“Mày có định đi tìm việc không hay trưa nay nhịn đói hả?” Một người phụ nữ tầm ngũ tuần với khuôn mặt đỏ bừng tức giận đang chỉ tay về phía người thanh niên uể oải nằm vắt chân chữ ngũ trên ghế sofa.
“Mày còn không chịu đi tìm việc mà định ăn bám ba mẹ đến bao giờ nữa đây con!”
Người thanh niên này ngáp dài một tiếng rồi đứng dậy, kể cả như vậy cũng không che hết vẻ mệt mỏi sau nhiều ngày thức đêm của người này.
Nam Phong uể oải nói: “Mẹ yêu quý của con nội trong tuần này con sẽ tìm được việc mà, sớm thôi không cần lo lắng đâu!”
“Tao không cần biết bây giờ mày biến ra khỏi nhà cho tao, trưa nay đừng mò về lục lọi đồ nữa!”
Lần này mẹ hắn tỏ ra quyết tâm và không còn tin dăm ba cái lời thề thốt của Nam Phong nữa.
Tên này cũng không phải là một kẻ vô dụng ăn bám chính hiệu, chính ra hắn cũng tốt nghiệp loại giỏi khoa Anh ngữ trường ĐH Hàng Hải nổi tiếng nhất nhì Hải Phòng.
Thế nhưng cái thời đại bằng cấp đi xuống, tiến sỹ nhiều như tôm tươi, tóm ra cũng được một mẻ đầy thì với một thằng sinh viên có tầm bằng loại giỏi cũng chỉ như một tấm bìa cát tông mà thôi, những thanh niên thất nghiệp như hắn vẫn còn tràn lan ngoài kia mà bằng cấp có khi hơn hắn cả vạn lần cũng nên.
Cũng không phải hắn không muốn kiếm việc mà vì xu hướng hiện nay là đi làm công cho các sí nghiệp nước ngoài, có bằng cấp trong tay có khi kiếm vài chục củ một tháng cũng nên nhưng tên này lại không thích điều đó.
Hắn không muốn làm một nghề nghiệp chính tông như vậy cũng như một công việc gò bó, làm một cách máy móc từ A – Z, ngày nào cũng như ngày nào chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, hắn muốn khám phá thế giới rộng lớn, làm những nghề mà hắn cho là thoải mái nhất, tự do nhất và bây giờ hắn thất nghiệp.
Cầm tờ giấy quảng cáo trên tay Nam Phong quyết tâm hôm này sẽ kiếm được việc làm và công việc mà hắn nhắm đến chính là streamer.
Streamer cũng không phải thứ gì quá xa lạ ở thế kỷ hai một nhưng ở Hải Phòng cái nơi coi trọng nghề nghiệp chính tông thì công việc này là một thứ gì đó bất định và rất ít người hướng mình đến ngành nghề không nhìn thấy tương lai như vậy, có chăng cũng chỉ có những người tiến lên nội thành Hà Nội.
Cũng thật may mắn cho Nam Phong hắn cũng khá thích cái nghề ngồi mát chém gió, hay ăn vặt ngoài đường mà hái ra tiền này, hắn cũng tự nhận mình là một thanh niên có khiếu hài hước, không khô khan, nếu ném hắn ra ngoài thì với cái mồm nhanh nhẩu này cũng không khiến cho hắn chết đói được (đó là theo hắn nghĩ như vậy chứ chưa hề được xác thực).
Mới đầu khi nhìn thấy tờ rơi tuyển nhân viên cho công việc streamer tại Hải Phòng thì hắn cảm thấy khá là bất ngờ vì nơi này cũng chẳng phải điểm đến lý tưởng cho một công ty streamer chút nào.
Như đã nói ở trên người dân Hải Phòng có khái niệm mờ mịt về ngành nghề này và các bậc phụ huynh cũng không muốn con mình theo cái nghề mà không có đầu đuôi như thế.
Bất ngờ là vậy nhưng cuối cùng lại trở thành kinh hỉ, hắn cảm thấy tài năng thiên bẩm của mình sắp được khai quật.
…
Tòa nhà Z nơi cho thuê văn phòng làm việc ngự tại vị trí đắc đạo ở đường Lạch Tray cũng là nơi văn phòng streamer hoạt động.
Đi lên tầng mười hắn nhìn thấy rất nhiều người cũng xếp hàng chờ như hắn.
