Chương 9: lên núi

Có lẽ là sợ tôi rồi, ông cụ rất không tình nguyện nhận lấy phong thư xoay người vào thôn, gọi bà cụ Thu ra.

Từ lúc vào đến lúc ra, tốc độ nhanh đến mức không vượt quá mười phút, tôi đều đã hoài nghi bà cụ Thu chỉ nhìn qua phong thư, còn chưa xem bên trong đã ra ngoài rồi.

- Bà nội.

Tôi cung kính hô một tiếng, bà cụ Thu nhìn cũng không thèm nhìn tôi, hỏi Triệu Nghị:

- Bên kia cho nhà anh thời hạn bao lâu?

- Trước năm.

- Khá cấp bách, cho nên anh tìm một người thế này?

Lúc nói câu cuối, bà ấy liếc nhìn tôi một cái, tôi bị bà ấy nhìn có chút thiếu tự nhiên, cũng không hiểu hai người đang diễn vở kịch câm gì.

- Đi lên phía bên trên tấm bia đá nằm ở phía đông chân núi Ngõa Ô, đi đến bia đá thứ hai rẽ sang hướng tây, đi cho đến hết lối.

Đây là vị trí bà cụ Thu nói cho chúng tôi biết, về phần có thể thuận lợi tìm được hay không, vẫn chưa đưa ra được kết luận.

Triệu Nghị lái xe đưa tôi đến chân núi Ngõa Ô, đi xe từ thôn Đào Nguyên đến núi Ngõa Ô mất hơn một tiếng, rõ ràng mới là buổi chiều, nhưng trời đã âm u tựa như chạng vạng.

Mây đen ép bầu trời xuống, dường như chỉ cần nâng tay là có thể chạm vào.

Núi Ngõa Ô cao khoảng mười tầng lầu, sương mù màu trắng vờn quanh núi, nếu đây không phải cấm địa, có lẽ rất nhiều người đều coi nơi này là tiên cảnh để tới du ngoạn.

Đường đất lên núi rất hẹp, căn bản không thể lái xe vào, tôi và Triệu Nghị chỉ có thể xuống xe đi bộ lên trên, trước lúc lên núi, Triệu Nghị láy ra một cái túi nilong màu đen từ trong cốp xe.

- Đây là cái gì?

Tôi đi lên trước.

Triệu Nghị đặt cái túi lên đầu xe cởi ra, lấy từ trong ra một chồng giấy màu vàng:

- Cậu gấp đôi những tờ giấy này đi.

Đây là giấy vàng mỗi khi đến ngày tết đốt cho người thân đã qua đời, tôi nhận lấy giấy vàng, bắt đầu gấp từng tờ một.

Trong lúc tôi gấp giấy xong Triệu Nghị lấy từ cốp xe ra ba cái bát, mỗi bát đều rót một ít rượu trắng.

Chờ tôi gấp xong, hắn uống một ngụm rượu, phun lên giấy vàng tôi gấp, nói:

- Cầm đến chỗ bia đá đốt cháy lên, cả hương này cũng đem đi đốt một thể.

Tôi gật đầu, làm theo lời hắn nói.

Ngọn lửa màu cam thắp sáng bóng tối xung quanh, nhưng chỉ lóe qua trong chớp mắt, đợi cho đến khi giấy vàng bị ngọn lửa đốt thành tro, Triệu Nghị bưng rượu trắng đến.

- Uống đi.

- Đang làm gì vậy?

Tôi mù mịt nhận lấy rượu.

- Đốt tiền uống rượu, mượn đường.

Triệu Nghị nói xong uống cạn rượu, tôi cũng một ngúm tu sạch.

Rất cay!

Làm xong hết mọi thứ, Triệu Nghị khóa xe, tôi đeo công cụ lên lưng theo hắn lên núi.

Trên đường lên núi, hai chúng tôi chẳng trò chuyện, thuận lợi đi tới ngã rẽ có tấm bia thứ hai, không khí không khỏi trở nên quỷ dị.

- Chắc chắn không đi nhầm hả? vì sao tôi cứ có cảm giác sương mù càng lúc càng lớn.

Tôi hỏi.

Triệu Nghị đi đằng trước bước chậm lại, hắn nhìn trái ngó phải.

Đường dưới chân chúng tôi là đường đất phủ một lớp tuyết dày, bên tay phải núi cao thẳng đứng, tay trái là vách núi gập ghềnh khúc khuỷu.

Đứng từ trên vách núi thẳng đứng có thể nhìn thấy xe chúng tôi đậu bên dưới, ước chừng cũng cao khoảng bốn tầng nhà.

Đường nhỏ là bờ dốc đi thẳng lên trên, một ngọn núi phân hai lối rẽ, cho dù cứ đi đến cuối, cũng đều dẫn lên đỉnh núi, vì sao bà cụ Thu cứ bảo chúng tôi nhất định phải đi hướng tây cơ chứ?

- Cũng chỉ có hai con đường, còn nhầm đi đâu được?

