Cuối cùng, tôi vẫn thỏa hiệp với pháp luật.
Ngồi trên xe lái trở về, người đàn ông tháo khẩu trang xuống châm thuốc hút.
- Cậu yên tâm, tôi không phải ma, tôi cũng có thể giúp cậu tránh xa mọi mối nguy hiểm.
Hắn nói xong quay cửa kính xe xuống, gió lạnh ngoài cửa thổi vào, khiến tinh thần tôi càng thêm tỉnh táo.
- Chỉ cần cậu giúp tôi tìm được hài cốt của người phụ nữ kia.
Nói xong hắn lại bổ sung thêm một câu.
Xe đánh lái vòng qua xưởng xi măng, tôi theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nhìn thấy cô gái mặc quần áo đỏ.
- Vì sao chọn tôi?
Tôi hỏi.
- Không phải tôi chọn cậu.
Người đàn ông rít xong điếu thuốc vứt đầu lọc ra ngoài, xoay cửa kính xe lên:
- Là cô ta chọn cậu, cũng có sự đồng ý của cô ta tôi mới bảo cậu đi đào hài cốt cô ta.
Cô ta trong miệng người đàn ông, là người con gái trong tấm ảnh?!
- Anh rốt cuộc là ai?
- Gọi tôi là Triệu Nghị, tôi chẳng có quan hệ gì với cô ta cả, tôi cũng nhận tiền làm việc, cậu đừng quan tâm nhiều vậy làm gì, tóm lại xong chuyện tôi sẽ đưa tiền cho cậu, cũng bảo đảm cậu bình an vô sự.
Dừng một chút, hắn quay đầu liếc nhìn hướng sau xe:
- Tôi cũng sẽ không tố cáo cậu buôn lậu khẩu trang.
Tôi căm tức lườm hắn, hắn lại vô cùng đắc ý nhìn tôi, đeo khẩu trang lên, quay đầu đi nhìn đằng trước.
Sau khi xuống đường cao tốc, tôi lái thẳng xe đến trước cổng sắt căn nhà ma, xuống xe, tôi lấy từ trong cốp ra xẻng sắt và các loại công cụ đã chuẩn bị từ trước.
Người đàn ông đi trước, móc ra chìa khóa từ trong túi, mở cổng.
“Két----”
Tiếng cổng sắt mở ra nghe cực kì rợn sống lưng trong màn đêm tĩnh lặng, sau khi tiến vào cổng sắt tôi trợn tròn mắt, thấy dưới cây anh đào có một người tuyết.
Là ai đắp lên!?
Người đàn ông thấy tôi dừng chân, đưa mắt nhìn theo phương hướng tôi nhìn:
- Căn nhà này chết rất nhiều người, rất bình thường.
Hắn nói xong câu đó tiếp tục đi, cầm chìa khóa mở cửa căn biệt thự.
- Trong căn nhà này oán khí rất nặng, chúng ta không thể ở lại lâu.
- Không tìm ra manh mối, chẳng lẽ chúng ta phải lật tung cả biện thự lên tìm hài cốt?
Một cái sân và căn biệt thự lớn đến vậy, tìm một bộ hài cốt đã chết mấy chục năm, nói thì dễ làm mới khó làm sao.
Người đàn ông nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, hắn đi tới mặt tường hướng chính đông trong phòng khách căn biệt thự, gõ gõ:
- Vách tường, sàn nhà, sân, cũng chỉ có mấy chỗ này, tìm cẩn thận kiểu gì cũng tìm thấy.
- Hài cốt bị giấu ở những nơi này, cô gái ấy chắc không phải bị người ta hại chết đó chứ?
Tôi theo bản năng nói suy nghĩ trong đầu mình ra.
- Ừ, chính là bởi vì bị người hại chết cho nên oán khí của cô ta rất nặng. cậu chỉ có thời gian là một tuần, nếu như không tìm thấy hài cốt của cô ta…..
- Sẽ thế nào?
Tôi căng thẳng nhăn mày.
- Tôi cũng không biết, tóm lại đôi ta đều phải trả giá lớn, đừng giậm giờ nữa, mau tìm đi.
Lúc này Triệu Nghị không còn bình tĩnh như lúc ở trạm xăng nữa, xem ra sự tình thực sự có chút nghiêm trọng.
Tôi cầm xẻng sắt chuẩn bị đi tới dưới cây anh đào tìm, dù sao trước kia xem phim, rất nhiều người đều thích chôn xác trong sân, hoặc là xây vào vách tường.
Nếu hài cốt thật sự bị xây vào vách tường, vậy lại mất một lúc lâu rồi.
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, nhưng trên mặt đất tích tụ một tầng tuyết chừng năm phân, tôi cầm cái xẻng đi đến cạnh cây anh đào, vừa định cắm xẻng xuống, đã cảm thấy sau lưng như có người đang nhìn mình chằm chằm.
Giác quan thứ sáu bảo tôi xoay người lại xem, ngoài cơn gió lạnh xẹt qua, cái gì cũng không có.
Lúc này trên nóc biệt thự đột nhiên rơi xuống một quả cầu tuyết to đùng, rơi trúng đầu tôi. tôi bị đập té lăn ra đất, da mặt dán vào mặt tuyết lạnh như băng.