Ở đây có đủ các loại người sinh viên có, những thanh niên body múi nào ra múi đấy, các em gái xinh tươi mơn mởn, ông chú bốn mươi hay bà thím ngũ tuần cũng có mà hắn cũng không nghĩ ra vì sao mấy bà thím này lại đi xin công việc streamer làm gì không biết.
Ngay đến thanh niên đầu xù tóc rối mắt đeo gọng kính dày mười mấy cái đi ốp như một nhà bác học chuyện nghiệp cũng có, nhưng theo hắn nghĩ tên này chỉ là một con mọt chơi game quá độ chứ không phải siêng năng thức ngày đêm đèn sách gì cả.
Nhìn sơ qua thôi hắn đã cảm thấy có nhiều đối thủ cạnh tranh rồi.
Streamer cần những gì, tài ăn nói chiếm chủ đạo nhưng cái nhìn đầu tiên của người khác về người streamer đã chiếm cảm tình nhất định, vậy nên những thằng ngon trai hay những em gái xinh đẹp đều được hắn xếp vào top những đối thủ cạnh tranh nặng ký, còn cái thể loại mắt đeo hai cái vỏ sò hay mấy bà thím thì hắn không thèm chấp, hắn còn rất tự tin về ngoại hình của mình không phải minh tinh nhưng cũng không kém là bao.
Một nữ thư ký xinh đẹp bước ra từ cánh cửa nơi phòng phỏng vấn, người này mặc bộ đồ công sở áo chấm bi với váy kéo dài ngang đầu gối, nếu có thêm cặp kính cận nữa thì hắn sẽ cúi người xuống liếm gót mất, quá là hình tượng cô giáo Thảo huyền thoại mà.
Mơ tưởng là thế nhưng hắn vẫn ép mình tập trung mà không phải nhỏ nước miếng thành hàng.
Nữ thư ký này nở một nụ cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn các bạn đến với vòng tuyển chọn của chúng tôi ngày hôm nay, mong rằng qua hôm nay tôi sẽ được trở thành đồng nghiệp của mọi người.”
Giọng nói của nữ thư ký này quá ư ngọt ngào như kẹo đường hắn ăn hồi bé, nghe mà bị hớp hồn, giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát giống như sinh ra để làm gương mặt đại diện vậy.
Đi theo hàng người tiến vào bên trong Nam Phong vẫn không khỏi liếc nhìn vị nữ thư ký này một cái xem có sơ múi được miếng nào hay không nhưng để hắn thất vọng, cô gái này rất giữ kẽ không một thứ gì để lộ ra ngoài như những bộ phim tình cảm hai người mà hắn từng xem trên web cấm.
Bên trong phòng là những bộ bàn ghế xếp thành từng hàng ngay ngắn, bên trên đó là một tờ giấy và một cái bút bị được chuẩn bị sẵn.
Như mọi người hắn chọn một vị trí và đặt mông xuống, lúc này vị nữ thư ký kia tiến vào và nói: “Mọi người hãy hoàn thành những câu hỏi được ghi sẵn trên giấy, mỗi một câu trả lời của các bạn sẽ được ban hội đồng xét duyệt xem có đủ tiêu chuẩn để làm một streamer ở công ty chúng tôi hay không? Thời gian làm, bắt đầu!”
Lật úp tờ giấy lên, mặt sau tờ giấy là ghi một loạt những câu hỏi và một dòng để người dự thi tự điền câu trả lời của mình vào.
Hắn xem xong một loạt rồi đặt bút nằm ngang xuống, hắn cảm thấy choáng váng và không biết mình đang xem cái gì nữa.
Những câu hỏi rất là đặc biệt và không giống nên hỏi công việc chút nào, ít nhất cũng nên là tại sao bạn cảm thấy mình phù hợp với nghề streamer này hay bạn có tài lẻ nào không, đây lại là nếu gặp tang thi thì bạn nên làm gì trước tiên.
Choáng váng, quá là choáng váng, hắn cảm thấy mình đang đi nhầm vào một công ty đa cấp nào đó chứ không phải là truy tuyển nhân viên streamer.
Theo thói quen hắn quay bút vài vòng rồi mới cắn răng điền vào ô trả lời.
Câu hỏi một: Nếu gặp tang thi thì bạn nên làm gì trước tiên?
