Đám người Syndra nhanh chóng đưa Irelia rời khỏi Zaun thật xa, đến một cái hang động gần đó tạm dừng chân lại, Syndra lo lắng hỏi Soraka:" Cô ấy bị sao vậy? Có nặng lắm không?"
Soraka vẻ mặt đầy căng thẳng đáp:" Nguy quá rồi, cô ấy bị dính độc, không chỉ một mà là rất nhiều loại độc khác nhau, chúng kết hợp lại trở thành loại độc quái dị, bây giờ tôi không biết phải chữa thế nào?"
Zac nói thêm:" Lúc tôi cứu cô ấy khỏi nhà ngục, cô ấy đã trong tình trạng ấy rồi."
Miss Fortune nói với Soraka:" Cô có thể ngăn chặn độc phát tát thêm được không? Nếu cứ để như vậy một khi độc lan đến tim nhất định hết đường cứu chữa."
Soraka cũng đồng ý với ý kiến của Miss Fortune, hai tay của cô nhanh chóng được bao phủ một lớp sức mạnh của những vì tinh tú, những ngôi sao ảo ánh hóa hiện ra bao bọc lấy cơ thể của Irelia lại….
"Ầm" – lúc này John cũng vừa đến nơi, nhờ sự giúp đỡ của Leblanc đi qua cái cổng ma thuật do cô ta mở ra, John nhanh chóng lần theo dấu vết của Syndra để lại mà tìm đến đây, hắn chạy ngay đến bên cạnh Irelia lo lắng nói:" Irelia, cô ấy sao rồi"
"John… bây giờ tình trạng của cô ấy rất nguy cấp, Soraka đang cố gắng khống chế chất độc trong người cô ấy." – Synra nói.
"Bịch… bịch…" – ngay sau đó các đội khác cũng nhanh chóng xuất hiện, Shen và những người khác nhìn khuôn mặt không khác gì người đã chết của Irelia thì cực kì đau lòng.
Trán của Soraka đầy mồ hôi.
"Phụt" – cô phun ra một búng máu, khiến những người xung quanh cực kì kinh hãi, John lo lắng nói:" Soraka, cô ổn chứ?"
Soraka gật đầu nói:" Tạm thời chỉ có thể cầm được độc dược không di chuyển đến tim mà thôi, tôi vẫn chưa tìm ra cách hóa giải các loại độc trong người cô ấy."
Miss Fortune nói thêm vào:" Trong người của cô ấy hiện tại bị dính không chỉ một mà là rất nhiều chất độc nguy hiểm, vậy nên bây giờ vẫn chưa có cách nào có thể giải được."
"Vậy không lẽ chúng ta để cô ấy chết vậy sao?" – Akali lên tiếng.
Toàn bộ đều rơi vào trầm lặng, Ryze phá vỡ sự yên lặng đó:" Ta có biết đến một loại hoa có công dụng giải bách độc, nó tên là Băng Liên, chỉ có điều…"
John cảm thấy đấy chính là cơ hội duy nhất thời điểm này nên vội nói:" Ryze ông mau nói đi, nó ở đâu? Tôi sẽ đi lấy nó về ngay."
Nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh cũng đầy thành khẩn Ryze đáp:" Ta chỉ biết nó mọc ở vùng cực bắc của Valoran, tại Freljord."
"Được vậy ta sẽ đến đó kiếm nó về." – John không ngần ngại nói ngay điều này.
Ryze liền đáp:" John… ngươi có biết ở đấy cách nơi này bao xa không? Còn chưa nói đến việc không biết Irelia có thể chịu đựng thêm được bao lâu nữa."
"Ba ngày." – Soraka nói: "Tạm thời tôi có thể kiềm chế chế độc dược bên trong người của cô ấy được ba ngày, nhưng nếu chúng ta đến được một nơi có khoa học tiên tiến hoặc những loại thuốc tốt có thể thời gian ấy sẽ được kéo thêm 1 ngày."
"Gần đây nhất là Piltover, chúng tôi định đưa cô ấy đến đó để cứu chữa." – Blitz nói vào.
