trò tiêu khiển."

"Đừng nói thế, ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi." - ngoài miệng thì nói thế nhưng trong bụng cô lại thầm oán trách John:" Mình có lẽ nhiễm phải cái tính cách thích lo chuyện bao đồng của John mất rồi, nếu không thì giờ khắc này mình đã có thể đến một thành phố nào đó và có chút ít tin tức về anh ấy."

"Rống, hú, quá quác." - tiếng thú rừng hoảng sợ chạy toán loạn, tiếng chim muông bay lên trời không ngừng kêu thất thanh.

Diana đứng bật dậy nói:" Ở đây có chuyện gì rồi.'

"Là ở bên kia, tôi có thể nghe rất rõ, những tiếng đánh nhau rất kịch liệt, cả tiếng gầm thét nữa." - Alistar chỉ về hướng Khazix và Rengar đang đánh nhau.

"Đi qua đó xem sao." - Diana càm theo thanh gươm lưỡi liềm của mình theo tiến đến trước.

Cuộc chiến của Khazix và Rengar ngày một khốc liệt và tàn bạo, cả gai quyết đánh cho đến khi khô máu mà thôi, cả cơ thể của hai bên đều đầy thương tích, máu liên tục chảy ra không ngừng.

"Réc" - Khazix đột nhiên phát ra một thứ âm thanh chói tai, ngay sau đó cả cơ thể hắn trở nên tàng hình. Rengar giật mình kinh ngạc, hắn ta quay đầu nhìn quanh nhưng không tài nào tìm ra bất cứ dấu vết nào của Khazix cả, bất thình lình, Khazix xuất hiện từ đằng sau, chiếc tay sắc nhịn của hắn... đâm mạnh vào đầu của Rengar. "Phụp... rống." - Rengar phản xạ rất nhanh, hắn đưa hai tay lên trước để chặn lại nhưng chừng đó vẫn chưa đủ, một chiếc móng vuốt đâm vào mắt trái của hắn, máu bắn lên tung tóe, Rengar rất giống đau đớn. Và rồi hắn ngã xuống.

Khazix lùi lại hai bước thở hộc hộc, hắn cũng bị thương không ít... "Xoạt xoạt" - Khazix như nghe tiếng động kì lạ ở đằng kia, ngay khi hắn quay đầu sanh đó nhìn thì không thấy ai, quay đầu về thì phát hiện Rengar đã mất tích tại vị trí.

Còn chưa kịp nhận ra điều gì thì Rengar đang từng hình đột nhiên xuất hiện ở phía sau, con dao gắn trên tay đâm vào lưng của Khazix, hắn hét lên đau đớn, máu bắn ra khắp người Rengar.

"Đâu phải mình ngươi biết tàng hình." - Rengar ngã gục xuống đất nói.

"Phịch..." - Khazix cũng ngã xuống ngay sau đó, hắn cố gắng lết đi trên mặt đất, "phụt" - Khazix phun ra một búng máu, không gian trước mặt vặn xoắn một khe nứt hiện ra, Khazix chui vào bên trong và biến mất.

"Xem hắn có sao không?" - Diana vừa đến cũng là lúc trận chiến vừa kết thúc, cô tiến lại xem xét Rengar, toàn thân hắn ta đều đầy máu, vết thương nặng nhất có lẽ là con mắt trái... nó đã hỏng luôn rồi.

"Rengar..." - một tiếng la thất thanh vang lên, một cô vé cầm trong tay một chú gấu nhồi bông chạy đến ôm lấy cơ thể Rengar gào khóc:" Sao ông lại ra nông nỗi này? Là au đã làm ông thế này? Nói đi... có phải là hai kẻ này hay không?"

Diana sợ cô bé hiểu lầm nên vội giải thích:" Chúng tôi không phải người làm chuyện này, cô bé đừng hiểu lầm."

"Là hai người." - đôi mắt của cô vế đột nhiên trở nên đầy đáng sợ, từ người cô bé xuất hiện một luồng phép thuật cực kì mạnh mẽ.