Câu trả lời: Chạy.
Câu hỏi thứ hai: Nếu gặp một người bị tang thi bắt lại bạn sẽ làm gì?
Câu trả lời: Chạy.
Câu hỏi thứ ba: Nếu gặp một tang thi triều truy đuổi một nhóm người thì bạn sẽ làm gì?
Câu trả lời: Chạy thật nhanh.
Câu hỏi thứ tư, ừm, câu hỏi này khá là đặc biệt khiến cho hắn phân vân không thôi: Nếu có ba người một người đàn ông bị tình nghi là băng cướp, một nữ phụ xinh đẹp và một cậu nhóc bị cắn và bạn có một lọ dung dịch miễn nhiễm độc tính thì bạn sẽ cứu người nào?
Nam Phong đắn đó suy nghĩ nhưng cuối cùng cũng đưa ra một câu trả lời mà hắn cho là thuyết phục nhất.
Mười lăm phút trôi qua cũng là lúc thu bài, hắn táy máy nhìn xung quanh thì thấy mọi người dường như cũng có câu trả lời của mình, thậm chí có người còn viết đầy mặt giấy nữa.
Nhìn lại câu trả lời của mình mà hắn cảm thấy mặt mũi không biết để vào đâu.
Có ai trả lời phỏng vấn lại ghi chạy với chạy thật nhanh hay không, ít nhiều cũng nên ghi văn vẻ một chút như là dùng hết sức bình sinh của mình để di chuyển hay dùng thể lực viên mãn để bỏ xa tang thi, đây hắn lại ghi một cách cụt lủn mà đến hắn cũng không thể chấp nhận được.
Nghĩ lại thật quá xấu hổ.
Thời gian trôi đi đồng hồ điểm mười một giờ, đã ba tiếng kể từ lúc vòng thi kết thúc hắn cùng những thí sinh còn lại vẫn ngồi chờ đợi như thế này.
Ngồi chờ đợi lúc lâu hắn cảm thấy cơ hội trúng tuyển của mình càng lúc càng thấp.
Hắn muốn mặt mũi có mặt mũi, muốn trí tuệ có trí tuệ nhưng những người ở đây nhan sắc hơn hắn có rất nhiều và ít nhất họ không trả lời một cách tệ hại như hắn.
Cuối cùng chị gái thư ký xinh đẹp kia lần nữa bước ra, hắn chẳng còn tâm trí nào để kiếm chút lợi tức từ cô nàng này mà thay vào đó là tập trung vào kết quả.
“Thí sinh số 30, 24, 10 đi theo tôi, những người còn lại có thể ra về, mong rằng trong tương lai không xa có thể hợp tác cùng mọi người.” Nữ thư ký xinh đẹp như cũ nở nụ cười hút hồn rồi sau đó quay người về phía cánh cửa.
Nam Phong bây giờ vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn.
Trúng! Thế mà hắn trúng tuyển! Hắn cứ nghĩ với câu trả lời hời hợt như vậy thì đã bị loại vô số lần rồi, không ngờ lại thành công!
“Các bạn lần lượt cùng tôi tiến vào bên trong phòng phỏng vấn, người nào chưa đến lượt thì ở bên ngoài đợi. Công ty của chúng tôi lúc này chỉ có nhu cầu tuyển một thành viên vậy nên ba người các cậu hãy cố gắng chứng tỏ bản lĩnh của mình!”
Nói xong cô nàng ngoe nguẩy bộ mông tròn trịa của mình dẫn một người đi vào trong phòng phỏng vấn.
Năm phút sau người này buồn rầu bước ra, lại tiếp một người nữa bước vào cũng tâm trạng như vậy khiến cho hắn loạn hẳn lên, hắn nghĩ chẳng lẽ mình lại bị loại ở đây như hai người kia.
“Mời thí sinh số 30 bước vào phòng!”
Nam Phong siết chặt tay mình lại hồi hộp bước vào trong như tiến vào đầm rồng hang hổ.
Bên trong chỉ có mỗi một người là một ông chú trung niên tầm ngũ tuần nếu tính ra thì tầm tuổi với ba mẹ hắn.
“Cậu Vũ Nam Phong đúng không?”
Người này mở miệng, giọng nói bên trong ẩn chứa hàn băng lạnh lẽo khiến cho cơ thể hắn run lên từng cơn.