"Không được đâu." – John đáp:" Tôi đã từng đến đó, ở đấy mặc dù khoa học tiên tiến nhưng không có thầy thuốc giỏi, cả các loại thảo dược nữa…"
"Vậy chúng ta đưa cô ấy đến Demacia, các ngươi thấy sao?" – Leblanc từ nãy giờ đứng bên ngoài nghe mọi chuyện, đến giờ cô mới nói vào.
John liền nhớ ngay đến cánh cổng mà Leblanc đã dùng đưa hắn đến đây, John vội nói: "Leblanc, cô có thể sử dụng lại cánh cổng ấy đưa tôi đến Freljord được chứ? Như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian."
Leblanc vừa gật đầu vừa lắc đầu nói:" Đúng là có thể sử dụng cánh cổng ấy để đưa anh đến Freljord nhưng hiện tại em chỉ có thể sử dụng thêm một lần nữa mà thôi, việc mở cánh cửa ấy tiêu tốn rất nhiều sức mạnh."
John suy nghĩ một lúc, nếu như chỉ vì hắn đến Freljord mà làm chậm quá trình đưa Irelia đến Demacia thì thực sự không đáng chút nào, hắn gật đầu nói:" Vậy phiền cô đưa Irelia và những người khác đến Demacia, tôi sẽ đi ngay đến Freljord tìm loại hoa giải độc cho Irelia."
Nói xong John lập tức nhảy lên trời bay đi, hắn không muốn tiêu tốn thêm một phút nào nữa, tận dụng được phút nào hay phút đó.
"John.. John…." – Ryze liên tục kêu tên hắn nhưng có hơi muộn, John bay quá nhanh, Ryze thở dài nói:" Thật là, thằng nhãi làm gì phải vội vàng như thế chứ? Nó có biết hình dáng đặc điểm của loại hoa này thế nào đâu?"
Leblanc nhìn mọi người nói:" Được rồi, tôi sẽ đưa mọi người đến Demacia nhưng tôi sẽ không vào đó, đến và tìm người giúp đỡ là chuyện của mọi người."
"Chỉ cần như vậy là được rồi, chúng tôi có quen với Sona, nhất định cô ấy sẽ giúp đỡ." – Kennen gật đầu nói.
Leblanc hai tay bắt ấn chú, miệng lâm ran đọc một tràng chú ngữ, cánh cổng ma thuật hiện ngay trước mắt mọi người, khuôn mặt của Leblanc hơi xám lại cô ta khó khăn nói:" Qua nhanh đi."
"Mọi người đi thôi." – Shen dẫn đi trước dẫn đầu, đích đến chính là Demacia.
Nửa ngày sau…
John sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình bay một cách nhanh nhất có thể, mặc cho vết thương trên người vẫn chưa lành hẳn, hắn vẫn sử dụng toàn bộ sức để bay, không khí bắt đầu thay đổi nhanh chóng, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, gió mạnh dần lên, xa xa những ngọn núi tuyết cao lớn bắt đầu xuất hiện.
"Bịch…" – John dừng lại trên một tảng đá phủ đầy tuyết, không khí ở đây lạnh đến thấu xương, lại thường xuyên có bão tuyết thổi ngang qua nữa, John vì quá vội cho nên không chuẩn bị quần áo gì, hắn đành phải phủ lên bên ngoài cơ thể mình một lớp hộ thể năng lượng để chống chọi với cái lạnh này.
"Vù… vù…" – tiếng gió rít gào qua những khe núi hẹp.
"Nơi này rộng thế này biết hỏi ai đây?" – John lẩm bẩm.
Không biết thì đi tìm, John bước đi trên lớp tuyết dày tìm loại hoa tên Băng Liên, hắn luôn tin vào những gì ông ấy nói, với kiến thức sâu rộng ấy nhất định không đi nói dối mình rồi.
Nhưng cả một vùng băng tuyết rộng lớn thế này biết tìm đâu ra cái loại hoa như thế đây? Đã thế vì quá vội hắn lại quên hỏi hình dáng của loại hoa ấy thế nào? Thông qua cái tên thì đại khái tưởng tượng ra đấy là một đóa sen màu trắng hoặc giống như băng tuyết chẳng hạn. John thầm tự trách mình vì quá hấp tấp mà quên mất việc quan trọng này.