"Annie, dừng lại... không phải bọn họ đâu." - giọng nói của một cô gái vang lên, ngay sau đó một cô gái hoang dã trong tay cầm một cây lao nhảy xuống, ôm chặt lấy Annie nói:" Chị đã xem xét mọi thứ xung quanh đây rồi, dấu vết ở đây cho thấy không phải hai người kia làm."

"Vậy chứ ai?" - Annie quay đầu nhìn cô gái kia sức mạnh của cô bé cũng nhanh chóng thu lại.

"Chị cũng không rõ lắm, quan trọng bây giờ là cứu chữa ông ta đã." - cô gái kia nhìn hai người Diana nói:" Tôi là Nidalee, hai người có thể giúp tôi đưa ông ấy đến chỗ tôi để chữa trọ được chứ?"

"Chuyện nhỏ." - Alistar tiến đến ôm lấy Rengar lên, sau đó cả đâm bắt đầu tiến sâu vào bên trong rừng.

Trở lại với John...

John ngơ ngác cứ nghĩ mình nghe nhầm nên hỏi lại:" Cô có thể nói lại được không? Điều kiện thứ hai, tôi nghe không rõ."

"Ta nói, ngươi và Sally phải lấy nhau, và tổ chức ngay tại đây, do chính ta chủ quản." - Lissandra nói từng câu từng chữ cực kì chậm rãi.

"Há" - John lần này nghe rõ ràng, hắn không hề nghe lầm được, giật lùi lại một bước nói:" Cô... cô không đùa với tôi chứ?"

"Chị Lissandra, chị đừng đùa với anh ấy nữa, Sally không thích vậy đâu." - Sally gương mặt xinh đẹp có chút ửng hồng núi tay của Lissandra nói.

Lissandra lắc đầu nói với Sally:" Những gì ta nói là thật, Sally... không phải em rất thích hắn ta sao, mỗi ngày ta thấy em cứ đến cây tuyết tùng rồi tự nói chuyện như người vô hồn, em nghĩ ta không đau lòng sao? Sally, ta đang muốn tốt cho em đấy."

"Nhưng mà..." - Sally rất muốn nói nhưng Lissandra đã ngăn lại, cô nói tiếp:" Được rồi không cần nói nữa." - cô ta quay đầu hỏi John:" Có thể chuyện này hơi gấp, hay là thế này đi, tối bay ngươi suy nghĩ cho thật kĩ, sáng sớm ngày mai hãy trả lời ta."

Nói song Lissandra lôi Sally đi theo.

Được chủ nhân lâu đài thu xếp cho ở tại một căn phòng đầy đủ tiện nghi, John trong lòng đầy băng khoáng lo lắng, bảo hắn không thích Sally là bịp người rồi, nhưng chuyện này đến quá vội vàng hắn không thể quyết định ngay được.

"Hài, sao chuyện này lại giống với chuyện của Kayle vậy nhỉ." - John lẩm bẩm.

Trong lúc đo tại phòng của Sally, Lissandra ở phái sau đang chải đầu cho cô nói:" Sally nói đi, có phải em cũng rất thích hắn ta đúng không?"

Sally cúi thấp đầu không nói.

"Không nói có nghĩa là đúng rồi, ta chỉ muốn tốt cho em mà thôi." - Lissandra tiến lại ngồi cạnh Sally cười nói.

"Nhưng mà chị Lissandra, làm như vậy có được không? Anh ấy nhất định sẽ không chịu đâu, anh ấy... rất cứng đầu..." - hai tay Sally cứ cọ cọ vào nhau.

Lissandra lắm lấy tay cô nói:" Đừng lo, chỉ cần em yêu hắn ta, ta sẽ giúp hai người, nếu hắn ta không muốn lấy em làm vợ, ta ức giết hắn..."

"Không được, như vậy không được." - Sally lắc đầu.

Lissandra nhìn gương mặt của Sally đỏ bừng bừng cười nói:" Đấy... nhìn là biết em rất quan tâm cho hắn rồi, có phải em cũng rất muốn trở thành vợ của hắn đúng không? Chỉ là ngại không biết hắn suy nghĩ thế nào thôi."

Sally cúi đầu gật nhẹ, cô nói:" Thẹc ra ngay từ khi gặp anh ấy em biết chúng em là duyên đã định rồi, sức mạnh trong người của em và anh ấy đều giống nhau cả."