Triệu Nghị phản đối, tiếp tục bước đi, tôi chỉ đành đi theo hắn.

Rất kỳ quái chính là, ngọn núi này cũng không lớn lắm, đi được mười phút, tôi cứ có cảm giác mình đang giậm chân tại chỗ, dù cho cảnh sắc trước mắt chỉ có sương trắng, nhưng độ cao của núi nhìn từ dưới lên vẫn không hề thay đổi.

Nghĩ đến đây, tôi dừng hẳn lại, nói với Triệu Nghị đằng trước:

- Đừng đi tiếp nữa, có lẽ chúng ta bị quỷ đả tường rồi, hơi sơ sẩy một chút có thể ngã xuống dưới đó.

Triệu Nghị vẫn bước đi:

- Hiên tại đã sắp sáu giờ rồi, lát nữa trời tối càng khó giải quyết hơn.

Hắn vừa nói xong, tôi đột nhiên nghe thấy phía dưới truyền đến những tiếng bước chân lưa thưa. Vào lúc chạng vạng tối ở một nơi như thế nào, sao lại có tiếng bước chân?

Cổ tôi chợt lạnh cóng, nhịn không được tò mò quay đầu nhìn sang phía tay phải.

Trời má!

Dưới vách núi đen bên tay phải, không biết từ lúc nào nhiều thêm một đám người tay cầm đèn lồng, bọn họ đi lên trên, nhưng không đi trên đường mòn nhỏ, mà cứ như đang bước trên bậc cầu thang, bước từ chân núi lên trên cao.

Khi khoảng cách càng lúc càng gần, tôi nhìn thấy rõ quần áo mặc trên người bọn họ có niên đại những năm 60,70, còn có vài người cận đại.

Đám bọn họ đi đến bên cạnh tôi, chân giẫm dưới đất mặt không cảm xúc đi lướt qua vai tôi.

Tôi sợ tới mức không dám động đậy, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nhỏ hơn. Trong lòng không ngừng niệm ‘Hỏa Long Vương phụ thể’ ‘Hỏa Long Vương phụ thể’. niệm mãi niệm mãi, miệng cũng bắt đầu phát ra tiếng.

Cũng may số lượng nhóm người không đông, rất nhanh chỉ còn lại vài người đằng sau.

Nhưng ở cuối đội ngũ, có một người đàn ông mặc âu phục ca-rô màu nâu, đội một cái mũ bò màu da trâu, lúc hắn đi qua người tôi, chợt nghiêng đầu, trừng mắt há miệng nói chuyện với tôi.

Nhìn biểu cảm của hắn hình như rất sốt ruột, nhưng tôi căn bản không nghe được hắn đang nói cái gì.

Giống như ở giữa tôi và hắn, có một bức màn ngăn cách.

Phía sau thình lình có lực hút, tôi bị ép ra sau, đứng cách người đàn ông mặc âu phục một khoảng. cũng vào lúc tôi lui ra sau, sắc mặt của hắn khôi phục lại trạng thái không cảm xúc, đi theo sau đội ngũ, rời xa tầm mắt của tôi.

Sau khi đám người biến mất, tiếng Triệu Nghị truyền đến từ đằng sau:

- Gặp phải chuyện thế này cậu phải nhắm mắt lại, không nên nhìn.

Tôi sợ hãi đến mức không làm chủ được tinh thần, hắn nói cái gì tôi cũng không nghe rõ.

Đợi tới khi hoàn hồn, Triệu Nghị nói nếu muốn rồi không kịp, kéo tôi đi xuống xuống.

Dấu vết đốt giấy vàng dưới tấm bia đá đã không còn, chỉ còn ba cái tăm hương vẫn cắm trên đất, Triệu Nghị đi tới rút ba cây tăm hương lên đặt ngang dưới bia đá, vỗ vỗ tay bảo tôi lên xe.

- Từ từ, anh có thấy bên trên hình như có người đang nhìn chúng ta không?

Tôi đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

- Không phải tôi đã bảo cậu đừng nhìn rồi sao? mau về thôi!

Ngữ khí của Triệu Nghị không quá thân thiện.

Tôi lắc đầu.

Lúc này trời đã tối hẳn, nhưng tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm, người đứng phía trên nhìn chúng tôi không phải ai khác, mà chính là Thu Nguyễn Nguyễn trong ảnh chụp!

- Có phải chúng ta chỉ còn lại thời gian hai ngày cuối cùng không?

Tôi hỏi.

- Ngày mai là ngày cuối.

Triệu Nghị trả lời:

- Đi về trước, sáng mai lại đến giải quyết cho xong việc.

- Vì sao hiện tại không được, rõ ràng chúng ta cũng sắp tới rồi.

Tôi xoay người nhìn hắn đang ngồi trong xe, hắn có chuyện gạt tôi!

Tôi nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến người đàn ông mặc âu phục ‘nói’ không ra tiếng với mình. Tôi cố gắng nhớ lại khẩu hình miệng của hắn, hình như là: "Không còn thời gian ! Nhanh lên, nhanh lên!"