"Đành chịu thôi, hi vọng gặp được ai đó hoặc một bộ lạc nào đó để hỏi thêm thông tin về loại hoa này." – John nghĩ vậy.
"Rầm…"
"A…"
Tiếng va chạm kịch liệt cộng với những tiếng la hét vang lên, gần đó lọt vào tai của John.
Một con phượng hoàng băng hiếm có, một người lùn đang cưỡi trên lưng một tên người tuyết khổng lồ, một cô gái trong trang phục du mục, tay cầm cung, đang chiến đấu với một con quỷ to lớn cầm một cây chùy băng to lớn.
"Rống…" – con quỷ to lớn ấy rống lên một tiếng thật to, cây chùy băng trên tay liên tục đập vào đám người ở phía trước, những tiếng rầm rầm do băng tuyết bị đập vỡ cứ vang lên không ngớt.
"Thất tiễn xạ." – cô gái cầm cung bắn một lần bảy cây cung về phía trước, nhưng con quỷ ấy cũng tỏ ra đầy xảo quyệt, nó cầm chiếc chùy trên tay quét ngang một cái đã đánh bật toàn bộ cung đang bay đến.
"Ashe, mau chạy thôi, tên này trâu lắm, chúng ta không thể đánh lại được." – phượng hoàng băng bên cạnh mở miệng nói với cô gái, cô ta nhanh chóng tạo một bức tường băng cao hơn năm mét chắn trước mặt ba người với mục đích ngăn chặn được con quỷ đáng sợ kia. Tuy nhiên họ đã lầm, sức mạnh của nó vượt ngoài cả sự tưởng tượng của họ, chỉ vài cú đập mạnh như búa bổ bức tường băng do phượng hoàng băng tạo ra bị bể thành mấy mảnh.
Tên người lùn ngồi trên lưng người tuyết kia cũng gật đầu nói:" Chúng ta nên chạy thôi, nếu để bọn người trong tộc của cô và tộc man di đuổi đến đây là coi như hết."
Cô gái tên Ashe kia, liền nói:" Tôi cũng muốn lắm, nhưng con quỷ này không chịu buông chúng ta, vậy làm sao đây?"
"Hay cậu chạy trước đi, chúng tôi sẽ giữ chân nó lại." – Chim băng đi đến trước mặt Ashe nói.
Ashe lắc đầu nói:" Anivia, không được đâu, như vậy quá nguy hiểm."
"Rầm rầm rầm…" – Con quỷ to lớn trước mặt lấy hai bàn tay to lớn của nó vỗ vỗ vào ngực liên tục gầm rú, sau đó nó lao đến, nện một chùy cực mạnh xuống mặt đất bên dưới, một khối băng to lớn trồi lên ngay bên dưới chân của ba người kia.
"Á" – Ashe bị khối băng nhọn hoắc cắt một đường trên tay phải khiến cô không thể cầm cung bắn được…
"Các ngươi chết đi." – Hóa ra con quỷ to lớn ấy biết nói, nó chỉ thẳng cây chùy băng to lớn trên tay vào đám người Ashe trước mặt.
"Không lẽ chúng ta không thể chạy thoát được hay sao? Đám người của tộc Avasoran rồi sẽ đến đây, họ sẽ bắt cô quay trở lại đám cưới cùng với gã man di ấy…" – Người lùn ngồi trên lưng tên người tuyết kia buồn rầu nói.
Ashe và Anivia cũng tỏ ra vô cùng đau buồn, Ashe nói :" Nunu, xin lỗi đã làm phiền mọi người đã nhọc công giúp tôi trốn thoát khỏi chuyện này, nhưng có lẽ việc tôi lấy hắn ta là chuyện không thể tránh khỏi rồi. Tên Trundle này rất mạnh cả ba chúng ta chưa chắc đã hạ được hắn…"
"Ầm ầm ầm…" – những bước chân di chuyển của tên quỷ này vang lên liên tục, hắn ta đang lao vào đám người Ashe với tốc độ cực nhanh.