"Vậy càng tốt chứ sao, được rồi em nghỉ đi, mai để ta xem hắn sẽ trả lời như thế nào." - nói xong Lissandra rời khỏi phòng.

Tất nhiên đêm nay là đêm mất ngủ đối với John cà cả Sally rồi...

Sáng sớm ngày hôm sau, tại tòa nhà lớn bên trong cung điện, Lissandra nhìn John hỏi:" Đêm qua chắc ngươi đã suy nghĩ kĩ, mau trả lời cho ta biết đi. Ngươi có quyết định cưới Sally không?"

John nhìn Sally sau đó gật đầu nói:" Ta đồng ý."

"Ha ha... tốt tốt... người đâu mau chuẩn bị, tối nay sẽ tổ chức buổi thành hôn giữa John và em gái ta Sally." - Lissandra cười ha hả đầy sung sướng...

Như đã có chuẩn bị từ trước mọi tráng trí đám cưới đều được người hầu trong lâu đài làm một cách nhanh chóng, không cầu kì rất giản dị nhưng cũng rất đầy đủ.

Đêm đó, buổi lễ được diễn ra nhanh chóng dưới sự chủ trì của Lissandra, Sally khoác trên mình bộ đồ cưới của tộc Khiêng băng, có thể nói đêm nay không ai xinh đẹp hơn Sally. John cũng khoác lên mình bộ lễ phục chú rể của tộc Khiên Băng, những tiếc chúc mừng liên tục vang lên.

"Từ hôm nay trở đi hai người chính thức thành vợ chồng, được rồi đêm nay là của hai người, về phòng đi." - Lissandra cười cười, sau đó ra lựng cho người hầu đưa cả hai về phòng đã chuẩn bị từ trước.

John và Sally nhồi trên giường, hắn nhìn khuân mặt xinh đẹp của Sally đang đỏ bừng bừng cười nói:" Sau đêm nay chúng ta sẽ thành vợ chồng rồi đấy."

"Anh John... anh thực sự muốn cưới Sally làm vợ chứ?" - Sally nhìn John với ánh mắt linh lanh xinh đẹp.

John hốt nhự má của cô gật đầu nói:" Tất nhiên, Sally... ta muốn em làm vợ ta..."

Sally mỉm cười nhìn hắn không biết nói gì.

John cười nói:" Đem nay ta sẽ làm chuyện hư lắm đấy."

"Chuyện hư như hôm trước ấy hả." Sally tiến lại hôn lên má hắn một cái cười nói.

John lắc đầu nói:" Chuyện này con hư hơn nữa kìa."

Sally còn chưa hiểu gì thì John đã ôm cô gã ra giường và...

Sáng hôm sau...

"Vù vù..." - bên ngoài bão tuyết bắt đầu nổi lên, đâu đó có vào tiếng kêu la thất thanh của những con thú hoang... điềm báo gì chăng?

"Sally, em sao vậy? Sao mặt em lại trắng đến thế? Hay để ta đi lấy cho em một cốc nước!" - Sau khi hai người thức dậy, John cảm thấy lo lắng khi khuôn mặt của Sally trở lên trắng bệch như người bị bệnh.

"Đừng, không cần đâu, John anh ở bên cạnh Sally, đừng đi đâu cả." - không hiểu dao đột nhiên dáng nay Sally có một cảm giác kì lạ, sức mạnh ở trong người cô cứ liên tục náo loạn cả lên.

"Sally em làm sao thế?" - John rất lo lắng.

"Em... em lạnh, anh ngồi cạnh em có được không?"

John đương nhiên không biết chuyện gì đang sảy ra với Sally nên liền ngồi lại bên cạnh cô không đứng dậy nữa.

"John, nếu có người muốn giết em anh sẽ vào vệ em chứ?"

"Đồ ngốc, sao lại nói lời ngốc nghếch như thế, nếu như có người muốn làm hại em, trừ khi hắn bước qua xác ta trước đã."

Sally mỉm cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nói:" Em biết trên thế gian này anh đối với em tốt nhất. Nếu anh John gặp nguy hiểm, em dù có phải liều mạng cũng phải cứu được anh..."