Lờ mờ, tôi nhìn thấy bên ngoài cửa sắt có một người đứng đó, người kia tức giận nhìn tôi chằm chằm, tôi muốn nhìn rõ xem hắn là ai, nhưng tầm mắt dần dần mơ hồ, tôi hôn mê bất tỉnh.
Chờ tới khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, cạnh giường có một cô y tá đang lấy ống tiêm cho tôi:
- Anh tỉnh rồi à? Sao lại để cầu tuyết rơi trúng người thế.
Câu nói của cô y tá mang chút ý cười.
Mắt của y tá rất đẹp, nhưng lúc này tôi chẳng còn lòng nào có suy nghĩ khác:
- Ai đưa tôi tới đây?
- Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, nhưng đã đi rồi.
Lúc nói, y tá đã thu dọn xong đồ đạc để lên trên mặt bàn sắt:
- Nếu không có việc gì anh có thể về nhà, chú ý đừng vận động quá mạnh.
Tôi gật đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã hoàn toàn sáng, đang là buổi sáng hả?
Nằm thêm một lúc trên giường bệnh, nghĩ đến ngày hôm qua chuyện ông chú giao cho tôi còn chưa làm, tôi vội vàng gọi điện cho ông chú Lý, muốn giải thích với ông ấy.
Dù sao ông chú Lý trông cũng có vẻ là người có bản lĩnh, nhưng vận chuyển khẩu trang là chuyện phạm pháp, còn bị Triệu Nghị bắt được.
Không gọi được cho ông chú Lý, tôi nghĩ xe ô tô vẫn còn đỗ ở bên ngoài nhà ma, phải mau chạy qua đó.
Đến nơi không thấy xe đâu, tôi đi quanh một vòng cũng không tìm thấy, xong đời rồi, quỷ còn chưa hại chết tôi, mà tôi đã phải bồi thường chết…
- Thằng nhóc!
Lúc tôi đang ngồi dưới đất vò đầu bức tai, tiếng nói của ông chú Lý truyền đến từ sau lưng, tôi ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là ông ấy.
- Cháu đấy, đi theo tôi.
Tôi nhanh chóng đi theo sau ông ấy đến quán chụp ảnh.
- Thằng nhóc này sao làm việc không đáng tin vậy, nó sao lại tìm đến cháu rồi.
Ngồi trên ghế trong quán chụp ảnh, ông chú Lý lại phì phèo điếu thuốc.
Tôi đứng cách ông ấy một cái bàn, cúi gằm mặt, tỏ vẻ tội nghiệp giải thích chuyện tối qua, rồi nói:
- Chú, cháu thật sự chỉ đơn giản muốn kiếm ít tiền trang trải cuộc sống, chuyện phạm pháp cháu thật không dám làm!
- Vậy đụng vào ma thì dám à?
Ông chú Lý khẽ rung tay để tàn thuốc rơi xuống, thở dài:
- Mạng cháu cũng lớn đó, cái đầu kia còn chưa ném chết được cháu.
Tôi đưa tay lên sờ sờ dải băng quấn trên đầu, đầu? không phải quả cầu tuyết à….
- Bỏ đi, nếu sự tình đã phát triển đến bước này, thấy thằng nhóc cháu cũng không xấu, vậy tôi giúp cháu một phen.
Ông chú Lý bỏ đầu lọc vào gạc tàn, đứng dậy kéo ngăn tủ lấy ra một quyển sách ố vàng.
Nhìn bên ngoài, quyển sách này hơi giống hoàng lịch lúc nhỏ tôi hay thấy ông nội coi.
- Các cháu không tìm thấy hài cốt cô gái kia, là có quỷ không cho các cháu tìm. Cháu phải giải quyết mấy con quỷ ngáng chân… như vậy đi, cháu đến thôn Đào Nguyên tìm cụ bà Thu, bà ấy là hậu duệ của cô gái đó. bây giờ cũng là một bà bói, cháu tìm bà ấy, bà ấy có thể giúp cháu.
- Thôn Đào Nguyên?
Tôi hoài nghi một lát, sau đó nói:
- Cảm ơn chú, cảm ơn ạ!
- Cháu đừng cảm ơn tôi, tôi cũng không giúp cháu không công, cháu đưa số điện thoại của Triệu Nghị cho tôi.
Vì thế tôi nhanh chóng viết số di động của Triệu Nghị cho ông chú Lý, sau khi được ông ấy dặn dò nhiều lần, tôi đi thẳng đến thôn Đào Nguyên tìm cụ bà Thu.
Thực ra cũng chỉ ngồi xe buýt một tiếng xuống nông thôn mà thôi.
Thôn Đào Nguyên cảnh đẹp như tên, xuống xe đi về hướng thôn, hai bên xung quanh đều là cây đào.
Sau khi đi xuyên qua một đoạn đường toàn cây đào, tôi nhìn thấy những căn nhà đất.
Đầu thôn có một gốc cây cổ thụ, tuy rằng là mùa đông nhưng càng lá vẫn xanh mơn mởn, dưới đại thụ có một con chó mực nằm úp sấp, nó nhìn thấy tôi điên cuồng sủa inh ỏi, tôi sợ hãi không dám tiếp tục vào thôn.