"Ầm…" – chiếc chùy đánh mạnh xuống, lớp tuyết văng lên tung tóe.
"Á" – Ashe kinh hô, bây giờ tay cô đang bị thương không thể nào cầm cung chiến đấu được, một đòn vừa rồi khiến cô mất đà ngã lăn ra đất, tên quỷ Trundle nhe những cái răng đáng sợ ra nhìn Ashe, hắn ta từ từ bước lại trước mặt cô…
Ashe nhắm chặt mắt, cô đang chờ đợi cái chết đến với mình.
"Phù" – đúng lúc này John từ phía sau lao đến, hỏa diểm từ miệng hắn phun ra khiến Trundle vô cùng kinh hãi, hắn lập tức lùi lại chục bước, chăm chăm nhìn 'kẻ phá bĩnh' – John.
"Mình còn sống? Là ai vậy?" – Ashe kinh ngạc nhìn John, Nunu và Anivia chạy lại bên cạnh đỡ Ashe đứng dậy.
Chân đạp mạnh xuống mặt đất, hàng loạt các cột băng nổi lên như những mũi địa lao phá đất, đâm chọt liên tục khiến Trundle không tài nào tiếp cận được đám người Ashe.
John xoay đầu nói: "Đi mau thôi, tôi thấy ở xa có rất nhiều người đang tiến lại, chắc họ đang muốn bắt mấy người đấy."
Nói rồi, John lập tức sử dụng sức mạnh phép thuật của mình đưa cả ba bay đi, để lại Trundle tức tối dẫm đạp lên lớp tuyết mà gầm rú.
Đưa ba người đến một cái hang động khá kín gió, Ashe cúi xuống nói:" Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi, chúng tôi nợ ơn anh."
John lắc đầu nói:" Không có gì, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi."
"Trông cách ăn mặc và giọng nói thì hình như cậu không phải là người của vùng này?" – Nunu đứng bên cạnh nói.
John nhìn bộ dáng lùn tịt của Nunu liền liên tưởng đến ngay những người lùn Yordle, hắn đáp:" Đúng vậy, tôi từ nơi khác đến đây, tôi muốn tìm một loại hoa tên Băng Liên, không biết mọi người biết không?"
"Băng liên." – Ashe lắc đầu, nhưng Anivia thì biết, cô ta nói:" Đấy có phải là loại hoa có công dụng giải trừ mọi chất độc không?"
"Đúng đúng, chính là nó." – John cực kì vui sướng, cuối cùng hắn cũng tìm ra người biết được loại hoa ấy - "Cô biết nó ở đâu không? Tôi cần nó gấp”.l"
"Biết thì biết, nhưng nơi này… tôi nghĩ anh nên từ bỏ đi thì hơn…" – Anivia nói.
Ashe ở bên cạnh khuyên :" Anivia, cậu nói cho anh ấy biết đi, chúng ta nợ anh ấy mà, phải làm gì đó giúp anh ta chứ."
Anivia thở dài nói:" Ở cả Freljord này chỉ có một nơi duy nhất mọc loại Băng Liên ấy, tuy nhiên nơi này lại nằm trong lâu đài của Mụ phù thủy băng Lissandra."
"Sao? Ở nơi đó à." – Nunu kinh ngạc, Ashe ở bên cũng thế, cô vội khuyên John:" Tôi nghĩ anh không nên đến đó, cô ta nổi tiếng độc ác và khó tính, không ai có thể lấy được bất cứ thứ gì của cô ấy được đâu."
"Tôi không quan tâm, chỉ cho tôi biết, nơi đó nằm ở đâu? Tòa lâu đài của Lissandra." – John kiên quyết nói.
Anivia lấy cánh chỉ về hướng tây nói:" Anh đi về hướng tây bắc chừng nửa ngày là gặp lâu đài của bà ta, nhưng nói trước, ở đấy là lãnh thổ của tộc khiên băng, cực kì nguy hiểm đấy."
"Được, cảm ơn…" – John lập tức bay đi ngay lập tức, hắn mở toàn bộ tốc độ nhanh nhất của bản thân, hướng tây bắc thẳng tiến.