Nhìn nụ cười thuần khiết của Sally, trong lòng John tràn ngập cảm giác ấm áp, vội vàng ngắt lời cô:" Không được nói những lời không may đó, anh chỉ mong em ngày ngày đều vui vẻ là tốt rồi."

"Ngày ngày vui vẻ..."

Sally thẫn thờ một lúc, nói:" Từ ngay em được gặp anh John đã rất vui vẻ, ngày ngày ở bên anh, em cảm thấy thật là vui sướng. Nếu như.. nếu như có một ngày... Sally đột nhiên rời xa anh John, anh... vẫn sẽ nhớ Sally chứ?"

Càng lúc John càng cảm thấy Sally vô cùng kì lạ, đột nhiên nhớ đến điều gì hắn hỏi ngay:" Sally có phải... có phải em đã nhớ quá khứ của mình?"

Sally gật đầu nói:" Đêm qua em đã nhớ ra tất cả, nhưng không cần quan tâm đến quá khứ ấy, bây giờ Sally chỉ biết em là vợ của anh, và sống hạnh phúc bên anh là được. Hôn nay chúng ta sẽ rời khỏi lâu đài này, chị Lissandra hôm qua có bảo sau khi chúng ta thành hôn có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào, thuốc giải chị ấy sẽ đưa cho anh ngay khi anh muốn rời đi."

John gật đầu nói:" Vậy chúng ta rời khỏi đây trong ngày hôm nay được không?"

Sally gật đầu nói:" Chắc anh đang lo lắng cho tình trạng người bạn đang bị trúng độc đúng không? Cũng lên quay về sớm để đưa thuốc giải, để em dậy mang đồ cho anh."

"A" - Vừa mới di chuyển, Sally đột nhiên cảm thấy đau buốt ngay ở chỗ ấy, cô đỏ mặt ngồi xuống, đưng nhiên là John hiểu chuyện gì hắn nói:" Để ta mang đồ cho."

Sau khi chuẩn bị mọi thứ, John và Sally quyết định rời khỏi lâu đài của Lissandra để trở lại Demacia.

Ở trước cổng của lâu đài, Lissandra đưa vgo John chiếc hộp đựng thuốc giải độc, cô nhìn Sally bên cạnh có hơi chút buồn bã nói:" Sally, nhớ giữ sức khỏe, đừng quên ta đấy nhé."

Sally mỉm cười gật đầu nói:" Chị yên tâm, nếu có thời gian nhất định em sẽ về đây thăm chị."

"Vù vù" - ở bên ngoài gió thổi mạnh, tuyết bay khắp nơi.

John nói với Sally:" Hay chúng ta đợi báo tuyết yếu lại rồi đi cũng không muộn."

Sally lắc đầu nói:" Đừng lo, ở đây báo tuyết một chút là hết ngay ấy mà, nếu chúng ta chậm trễ bạn của anh nhất định sẽ gặp nguy hiểm mất."

John cảm động cho tấm chân tình của Sally hắn cúi thấp người nói:" Lên đi, ta sẽ cõng em."

"Không cần đâu, em vấn đi được mà." - Sally cố nhắng nói thế nhưng ngay cả Lissandra ở bên cạnh cũng nhận ra được Sally không thể đi một cách bình thường.

John làm bộ mặt nguy hiểm khiến Sally sợ hãi đành trèo lên lưng hắn, John chào từ biệt Lissandra, rời khỏi lãnh thổ của tộc khiên băng, nhắm hướng nam mà đi.

Ở trên lưng của John, cái cảm giác khó chịu lúc ở trong phòng lại một lần nữa trào dâng, nhưng kí ức trước đây của cô ùa về, đôi tay ôm chặt lấy cổ của hắn, Sally nhẹ giọng nói:" Nếu như... nếu như có một ngày... em đột nhiên rời xa anh John... anh vẫn sẽ nhớ em chứ?" - Sally như đang sợ điều gì đó.

"Nhất định, anh sẽ nhớ em đến đau khổ. Do vậy vinh viễn anh sẽ vĩnh viễn không để em rời xa, anh muốn vĩnh viễn ở cùng Sally!" - John đáp.

