Đúng lúc này, chuông điện thoại trong túi vang lên, tôi rút điện thoại ra, là Triệu Nghị gọi.
Tôi hoàn toàn không có chút thiện cảm gì với Triệu Nghị, giúp hắn làm việc cũng là bị ép. Tuy rằng hắn và ông chú Lý đều có mục đích riêng mới tìm tôi. nhưng ít ra ông chú Lý nhân đạo hơn một chút.
Không định nghe điện thoại của hắn, tôi trực tiếp tắt máy.
Con chó mực dưới cây đại thụ vẫn sủa, lúc tôi đang suy nghĩ phải làm thế nào để vòng qua người nó tiến vào thôn, một người phụ nữ cầm gậy bước ra từ trong thôn:
- Tiểu Hắc, mày lại sủa càn cái gì đó?
Hóa ra người này là chủ của con chó mực.
Nhưng người chủ xuất hiện cũng không ngăn cản được nó tiếp tục sủa tôi. ngược lại, càng sủa càng hăng, dần dần còn có xu thế tiến về phía tôi.
Người phụ nữ sợ chó cắn người, vội vàng giơ gậy đuổi nó.
- Chàng trai, cậu muốn vào thôn thì nhanh lên, đứng ở đầu thôn lâu sẽ dính phải thứ không sạch sẽ đó.
Người phụ nữ vừa dùng gậy khống chế con chó mực, vừa nói với tôi.
Tôi gật đầu, nhân lúc cô ta đang khống chế con chó, vòng qua đi vào thôn.
Nhưng không ngờ, chính vào lúc tôi tưởng mình đã an toàn, con chó mực đột nhiên vùng ra khỏi vòng tay người phụ nữ, ba chân bốn cẳng nhảy chồm lên đẩy tôi ngã xuống đất.
“Gâu --- gâu-----”
Nó đẩy tôi ngã xuống, lại há cái miệng đầy rớt rãi ra sủa tôi, tôi sợ hãi cả người rét run cầm cập.
Người phụ nữ phi đến nhéo tai con chó mực, tay kia cầm gậy đánh vào thân mình gầy gò của nó:
- Cho mày sủa này, cho mày sủa này, im ngay cho tao! Nếu khiến người khác bị thương, xem tao không cho mày ngậm riềng vào nồi!
- Thúy Hồng! cháu đang làm cái gì đấy!
Một cụ ông chống gậy run rẩy tiến tới, ông ta run run tay chỉ người phụ nữ:
- Sao cháu đánh Tiểu Hắc ! nó là đại thần trông cổng đấy, cháu đánh nó, ai ngăn lão Trương đây!
Cụ ông rất tức giận với hành động của người phụ nữ, ông ta bày ra bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Còn thằng ranh này là ai?
Tôi vội vàng phủi phủi bụi đất trên người giải thích:
- Ông ơi, cháu đến tìm bà cụ Thu ạ.
- Mau đi đi, trong khoảng thời gian này thôn không thể để người ngoài vào.
Nói xong, cụ ông giơ gậy lên đuổi tôi ra ngoài, chó mực khi thấy cụ ông đuổi tôi, lập tức im mõm lại.
Tôi bị đuổi ra khỏi cổng thôn, chó mực đi vòng quanh cổ thụ hai vòng, sau đó ghé vào thân cây, trừng đôi mắt tròn vo nhìn tôi không chớp.
Triệu Nghị nói tôi chỉ có thời gian một tuần, ông chú Lý nói tôi muốn tìm thấy hài cốt của cô gái kia thì phải loại bỏ đám tiểu quỷ ngáng chân.
Không gặp được bà cụ Thu, tôi không biết phải làm thế nào.
- Chàng trai, cháu là người thân nhà ai?
Lúc tôi đang chuẩn bị gọi điện cho ông chú Lý, một người đàn ông tuổi gần năm mươi đạp xe đi lên từ phía sau, ông ta đứng cạnh tôi, hỏi.
- Cháu… cháu đến tìm bà cụ Thu.
- Chậc, lại có người đến tìm bà Thu.
Người đàn ông khẽ lẩm bẩm. mắt đảo xung quanh nhìn xem có ai không.
Cái gì mà ‘lại’?
- Cháu bé, trong thôn chúng tôi mới có người chết, hiện tại không cho người ngoài tiến vào, cháu nhân lúc trời vẫn còn sáng, mau quay về đi, bằng không trời tối không đi được đâu.
Tôi vừa đến tìm bà cụ Thu, trong thôn đã có người chết, còn không cho người ngoài vào, đây rõ ràng đang ngăn cản tôi còn gì? nghĩ đến cho chó mực vừa hung hăng sủa mình, tôi phát hiện chuyện này bắt đầu càng ngày càng quỷ dị .
Người đàn ông đạp xe vào trong thôn, bỏ lại một mình tôi đứng tại chỗ.
Tôi đến cũng đến rồi, như thế nào cũng phải gặp được bà cụ Thu, hiện tại không được, vậy đợi trời tối, tôi không tin chó mực không cần về nhà ăn cơm đi ngủ!