"Không biết ai tốt số được cậu ta liều cả mạng sống như vậy nhỉ." – Nunu sờ cằm nói.
Anivia nhìn Ashe nói:" Bây giờ chúng ta làm sao đây?"
Ashe suy nghĩ một lúc nói:" Không phải ba đứa mình luôn muốn đi thật xa khỏi nơi này để thấy những điều thú vị hơn sao? Chúng ta sẽ rời Fredjord nhé."
Quay trở lại John…
Với tốc độ bay cực nhanh của mình chừng 10 phút hắn đã đến lãnh địa của tộc Khiên băng, đứng đầu chính là Lissandra.
John đứng núp sau một tảng đá lớn nhìn tòa lâu đài nguy nga tráng lệ trước mặt, quân lính tuần tra liên tục xuất hiện. John thầm nghĩ:" Nhiều người như vậy à, canh phòng thật kĩ, phải tìm cách để đột nhập vào trong đó lấy Băng Liên về ngay mới được, hiện tại mình có ba ngày, có thể sau khi đến Demacia Soraka sẽ kéo thêm được một ngày nữa, không biết mình có thể kịp lấy được hay không?"
John đứng quan sát thêm năm phút nữa, hắn tận dụng lúc quân lính tuần tra vừa đi ngang qua, sử dụng khả năng di chuyển đặc biệt của một Ninja, John dễ dàng xuyên qua đám lính canh cổng, đột nhập vào bên trong.
Ở trong này, đâu đâu cũng băng với tuyết, những tảng băng được điêu khắc trạm trỗ đủ kiểu. John cứ đi lòng vòng một lúc đột nhiên hắn phát hiện ra một chiếc hồ nước đang bốc khói, hắn thầm kinh ngạc nghĩ:" Không nghĩ ra được nha, ở nơi lạnh buốt thế này mà có một cái hồ nước nóng, thật là ngoài sức tưởng tượng."
John lập tức chạy đến bên cạnh chiếc hồ nước nóng ấy, thò hai tay xuống để rửa, cảm giác thoái mái lan truyền cả người.
Đột nhiên hắn nhìn sang bên cạnh, ở tảng đá nhỏ cách đó không xa, có một bộ đồ đang đặt trên đó, John kì lạ tiến lại….
"Sao lại có quần áo của nữ nhi ở đây?" – John lẩm bẩm.
Hắn cầm bộ đồ lên ngửi:" Woa, thơm quá."
"Tách… tách" – vài tiếng động lạ vang lên, tiếng động này giống như tiếng nước rơi tí tách vậy.
John xoay đầu nhìn, hắn không thấy gì lạ, nhưng khi hắn thay đổi góc nhìn, đằng sau một góc cây mọc giữa hồ là…. là…. một tấm lưng trắng như tuyết, tấm lưng thon thả kia… chỉ có ở những người con gái mà thôi…
Hắn cúi người di chuyển sang một bên để nhìn cho rõ, chứ ở đây là hồ nước nóng, khói mờ mờ bóc lên khiến hắn không tài nào nhìn thấy rõ được.
Nhìn từ phía sau, một tấm lưng trắng như tuyết, mái tóc màu tím kì lạ nhưng đầy quyến rũ… không hiểu sao John có một cảm giác đầy quen thuộc.
Hai cánh tay của cô gái ấy, vớt lấy ít nước đưa lên cao sau đó để từng giọt từng giọt rơi xuống mái tóc của mình, đôi mắt John mở tròn đến hết cỡ… hắn nhìn một cách đầy say mê.
"Cách" – hình như trong lúc quá say mê ngắm nhìn John đã vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, ngay lập tức cô gái kia xoay người lại, giọng nói ấy so quen thuộc đến thế:" Ai đấy? Có phải Lyna không? Em mang đồ đến cho chị à? Hay là chị Lissandra?"
John giật mình cúi thấp người hết cỡ, trốn sau tảng đá lùn nhỏ nhỏ cạnh đó.
"Không không, ta… ta không phải Lyna." – John nói.
"Ngươi… ngươi là ai? Làm cách nào ngươi vào được đây?" – Cô gái ấy tỏ ra hoảng sợ, cô ngâm cả người vào trong nước.