"Nếu như em rời xa anh John một thời gian rất rất dài, sau nhiều năm trôi qua, anh John... cũng vẫn nhớ em chứ?" - Sally lại một lần nữa lặp lại câu hỏi này, không biết cô ấy đang sợ hãi điều gì.

"Ngốc quá, cả cuộc đời này anh không thể quyên được Sally dễ thương ngốc nghếch, anh đã nói không thể để em rời xa mà."

Nghe thấy lời nói này, khóe mắt của Sally có gì đó ươn ướt, cô lại nói:" Sau vài chục năm trôi qua, đến khi anh John già đi, nếu như anh John vẫn nhớ lúc trẻ đã từng yêu một người con gái tên Sally, thì em... cũng rất vui rồi."

John đã phát hiện ra điều dị thường nơi Sally, ôn nhu đáp:" Không được suy nghĩ lung tung, anh không cần biết quá khứ trước đây của em như thế nào, nhưng bây giờ em là vợ của anh, anh sẽ bảo vệ em bằng cả mạng sống này. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, anh muốn đời đời kiếp kiếp ôm chặt em trong lòng."

"Không, em chỉ cần trong lòng anh John có một vị trí nhỏ bé cho em là tốt rồi, không quên em là tốt rồi. Nếu như có một ngày em rời xa anh John, anh John không cần phải nghĩ đến em, em muốn anh John sống thật tốt... anh phải đối dẻ với những cô gái ấy thật tốt như đối sử với em vậy."

"Không được nói lời ngộc nghếch..." - John nạt Sally.

Sally đưa tay che miệng hắn lại, có phần đau khổ nói tiếp:" Đến lúc anh John già rồi, vẫn có thể nhớ tới một người con gái tên Sally..."

"Anh John để em xuống đi, em có thể đi được rồi." - Sally nói với hắn, bão tuyết cũng bắt đầu yếu dần rồi tắt hẳn.

Đúng lúc này...

"Oành" một tiếng.

Mặt đất trước mặt Sally và John bất ngờ nổ tung, tiếp sau đó không gian trước mặt họ vặn xoắn lại, rắc một tiếng, không gian nứt toác ra, một bóng người toàn thân khoác áo bào màu tím đầy hoa văn bước ra, đôi con ngươi của người đó cũng có màu tím đầy quỷ dị y như Sally vậy.

Cả người Sally đột nhiên run lên, John cảm thấy Sally đang sợ hãi, hắn biết có chuyện không lành nên đứng trước mặt cô, mở miệng hỏi:" Ngươi là ai?"

"Thú vị, có đến hai sức mạnh à? Nhưng có lẽ thứ cần cô gái kia đang nắm giữ." - giọng nói đầy băng lãnh vang lên, hắn ta chỉ nói một cách đầy bình thường nhưng John cảm nhận được sự uy áp cực đại mà người lày mang lại, tim hắn đập thình thịch liên tục.

John nghiến răng nói:" Ta hỏi ngươi là ai kia mà, rốt cuộc vì sao ngươi lại ngăn chặn đường bọn ta lại?"

"Ngươi... không đủ tư cách tiếp chuyện ta." - vừa nói xong hắn ta vung tay nhẹ một cái cả cơ thể của John bị bắn sang một bên, sức mạnh này thực sự ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Sally thấy John bị đánh thì trong lòng vô cùng phẫn nộ, cô dẹp ngay sự sợ hãi trong lòng sức mạnh trong người của Sally lần đầu tiên được bộc phát toàn bộ thời khắc này Sally trông thánh khiết như một tiên tử.

John khinh hãi thốt lên:" Sally không được, em không phải đối thủ của hắn đâu."

Sally nói lớn:" Em đã nói rồi, chỉ cần có ai làm hại anh, em sẽ ra tay bảo vệ..." - nói xong cô liền lao đến tấn công người đàn ông thần bí kia...

John lúc này mới hiểu những điều kì lạ mà Sally nói từ nãy đến giờ, hóa ra cô cảm nhận được tên này đang tiến đến, cô đã ngầm báo hắn rằng mạng sống của cô có lẽ sẽ không còn nữa, John thực sự phát hoảng, hắn không muốn mất Sally thực sự không hề mong muốn điều đó chút nào.