Trời vào đông tối nhanh hơn mọi khi, chưa đến sáu giờ, trời đã tối om. Gần tối người phụ nữ bê khay cơm ra cho con chó mực, bỏ khay cơm xuống trước mặt con chó xong, cô ta đi đến chỗ tôi.
Tôi nhanh chóng đứng dậy nhét điện thoại vào túi, căng thẳng nhìn người phụ nữ nói:
- Chị.
Nghe thấy chữ ‘chị’ trong miệng tôi, sắc mặt nghiêm túc của cô ta dịu đi vài phần:
- Chàng trai, em mau trở về đi, nếu muốn tìm bà cụ Thu, đợi bảy ngày nữa lại đến.
Bảy ngày? Vậy tôi có còn sống nữa không?
- Chị, em cũng là bất đắc dĩ, hôm nay không gặp được bà cụ Thu, ngày mai rất có thể không nhìn thấy mặt trời.
Tôi ấp úng nói.
Người phụ nữ nhìn tôi chằm chằm, lại quay đầu ra đằng sau:
- Xem ra em cũng gặp chuyện rồi, chị chỉ có thể giúp em hỏi ý kiến bà cụ Thu có muốn ra khỏi thôn giúp em hay không, nhớ kỹ, em đứng im đây nhất định đừng đi vào.
Tôi vô cùng cảm kích gật gật đầu.
Người phụ nữ xoay người rời đi, tôi đi đi lại lại tại chỗ.
Con chó mực đang ăn cơm tối ở dưới gốc cây cổ thụ, liên tục ngẩng đầu lên liếc nhìn tôi, con chó này thành tinh mẹ rồi, còn sợ tôi thừa dịp nó không chú ý chạy vọt vào trong.
Nhưng chẳng lẽ thôn Đào Nguyên chỉ có một lối vào sao?
Tôi nhìn xung quanh một vòng, thấy một ngọn đồi không quá lớn.
Đứng tại chỗ chờ người phụ nữ nhiều giờ, cũng không thấy cô đi ra báo tin, hay là dẫn bà cụ Thu ra đầu thôn.
Chẳng lẽ cô ta lừa tôi?
Mắt thấy sắc trời càng lúc càng tối, tôi không kiềm chế được tâm tình nôn nóng, quyết định vòng lên đồi tiến vào thôn.
Thôn làng này nhà nào cũng có số nhà, số nhà bà cụ Thu là 47, thế này còn tiện, không cần phải đi khắp nơi hỏi thăm, cũng tránh cho phiền toái.
Tôi đi vòng quanh qua núi hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng tìm được một lối rẽ quẹo vào thôn.
Càng may mắn hơn là, căn nhà đất đầu tiên trong lối rẽ, lại chính là căn nhà số 47 của bà cụ Thu.
Tên của thôn Đào Nguyên rất hay, nhưng trong thôn thật sự quá lạc hậu, hiện tại ở nông thôn hầu như đều có nhà lầu rồi, nhưng thôn Đào Nguyên vẫn mang một màu sắc nhà đất.
Nhà nào kinh tế nhỉnh hơn chúng sẽ có một cái sân, nhà bà cụ Thu có sân, trong sân còn nuôi gà và trâu.
Cổng chính nhà bà ấy không đóng, tôi đứng ngoài cổng có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong.
Trong đại sảnh nhà bà cụ Thu xếp đủ loại tượng thần, giữa nhà bày một cái bàn vuông phủ ga đỏ, trên bàn có một cái bát.
Bà cụ Thu là thầy bói, cho nên trong nhà đặt những thứ này không có gì quái lạ. nhưng khiến tôi cảm thấy quái lạ, lại là gà và trâu nhà bà ấy nuôi…
Sau khi tôi xuất hiện, chúng nó nhìn tôi chằm chằm, không di dời tròng mắt.
Nếu là chó hay mèo còn hiểu được, nhưng gà và trâu…. Nói thật tôi thấy sống lưng mình lạnh toát, gió lạnh bủa vây quanh người nhưng trán vẫn đầy mồ hôi.
“Két”
Trong buồng truyền đến tiếng mở cửa, một bà cụ lưng gù mặc áo bông đỏ bước ra.
Bà ấy đi tới trước cửa nhà chính, không thèm nhìn tôi, chỉ nói với đàn gà một câu:
- Đừng nhìn nữa, ăn cơm.
Nói xong, bà ấy cầm một nắm gạo vung lên, đàn gà chen lấn nhau tiến lên mổ lấy mổ để.
Đây có lẽ là bà cụ Thu? Lòng tôi vui vẻ, vội vàng tiến đến:
- Bà nội…
- Tôi và cháu không quen biết, gọi tôi là bà cụ Thu đi.
Bà cụ Thu nâng tay, ra hiệu cho tôi im lặng:
- Bảy ngày gần đây không xem bói, cháu về đi.