"Ta… ta… đến đây là… nhưng ta không có cố tình nhìn trộm cô tắm, ta xin lỗi." – John cố gắng giải thích.
"Giọng nói này…" – Cô gái ấy lẩm bẩm, sau đó cảm thấy như nhận ra điều gì cô gái ấy đột nhiên vui mừng nói:" Là anh phải không John… là anh đúng không?"
"Biết mình sao?" – John kinh ngạc, hắn dần dần thò đầu lên khỏi tảng đá, một khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong mắt hắn, cả người John như ngây dại, cô ấy… cô ấy là…
"Em là Sally đây, anh John không còn nhớ em sao?"
Thật kinh ngạc, không ngờ cô ấy là Sally đã mất tích tại Piltover, John dù đã tìm khắp thành phố nhưng không tài nào tìm ra được cô nữa.
John kinh ngạc thốt lên:" Sally, làm sao cô lại ở đây."
Sally thấy John đang nhìn mình, hai má cô đỏ ửng lên nói:" Anh John không được nhìn, trên người Sally không mặc gì hết."
"À à…. ta xin lỗi." – John nhận ra mình hơi thất thố cho nên xoay đầu sang một bên.
"Anh quay chỗ khác đi, lưng hướng về Sally, tuyệt đối không được quay đầu lại đó." – Sally nói.
"Đi thêm năm mét nữa."
"À không, mười mét, cấm quay đầu lại."
"Được rồi, đừng lo ta nhất định không quay đầu lại." – John hứa.
Sally đã thấy John đi đủ xa, nên cô tiến lại gần vách hồ lấy quần áo đang đặt trên tảng gần đó mặc vào.
John cứ ngồi xoay lưng về hướng hồ, chờ đợi, chừng năm phút hắn nói:" Sally em xong chưa?"
"Bịch" – Sally từ phía sau tiến lại ôm chằm lấy John vui mừng nói:" Anh John, cuối cùng em cũng gặp lại được anh rồi.. hì hì.."
John xoay người lại nhìn Sally, trông cô ấy bây giờ còn xinh đẹp hơn trước kia ở Piltover nhiều, John đáp:" Sally sao em lại ở đây? Còn nữa tại sao em lại mất tích tại Piltover vậy? Anh đã tìm em rất lâu đấy."
Sally lắc đầu, lý do vì sao cô biến mất tại Piltover cô cũng không nhớ, chỉ nhớ rằng khi cô mở mắt ra là đã nằm trước cửa của lâu đài Lissandra và được chủ nhân lâu đài này nhận làm em gái và chăm sóc.
John kinh ngạc nói:" Nếu nói vậy, Sally bây giờ chính là em gái của phù thủy băng Lissandra sao?"
"Ừm" – Sally gật đầu mỉm cười, hai tay cô nắm chặt lấy tay của John không muốn buông.
"Anh John.. anh đến đây làm gì vậy?" – Sally hỏi.
John đáp:" Ta có một người bạn đang bị trúng độc rất nguy hiểm, ta đến đây để tìm một loại hoa tên là Băng Liên để đem về cứu cô ấy."
"Ồ." – Sally đứng dậy kéo hắn đi, vòng qua chiếc hồ nước nóng đến trước một cái cây tuyết tùng cao lớn, trên đó có treo đầy các bao vải, Sally lấy xuống một chiếc bao vải cô nói:" Anh John biết không, mỗi ngày ở tại đây em luôn nhớ đến anh, nhưng không có cách nào để rời khỏi vùng băng tuyết này, đồng thời em cũng không muốn phụ lòng tốt của chị Lissandra cho nên không muốn bỏ chị ấy ở lại đây một mình, thế nên mỗi khi nhớ đến anh em đều viết vẽ những gì mình muốn nói với anh trên một tờ giấy và đặt trong túi vải treo trên cây Tuyết Tùng này."
"Vậy sao?" – John ngắm nhìn cây tuyết tùng cao to, trên từng cành cây của nó cũng phải đến hơn cả trăm túi vải như thế, hắn đứng lặng yên một hồi lâu.. không biết hắn đang nghĩ gì nữa.