Sally giải phóng toàn bộ sức mạnh bên trong người. Một lực lượng cường hoành trong cơ thể cô xung đột mãnh liệt làm thân thể cô như muốn nổ tung, cơn đau kịch liệt làm cô gần như ngất đi.

Nhìn thấy quyền phông không gì sánh bằng của tên bí ẩn kia đánh tới, cô vội né sang một bên, vận dụng lực lượng cường đại đang xung đột cuồng loạn trong cơ thể chống đỡ phần chưởng phong không kịp tránh.

"Oành" một tiếng vang lên, toàn bộ lớp băng gần đó tựa như hoa tuyết nhanh chóng tan chảy dưới ánh mặt trời, cuối cùng hóa thành một vũng nước nhỏ.

Thân hình Sally văng sang ngang, tiên huyết từ miệng không ngừng phun ra ngoài, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng, cô nhe một bông hoa đang tàn úa, rơi rụng...

"Sally..."

John thấy Sally bị đánh bay ra ngoài, trong lòng cực kì đau khổ, hận không thể thay Sally chịu một chưởng ấy.

"Transform." - John hét lớn, trên người hắn nhanh chóng được bao phủ một lớp bảy sắc, gươm vua vô danh cũng được gọi ra, hắn như một tên điên, cầm kiếm chém cuồng loạn về tên bí ẩn kia.

"Ngươi nghĩ với chừng này sức mạnh này là có thể thắng được ta hay sao?" - hắn ta vung tay một luồng năng lượng màu tím cực kì khủng bố đánh John hộc máu văng đến bân cạnh Sally.

"Sức mạnh hư không? Hắn cũng có sức mạnh hư không!" - John nhận ra sức mạnh tên kia sử dụng.

"Tên khốn khiếp, ngươi là đô bê đê biến thái, đô không phải đàn ông..."

Hắn ta đưa ánh mắt đầy vẻ chết chóc nùn John cười ác độc nói:" Được thôi, chiều ý ngươi, ta sẽ giết ngươi trước tiên, dù sao thứ sức mạnh trong người của ngươi cũng là mối họa cho bọn ta."

"Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám làm càn trên địa bàn của ta?" - giọng nói của Lissandra vang lên, kế tiếp đó một bàn tay băng khổng lồ lướt trên mặt băng lao đến với tốc độ cực cao, bàn tay băng ấy dừng lại trước mặt John sau đó nát vụn ra, để lộ Lissandra đang ở bên trong.

Người ầm ông bí ẩn ấy nheo mắt nhìn Lissandra nói:" Con mụ kia, tránh ra một bên, đây không phải là chuyện mà một kẻ tầm thường như ngươi có thể xen vào."

"Ngươi nói cái gì?" - Lissandra lần đầu tiên bị người khác nói như thế, cô ta vô cùng phẫn nộ, sức mạnh hàn băng trong người dâng lên một cách mãnh liệt cực kì.

"Muốn chết." - hắn ta gầm lên một tiếng, hai tay để về phía trước, một luồng xức mạnh cực đại như muốn phá nát cả hành tinh bắn về phía Lissandra.

"Ầm" - tiếng nổ to lớn đến mức chấn động tới những ngọn núi xung quanh, trong đó tại một chiếc hang, một bóng người trên tay cầm kiếm dính đầy máu đi ra, hắn ta nếu gặp John nhất định sẽ nhận ra, bởi anh ta không phải ai khác chính là Talon, cái hôm John đánh nhau tại pháp trường Talon đã không có mặt.

Talon lẩm bẩm:" Khốn khiếp thật, vẫn không tìm được cách giải lời nguyền cho Cassiopeia, giết hắn ta rồi cũng thế, mà tiếng động vừa rồi là gì nhỉ?"

Talon nhanh chóng hướng đến tiếng nổ vừa nãy chạy đi.

Lissandra sau khi bị dính một chiêu của người bí ẩn, toàn thân cô bê bết máu ngã gục trên mặt đất:" Hắn...quá mạnh..."

"Chị Lissandra." - Sally dù đang trọng thương nhưng cũng cố gắng lết đến bên cạnh Lissandra đau khổ khóc.

