Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, tôi tưởng ma, chân chạy nhanh hơn.
Nhưng chưa chạy được bao lâu, đã phát hiện người vừa gọi mình là cảnh sát tuần tra.
- Thằng nhóc này không biết tình hình hiện tại như thế nào à? Còn dám không đeo khẩu trang ra ngoài, có phải ở trong nhà tù túng quá, muốn vào bệnh viện nằm cho nhàn không?
Người nọ túm được tôi, nghiêm khắc phê bình, nhưng tay vẫn thò vào túi lấy ra một cái khẩu trang dùng một lần, đưa cho tôi đeo lên:
- Bệnh viện cũng không có nhiều giường trống, cậu tốt nhất nên có ý thức một chút.
Tuy rằng ngữ khí nói chuyện của cảnh sát rất nặng, nhưng lại khiến tôi cảm thấy ấm áp trong cái giá lạnh này, tôi thiếu chút nữa òa khóc ôm chầm lấy anh ta cảm ơn, nhưng tôi là đàn ông, trên người còn có trọng sự.
Nói lời cảm tạ với cảnh sát, tôi ngồi lên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng đến đường Ngô Đồng, hôm nay ông chú Lý không mở cửa, cửa quán chụp ảnh đóng chặt.
Tôi đứng trước cửa lấy điện thoại ra gọi cho ông ấy:
- Chú, cháu đang đứng ngoài tiệm chụp ảnh, chú có ở trong không ạ?
Tiếng ông chú Lý rất bực bội:
- Cháu xem xem bây giờ mấy giờ rồi?
Tôi chuyển điện thoại từ tai ra trước mắt, hiện tại là mười một rưỡi.
Từ từ… khi nhìn thấy thời gian, tôi đột nhiên nghĩ đến lời nhắc của Triệu Nghị, bảo tôi sau mười hai giờ không được ra khỏi cửa, nhưng sắp sửa mười hai giờ rồi!
Nghĩ đến bác Phùng đứng ở cửa hăm dọa mình, tôi quả thực muốn nổ tung tại chỗ.
Rốc chuộc là thứ gì muốn ép tôi ra ngoài! Sẽ không phải là Thu Nguyễn Nguyễn, bởi vì cô ta còn chờ tôi đi tìm hài cốt, vậy thì là ai? Người trong hai hộ gia đình về sau dọn vào nhà ma sống, hay là thứ hại chết Thu Nguyễn Nguyễn?
- Mau vào trong!
Cửa quán chụp hình mở ra, tôi thấy ông chú khoác áo bành tô, sắc mặt bực bội kéo cửa.
Tôi gạt đi dòng nước mũi chảy thò lò, tôi chạy nhanh vào bên trong.
- Chú…
- Đừng nói nữa, tự tim một chỗ nằm qua đêm đi.
Ông chú Lý chốt xong cửa, kéo kéo cái áo khoác trên vai, bước vào buồng trong.
Ông chú Lý đều đã nói vậy rồi, tôi cũng không biết phải hỏi thế nào, sau khi ông ấy vào trong, tôi nằm xuống một cái sô pha vừa nhỏ vừa cũ, cứ vậy bất an ngủ một đêm.
Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, ông chú Lý đã mở cửa hàng, lớp tuyết phủ trên ngã tư đường bên ngoài dày hơn so với tối hôm qua.
Ông chú Lý ngồi hút thuốc trước cửa, thấy tôi tỉnh rung nhẹ tay cho tàn thuốc rơi xuống:
- Chuyện bên thôn Đào Nguyên tôi biết rồi, bà cụ Thu không chịu giúp cháu đúng không.
Tôi mơ màng ngồi dậy gật gật đầu.
- Chú, tối hôm qua lúc về nhà cháu nhìn thấy chuột qua đường và tiệc rượu trăm quỷ, người chết là bác Phùng sống trên tầng tám.
Nghe nói như thế, ánh mắt ông chú Lý trầm xuống, ông ấy di đầu còn lại của điếu thuốc lên mặt đất:
- Cháu còn biết cả chuột qua đường và tiệc rượu trăm quỷ à?
- Lúc làm video đã từng đọc qua trên sách.
Ông chú Lý hơi nghi ngờ, hình như không quá tin:
- Gia đình cháu làm gì?
Ông ấy lại hỏi.
Tôi giơ tay lên gãi gãi đầu thành thật trả lời:
- Bố cháu giúp người ta xây nhà, mẹ cháu ở nhà giặt quần áo nấu cơm còn cày ruộng.
Ông chú Lý nhíu mày:
- Vậy ông bà nội cháu thì sao?
- Ông nội cháu mất năm cháu mười tám tuổi, bà nội thì mất sớm hơn, trong ký ức của cháu, không có hình bóng của bà.
- Không thể….
Ông ấy khẽ nói thầm một câu, nhìn tôi một lúc lâu, hình như muốn nghiệm chứng xem tôi có nói dối không.
Trầm mặc một hồi lâu, ông ấy lại đưa điếu thuốc lên:
- Coi như tôi đã hiểu vì sao cô ta lại chọn cháu rồi, người tối hôm qua phải chết vốn dĩ là cháu… chậc, đáng thương cho người kia quá.