Sally nắm lấy tay hắn nói:" Sally ngày nào cũng nhớ đến anh hết… mỗi ngày Sally đều đến trước cây này cầu nguyện, ước sao được gặp lại anh, hì hì… cuối cùng cũng trở thành hiện thực rồi."
"Sally!" – John nhìn cô với ánh mắt đầy tình yêu thương.
"Đi, bây giờ em sẽ dẫn anh đến chỗ lấy thuốc." – Sally lại một lần nữa kéo John đi, hai người chạy qua vài cái hành lang đến một căn phòng trống, Sally mở chiếc tủ lớn lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho John nói:" Băng Liên đúng là một loại hoa chữa độc rất tốt tuy nhiên không thể để như vậy ăn sống được, phải cần điều chế, việc điều chế rất khó khăn cho nên mười cây băng liên chỉ có thể tạo thành một viên thuốc như thế này."
Cô cười nói tiếp:" Với thứ này nhất định bạn của anh sẽ được chữa khỏi."
John mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong, một viên linh đơn màu trắng như tuyết, trong suốt như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng lấp lánh….
"Anh John, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta rời khỏi đây thôi." – Sally nói.
"Sally" – Nhưng đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên, Sally kinh hoảng nói:" Là chị Lissandra, chị ấy đến, không thể để anh gặp chị ấy được, nhất định hai người sẽ đánh nhau mất. Bên này."
Sau đó cô kéo tay hắn trốn vào trong cái tủ vừa nãy.
"Sally… Sally, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, căn phòng này không được vào chơi mà… em vào lần này là chị phạt em đấy…" – Giọng nói của Lissandra.
Bên trong chiếc tủ tối om, viên linh đơn tỏa ra thứ ánh sáng soi sáng cả bên trong.
John và Sally đứng đối mặt nhau, hai đôi mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào đối phương… Mà có lẽ là chỉ có Sally đang nhìn chằm chằm vào hắn mà thôi, John thì đang kì lạ không hiểu Sally đang nhìn cái gì của hắn.
"Ực" – John nuốt một ngụm nước bọt.
Đôi mắt của Sally chăm chăm nhìn vào cổ hắn.
"Sao Sally nhìn anh chằm chằm thế?" – John thắc mắc.
Sally lấy ngón tay sờ vào cổ của hắn, vút lên vút xuống, sau đó lại sờ vào cổ của mình vút thử.
"Làm gì thế?" – John hỏi.
Sally cười cười sờ cổ của mình nói:" Hay quá, sao anh John có mà Sally không có nhỉ?"
"Em… em không biết sao? Chọc nghẹo anh à?" – John lấp bắp nói, chắc có lẽ lần đầu tiên hắn biết đến cô gái thơ ngây như thế này.
"Cái cục ấy tên là chọc nghẹo à? Tên thật ngộ" – Sally cười hì hì.
"Vậy là sao? Sao em không có cục đó như anh?" – Sally khó hiểu.
John nhìn Sally với ánh mắt đầy trêu chọc nói: "Anh sẽ làm chuyện hư với em đấy."
"Chuyện hư là chuyện gì?" – Sally lắc đầu khó hiểu.
John tiến đến, một cách đầy từ từ, hôn lên má của Sally một cái sau đó lùi lại.
Sally sờ sờ má của mình ngây thơ nói:" Đấy là chuyện hư à? Vậy em cũng làm."
John mở tròn mắt.
Cô cũng tiến lại gần hắn một cách từ từ và hôn lên má của hắn y chang như hắn đã làm, Sally cười nói:" Thế nào? Anh sợ không?"
John sờ sờ má mình, lúc Sally hôn hắn cảm giác như có một dòng điện chạy ngang qua vậy.
John tiếp tục đùa giỡn nói:" Anh nói cho em biết, nếu em đã làm như vậy, anh sẽ làm chuyện hư hơn đó."
"Chuyện gì vậy? Sally có biết làm không?" – Sally cười cười đầy ngây thơ.