John nắm chặt kiếm, sức mạnh của người đàn ông e rằng còn mạnh hơn cả lão Ryze nữa... hẳn ta rốt cuộc là ai?

Nhưng lúc này, Sally run run đứng dậy, trên mặt không còn chút huyết sắc, y phục trắng tinh thấm đầy huyết tích, tựa như một thiên thần gãy cánh vừa thánh khiết, lại vừa đẹp đến thê lương.

John nhìn thấy Sally vẫn cô gắng đứng dậy chiến đấu, trong lòng hắn như hét lên một tiếng đầy đau xót, hắn đã từng nói sẽ bảo vệ Sally nhưng giờ đây sao lại khiến cô trở lên thế kia, đôi mắt hắn chảy dài hai hàng nước.

"Sally em không được lên đánh với hắn nữa, hãy để ta." - John lao đến, sức mạnh phép thuật của hắn toàn bộ được sử dụng, Phong, mạnh đến mức có thể thổi bay cả một gốc cổ thụ cực to, Hỏa, sức nóng đến ngàn độ, Lôi, Thủy, Địa, Ương, Ám, tất cả đều được John nâng đến cao nhất.

Kiếm mang chém đến để lại từng dạo ảo ảnh trong không khí.

"Đúng là ngu dốt." - người đàn ông bí ẩn ấy tức giận quát lên, hai tay bắt chép trước ngực, ngay tức khắc một cỗ sức mạnh không tưởng trào dâng, chỉ nghe vài tiếng rầm rầm vang lên.

John toàn thân rách nát, đẩy máu ngã trên mặt tuyết, tuyết trắng đã bị nhuộm đỏ một màu đỏ tươi của máu...

"Không" - Sally đau khổ hét lớn, tóc tím của cô bay loạn xạ, cô lao đến sức mạnh toàn thân tiếp tục bộc phát, quyền cước, kiếm khí, tất cả đều được cô tung ra, sức tàn phá đủ để phá hủy cả thành phố.

Lúc này khuôn mặt hắn rất hung dữ, tóc tím bay loạn xạ, lửa quỷ hiện đầy trời, thật đúng là cái thế ma vương!

John trông thấy Sally bị đánh một trưởng mạnh từ tên ma vương như đóa hoa tan tác rơi xuống, mắt hắn như rách ra.

Quần áo trắng tinh thấm đầy máu tươi, sắc đỏ đẹp đẽ và thê lương đó khiến người nhìn thấy trong lòng đều sợ hãi, nhưng trên khoan mặt tuyệt mỹ nhợt nhạt ấy lại mang một nụ cười mãn nguyện.

Máu nhỏ giọt ra từ hai mắt của John, hắn đỡ lấy thân thể yêu kiều nhu nhược đang rơi xuống, từng giọt từng giọt huyết lệ rơi xuống. Trong khoảng khắc thân thể gầy yếu của Sally phảng phất nặng tựa thái sơn, ép hắn khụy xuống đất.

"Sally... Người chịu chưởng vừa rồi phải là ta!" - John đau khổ nói.

Sally mấp máy môi một cách khổ sở, ho ra một bún máu lớn. John vội vàng truyền sức mạnh phép thuật vào có thể cô, nhưng sau đó liền phát hiện ra kinh mạch của cô đã bị đứt hết, sức mạnh bên trong người Sally như ngựa hoang mất cương chạy loạn trong cơ thể.

"Đừng lo, cả hai người các ngươi rồi cũng sẽ ở bên cạnh nhau mà thôi, tên này dám thách thức ta, được ta sẽ ban ngươi cái chết đầu tiên." - người đàn ông áo bào tím ấy cười một cách độc ác, sau đó tay phải hắn được bao bọc bởi sức mạnh hư không đày mãnh liệt.

"Vụt" - tốc độ lao đến là cực nhanh thế rồi...

"Phập" - cánh tay của hắn đam xuyên qua ngực của Sally, ngay tại trái tim của cô... hắn rút tay ra... tay phải của hắn cầm trái tim của Sally trong tay, trái tim của cô không như người thường, nó tỏa ra thứ ánh sáng màu tím dịu nhẹ. Vừa rồi vì cứu John Sally đã lấy thân mình đỡ một kích. Cả người John run lên...