Lòng tôi trùng xuống, rối loạn không biết nên nói gì.
- Cháu cũng đừng thấy quá áp lực, đều là mệnh. Mà cháu bận bịu nhiều ngày nay rồi, có điều tra ra manh mối hữu dụng gì không.
- Tra được chút.
- Nói xem nào.
Ông chú Lý đứng dậy, ngồi vào vị trí quầy tiếp đón, kéo ngăn tủ lấy ra một quyển sách lật xem.
- Cháu nghi ngờ thi thể của Thu Nguyễn Nguyễn có lẽ không nằm trong căn nhà ma. Đêm qua cháu len mạng điều tra, có lẽ thi thể cô ta được chôn ở một nơi có âm khí rất nặng. trước mắt cháu đang hoài nghi núi Ngõa Ô.
- Ừ.
Ông chú Lý gật đầu kéo dài âm cuối:
- Núi Ngõa Ô đúng là âm khí rất nặng, nhưng ngọn núi đó không ai dám leo lên, chứ đừng nói đến chôn người.
- Không nhất định chôn ở trên núi, cũng có thể là ở chân núi.
Tôi phân tích như vậy.
- Núi Ngõa Ô lớn như vậy, chôn ở chỗ nào chân núi?
Ông chú Lý lại hỏi:
- Cháu vẫn còn phải quan lại thôn Đào Nguyên một chuyến tìm bà cụ Thu. Bà ấy nhất định biết gì đó, nhưng trong thôn gần đây xảy ra chút chuyên quái dị….
Tạm dừng lại, ông chú Lý rút ra một phong thư màu nâu kẹp trong album ảnh.
- Đây là cái gì?
Tôi hỏi.
- Cháu cầm cái này đến thôn Đào Nguyên tìm bà ấy, có lẽ bà ấy sẽ nói cho cháu biết.
Thế là tôi đứng dậy đi tới trước bàn tiếp đón nhận lấy phong thư, bên trên phong thư viết một chữ ‘cấm’ rất lớn.
- Chú, không dặn dò cháu thêm cái gì sao? ví dụ như không cho cháu mở thư ra….
Tôi khẽ nói một câu.
- Bây giờ cháu bảo toàn tính mạng quan trọng hơn, làm gì có thời gian rảnh rỗi muốn biết bên trong thư có gì, nhưng…
- Nhưng cái gì?
Tôi tôi căng thẳng, nhìn ông ấy.
- Giống hôm qua Triệu Nghị dặn cháu đừng ra ngoài, nhưng không phải cháu vẫn bị dọa chạy đi đó sao?
Ông chú Lý cười kì lạ:
- Cho nên, chuyện này tôi có nói cũng vô dụng, còn phải xem cháu.
Ông ấy giơ ngón tay chỉ lên đầu, sau đó vỗ vỗ bả vai tôi:
- Bất kì việc gì cũng phải động não nhiều vào, cháu là một hạt giống không tồi.
- …..
Kỳ lạ.
Cầm phong thư của ông chú Lý, tôi lại khởi hành đến thôn Đào Nguyên.
Nhưng lần này Triệu Nghị đi chung với tôi, sắc mặt anh ta nặng nề lo lắng, xem chừng lúc đầu anh ta nói thật, anh ta cũng đang làm việc cho người khác.
Tối hôm qua tuyết rơi rất lớn, đường quốc lộ kết băng.
Vì là đường nông thôn, cho nên không ai đến phá băng, xe của Triệu Nghị không thể không giảm bớt tốc độ.
Dù sao đường núi cũng rất dốc, bánh xe mà trượt một cái, hai chúng tôi không chết cũng bị thương.
Xe di chuyển gần ba tiếng cuối cùng cũng đến thôn Đào Nguyên, Triệu Nghị đỗ xe ở một bãi đất trống, bước chân của chúng tôi đi xuyên qua rừng đào, dừng lại trước cổng thôn.
Hôm nay không khí của cổng thôn vô cùng nặng nề, dưới gốc cây cổ thụ còn có một vũng máu đỏ, hình như rỏ từ phía bên trên xuống, vì thế, tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy con chó mực hôm qua còn hung hăng cắn tôi, nay đã bị treo cổ trên cây, không phải treo cổ chết, có lẽ là bị cắt cổ, máu chảy từ trên người nó xuống.
Nhìn đến đây, tôi hít một hơi khí lạnh.
Triệu Nghị chẳng có phản ứng gì, hắn hướng vào bên trong gọi vài tiếng.
Chỉ chốc lát sau, ông cụ hôm qua đuổi tôi đã tiến ra từ trong một ngõ nhỏ, lúc nhìn thấy tôi, ông ta tức giận đến mức nhặt đá đập tôi.
Cũng may có Triệu Nghị hỗ trợ can ngăn, hắn bảo tôi lấy phong thư ra. Nói:
- Ông ơi, ông yên tâm. Chuyện này cháu cam đoạn không làm liên lụy đến người trong thôn, còn mong ông giao bức thư này đến tay bà cụ Thu, hai chúng cháu đứng chờ ở cổng thôn.