Người này giống như vốn dĩ trời sinh đã lạnh lẽo như vậy rồi.
“Vâng… vâng ạ!”
“Ừm! Vậy tôi hỏi cậu vì sao câu trả lời thứ nhất thứ hai và thứ ba cậu đều chọn phương án chạy! Người khác có người chọn ở lại cứu trợ còn có người thì chống đối lại, riêng cậu lại chọn chạy trốn!”
Nam Phong thu lại sự khiếp sợ của mình, hắn tự tin đáp lại: “Rất đơn giản, nếu trong trường hợp mà mình chưa dự đoán được thì phương án tốt nhất là chạy trốn rồi tìm cách giải quyết, còn về vì sao không cứu người là vì họ đã bị vây vào trong thảm cảnh rồi nếu tôi ở lại thứ nhất không có khả năng cứu được họ, thứ hai có khả năng sẽ làm chậm chân của họ, vậy nên trong trường hợp không có phương án giải quyết thì chạy là phương án tốt nhất.”
Người đàn ông này không nói gì đợi hắn nói xong rồi mới mở miệng: “Vậy còn câu hỏi thứ tư vì sao cậu lại chọn không cứu một ai cả, cậu không cứu tên tình nghi băng cướp thì thôi đến ngay nữ phụ xinh đẹp và cậu nhóc tội nghiệp cậu cũng không cứu nốt, có phải quá vô tình rồi không?”
Nam Phong cười trừ gãi đầu: “Thật ra tôi nghĩ khá là đơn giản…”
“Ồ, là gì vậy, cậu nói cho ta biết đi!”
Hắn đưa bàn tay xoắn xuýt lại với nhau rồi nói: “Thật ra nếu mà có loại thuốc như vậy thì tôi đã dùng từ lâu rồi còn đâu mà cho ba vị kia dùng nữa chứ, nếu quả thật đề bài ghi có hai lọ thì tôi sẽ cứu một trong ba người này.”
Người đàn ông bất ngờ đơ người một lúc rồi sau đó cười lớn: “Ha ha! Hay lắm, hay lắm, có đồ vật như vậy mà không sài trước thì chỉ có kẻ ngu ngốc mới làm, đúng với tôn chỉ của công ty chúng ta sống sót đặt lên hàng đầu.”
Nam Phong gãi đầu, cái gì mà sống sót đặt lên hàng đầu có phải đi đánh nhau đâu mà sống sót, chẳng lẽ dùng sai từ.
Người này đứng dậy tiến lại gần và đặt hai bàn tay lên bả vai của hắn rồi nói: “Tốt lắm chàng trai cậu đã trúng tuyển, từ bây giờ cậu chính thức trở thành streamer độc quyền của công ty Ánh Sao Mai chúng tôi.”
“Vậy… vậy là tôi đã trúng tuyển?” Nam Phong lắp bắp nói.
Người này lấy ra một chiếc vòng tay màu đen và một bản hợp đồng, xong rồi đưa cho Nam Phong và nói: “Còn một thủ tục nữa, cậu ký vào bản hợp đồng này và đeo vòng tay vào thì sẽ trở thành nhân viên chính thức.”
Nam Phong không chần chờ chút nào, hắn đọc lướt qua bản hợp đồng và thấy ưu đãi khá cao, cùng với bản hợp đồng này quá dài khiến cho hắn cũng không muốn đọc hết, hắn nghĩ phần còn lại cũng chỉ là một vài nguyên tắc nên cũng không quá chú tâm.
Sau đó hắn đeo chiếc vòng lên cổ tay mà không nhìn thấy ánh mắt rảo hoạt của người đàn ông trung niên này.
“Ý!” Một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể của hắn khiến cho hắn giật thót người.
Chiếc vòng tay như hòa thành một với hắn, trở thành một phần trên cơ thể của hắn.
Nam Phong cố gỡ ra nhưng không cách nào được, hắn đưa ánh mắt vô tội về phía ông chú U50 kia như muốn một lời giải thích.
Người đàn ông này nhìn thấy Nam Phong đeo chiếc vòng tay rồi thì rảo hoạt nói: “Tôi còn chưa nói công ty chúng ta chính thức làm về cái gì đúng không?”
Nam Phong nghi ngờ hỏi: “Làm về livestream mà chẳng lẽ lại là…”
“Đúng là livestream nhưng là livestream sống còn!”