"Là nó đây sao? Thứ cần thiết để thực hiện nghi thức." - người đàn ông ấy nhìn trái tim đang phát ra ánh sáng màu tím dịu nhẹ kia.

"Sally..." John nghiền nát hai môi, tim hắn đang nhỏ máu, lúc ấy hắn không ngờ rằng Sally lại lao đến chặn một kích của gã ấy.

"John... đừng quá đau buồn, có nhí lời vừa rồi chúng ta... Nói trong phòng không?"

"Nhớ..."

"Anh đã nói... nếu có người muốn giết em, trừ phi... hắn bước qua xác anh, em nghe rất... cảm động. Từ nhỏ đến lớn... em chỉ có sư phụ là người thân... không có bạn bè, rất cô đơn! Từ khi em gặp anh... em rất vui sướng. Anh... đối với em là người thân... người thân nhất, em đã mất đi cha mẹ... em... Không thể lại mất... anh. Em nguyện... chết, chỉ mong anh sống... tốt, khụ..." - Sally bắt đầu thổ huyết.

"Sally... không cần nói nữa, em sec không chết..." - lời nói ngắt quãng đó làm John lòng đau như cắt, huyết kệ làm nhạt nhòa cả hai mắt.

"John anh... bị thương rồi? Mắt của anh... tại sao lại chảy máu?"

"Tại sao... tại sao em luôn nghĩ cho anh, đến bây giờ... Vẫn lo lắng cho anh... Sally, anh không muốn anh chết!" John ôm chặt lấy Sally vào ngực, khóc rống lên.

Hắn đã mấy năm không khóc, nhưng tình cảnh lần này làm hăn không kiềm được đau khổ khóc đến lạc cả giọng.

"John... không được khóc, nước mắt của nam nhi... không dễ đổ!"

"Sally... anh chỉ muốn em sống an lành, anh không muốn em chết thay anh..." - John khóc lớn nói.

"... em thật sự rất vui sướng, là anh mang đến cho em sự vui sướng đó, cho em biết được... một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Em... rất ngốc có phải không? Thường... làm trò cười, cái gì... cũng không hiểu, là anh kiên nhẫn giảng giải cho em, mỗi ngày ở cùng anh... em đều cảm thấy rất vui sướng, kì thật em không muốn rời xa anh... em chỉ muốn mỗi ngày đều cùng anh... nhìn mặt trời mọc, cùng... nhìn mặt trời lặn, bình bình đạm đạm... sinh sống..."

"Sally em không cần phải nói nữa..." John cảm thấy trong ngực khó chịu vô cùng, hắn không chịu được, mở miệng ho ra một búng máu tươi, tay để ngay ngực Sally như muốn "máu ơi đừng chảy nữa"

Chỉ là lúc này đôi mắt của Sally dần dần mờ đi, cô đã không thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ có thể cảm thấy một dòng dịch thể ấm áp rơi xuống cơ thể mình.

"John... anh sao vậy?"

"Anh không sao..."

"Ồ" ý thức của Sally dần dần mơ hồ, cô thầm thì nói:" Đến khi... anh già đi, còn có thể nhớ tới... một cô gái tên gọi Sally..." - thanh âm đột nhiên ngừng lại.

"Sally... anh không cho em chết... anh chỉ muốn em vĩnh viễn vui vui sướng sướng sống..." - John như điên cuồng la lớn.

Nhưng hai mắt Sally đã nhắm lại, thân thể càng lúc càng lạnh đi.

"Sally... đừng bỏ ta... đừng bỏ ta..." - John gào thét.

Dù cho John hô hoán như thế nào, Sally cúng không một lần mở mắt. Cô tĩnh lặng nằm trong lòng của hắn, thần thái thanh thản vô cùng, giống như đã hoàn thành được tâm nguyện, không có chút gì hối tiếc.

"Sally..." - John thống khổ kêu lên.

Hoa tuyết tung bay rợp trời, những bông hoa tuyết trắng tinh khiết vần vũ trong không trung, cánh hoa tựa nước mắt, hoa rơi như nước mắt rơi.