John từ từ tiến lại…
"Két" – nhưng đúng lúc này cánh cửa tủ đột ngột mở ra, một người phụ nữ với gương mặt băng hàn xuất hiện, cô ta thấy John và Sally đang ở bên trong thì vô cùng giận dữ, nắm lấy cổ áo của John ném ra bên ngoài.
Sally kinh hãi nắm lấy tay người phụ nữ đó nói:" Chị Lissandra, đừng làm hại anh ấy, anh ấy là người quen của em."
"Người quen? Ngoài ta ra không ai là người quen của em cả." – Lissandra nhìn John với ánh mắt sắc lạnh.
"Anh John, anh không sao chứ?" – Sally lo lắng cho John.
John lắc đầu cười nói :" Không sao cả."
"John?" – Lissandra giật mình chỉ tay vào John nói với Sally:" Hắn chính là cái kẻ mà ngày đêm em luôn nhắc đến đấy sao?"
"Phải là anh ấy đấy, anh ấy đến đây để xin thuốc về cứu chữa bạn của mình." – Sally gật đầu nói.
Lissandra đáp:" Xin thuốc?" – cô ta nhìn chiếc hộp trên tay của John liền hiểu ra ngay mọi chuyện, sau đó Lissandra nhìn sang Sally, không biết cô ta đang suy nghĩ điều gì, liền nói với John:" Nể tình ngươi là người mà em gái ta ngày đêm nhung nhớ, thế này đi, chỉ cần ngươi đáp ứng được hai điều kiện của ta, ta sẽ đưa thuốc cho ngươi và cho ngươi rời khỏi nơi này an toàn.
John kinh ngạc, cô ta không đến mức quá độc ác như lời đồn, hắn hỏi:" Hai điều kiện đó là gì?"
Lissandra cười nhẹ nói:" Thứ nhất, tiếp được ta mười chiêu. Nếu là người mà Sally ngày nhớ đêm mong nhất đinh không phải kẻ tầm thường, để ta thử nghiệm xem ngươi có xứng đáng với nó không?"
"Dễ ợt." – John nghĩ vậy trong đầu nhưng ngay khi nghe những lời nói tiếp theo của Lissandra hắn buộc phải rút lại những gì mình vừa nói:" Ta có nghe Sally kể về người không chỉ một mà là rất nhiều lần, nó nói ngươi sở hữu nhiều loại phép thuật khác nhau, trong đó có cả hệ lửa, khắc tinh của bọn ta, vậy nên trận đánh này ta buộc ngươi chỉ có thể sử dụng hệ băng như ta để đánh, ngươi có thể không đồng ý, nhưng nể tình Sally ta sẽ để ngươi rời khỏi đây an toàn và tất nhiên thuốc giải độc đó ngươi phải để lại đây."
Sally ở bên cạnh nói:" Chị Lissandra, chị đừng làm khó anh ấy nữa."
Lissandra nói chuyện với John với bộ mặt băng lãnh thế nào thì nói chuyện với Sally cô trở nên mềm mỏng bấy nhiêu, cô ta nhẹ giọng nói:" Đừng lo, ta chỉ muốn kiểm chứng xem hắn có phải là một tên xứng đáng với em không thôi."
"Nhưng mà." – Sally đang muốn nói thì bị Lissandra ngăn lại, cô ta nhìn John nói:" Ngươi quyết định rồi chứ? Nếu đã muốn đánh với ta thì chúng ta ra sân bên ngoài để thử. Nhưng trước tiên ngươi nên đưa chiếc hộp ấy lại cho Sally đi."
John tiến đến đưa cho cô cầm chiếc hộp gỗ, nhìn Sally cười nói:" Không sao đâu."
Hắn xoay người bước đi theo sau Lissandra ra bên ngoài sân.
Cả hai đứng đối diện nhau, sức mạnh phép thuật lần này của John sử dụng là băng, trong các hệ nguyên tố phép thuật cơ bản thì băng không có trong đó, muốn tạo ra băng phải kết hợp giữa sức mạnh phép thuật của Phong và Thủy lại.
John gồng mình lên, một luồng sức mạnh băng hàn bắt đầu bành trướng ra xung quanh, áo hắn phập phùng trong gió, mái tóc dựng đứng cả lên.