Tôi chỉ mới đi xuống dưới chưa đến hai tiếng, bên ngoài đã rơi một tầng tuyết rất dày.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là một đám người bên ngoài nhà gỗ, có một lão già tóc trắng bạc phơ ngồi giữa đám người mặc đồ đen, có người đứng cạnh che một chiếc ô màu đen cho ông ta.
Liếc mắt qua, tôi không phát hiện ra người đàn ông vừa nãy trong dòng người.
Tôi siết chặt đèn pin trong tay, lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn lão già ngồi ở giữa, ông ta chính là Takegawa? Vậy thứ tôi vừa nhìn thấy dưới đáy quan tài, là cái gì?
Cặp mắt đục ngầu của lão già không hề chớp, há miệng cất tiếng nói khàn khàn:
- Bắt lại.
Lão vừa dứt lời, hai gã mặc âu phục màu đen liền chạy vào nhà gỗ, lúc bọn chúng đi tới, tôi lách qua khe hở, chạy ra khỏi nhà gỗ.
Nhưng vừa ra khỏi nhà gỗ đã bị đám người bên ngoài vây quanh, bọn họ vây tôi vào giữa.
Lúc này không biết tại sao, tôi lại không hề mở miệng xin tha thứ như bản năng, ngược lại, đáy lòng lại dâng lên ý chí phải chiến đấu, cho dù tôi biết rõ, mình không đánh lại được đám người này.
Đúng lúc bọn họ tới gần chuẩn bị động thủ, quanh người tôi đột nhiên nổi lên một cơn gió lớn, gió cuốn tuyết trên đất lên thành một cơn lốc, quật ngã tất cả những người kia xuống đất.
sau khi đám người mặc đồ đen ngã xuống, cơn lốc lại muốn tấn công Takegawa, nhưng còn chưa tiếp cận, cơn lốc đã tự tan ra tại chỗ, bông tuyết rơi lả tả xuống đất.
Tuyết rơi lên trên mình tất cả mọi người, duy chỉ có độc Takegawa, bất nhiễm!
- Đi mau.
Lúc tôi còn đang sững người, một tiếng nói trong veo lạnh lùng khẽ vang lên, ngay sau đó, một năng lực vô hình túm lấy cổ áo tôi kéo lên trước, ép tôi rời khỏi nhà của Takegawa.
Mãi cho đến khi rời đi rất xa, cũng không có ai đuổi theo, năng lượng này mới chậm rãi yếu đi.
- Khụ~~~
Thu Nguyễn Nguyễn xuất hiện trước mặt tôi, ho ra một ngụm máu đen, quỷ hồn cũng có máu? lại còn là máu đen….
Tôi cắn cắn môi đi lên muốn đỡ cô ta dậy, nhưng tay còn chưa sờ được vào người, cô ta đã né sang một bên:
- Không ngờ hắn đã luyện hóa đến mức độ này rồi.
Hắn?
- Cái lão già ban nãy, là Takegawa à?
Tôi hỏi.
Thu Nguyễn Nguyễn lau máu tươi trên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn tôi:
- Tôi không biết.
Dừng một lát, cô ta lại nói:
- Tôi không biết người nào mới là hắn, có thể hắn cũng là một quân cờ bị lợi dụng.
- Mấy ngày nay cô vẫn luôn âm thầm theo dõi tôi đấy à?
Tôi dè dặt hỏi.
- Ờ.
Thu Nguyễn Nguyễn cũng không e dè:
- Huyền quan là bí thuật của nước ta, theo lý mà nói, không có cao nhân chỉ điểm, hắn không thể dùng được. cuộc tế phệ sáu mươi năm trước, không chỉ là tà thuật Nhật Bản.
- Nói cách khác, cuộc tế phệ sáu mươi năm trước, người tham dự không chỉ có mỗi Takegawa, hắn chỉ là một trong những kẻ đứng sau bức màn bị lộ mặt, phía sau hắn, vẫn còn một đại Boss khác?
Thu Nguyễn Nguyễn gật đầu, đôi mắt lạnh tanh của cô ta quét khắp bốn phía, lúc này chúng tôi đã rời khỏi biệt thự của Takegawa, vị trí đang đứng là một công xưởng.
Bởi vì dịch bệnh, công xưởng đều không mở cửa. xung quanh cực kỳ vắng vẻ quạnh quẽ.
- Ra đi!
Lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ người đứng sau bức màn có thể là ai, Thu Nguyễn Nguyễn đột nhiên lớn tiếng quát một câu.
Cô ta vừa dứt lời,trong một góc cách đó không xa xuất hiện một người, không ngờ lại là Uất Trì Kiến!
Khác với lần gặp mặt trước, Uất Trì Kiên cười mỉm ung dung bước đến, hắn xoa xoa tay nhìn Thu Nguyễn Nguyễn, ánh mắt hiện lóe qua vẻ nguy hiểm:
- Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp lại nhau trong tình cảnh thế này, cũng khổ cho thằng nhóc Vương Cảnh.
Sắc mặt Thu Nguyễn Nguyễn cực kì khó coi, Uất Trì Kiến lại nói:
- Đừng lúc nào cũng mang cái mặt lạnh tanh như thế, người tham dự lễ tế phệ năm đó đã sớm chết gần hết rồi, mấy gã đầu to còn lại, không phải đã có người giúp cô điều tra rồi sao?
Uất Trì Kiến đang nói tôi? hay là hắn còn có ý gì khác? Hình như đã sớm quen biết với Thu Nguyễn Nguyễn…
Thu Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi đột nhiên nhớ tới cái gì, liền mở miệng:
- Cái đó, tờ giấy trong thùng sữa là của cô nhắc nhở tôi hả?
Tôi hỏi cô ta.
- Là tôi đấy!
Uất Trì Kiến lên tiếng:
- Haiz, chỗ này lạnh chết đi được, chúng ta tìm một nơi ấm hơn, ăn chút đồ rồi lại từ từ thảo luận chuyện này nhá.
Hắn ngáp một cái, trông rất cợt nhả ba bớp.
Chỉ mới chưa gặp nhau không lâu, sao hắn lại từ một gã đàn ông trầm ổn, biến thành tên có phẩm chất du côn lưu manh thế này? tôi có chút khó hiểu, cũng không tiện hỏi nhiều.
Thu Nguyễn Nguyễn tuy rằng lạnh lùng cao ngạo, nhưng lại nghe theo ý kiến của Uất Trì Kiến.
Sáng sớm cũng chưa có quán lẩu nào mở cửa, thế là tôi và Thu Nguyễn Nguyễn đàng phải đi đến chỗ ở lúc trước của hắn.
Uất Trì Kiến nói hắn vốn là người bản địa, nhưng mười năm trước xảy ra biến cố, cho nên mới trở thành tên ‘tàu ba lô’.
( kiểu Việt Nam mình có câu ‘tây ba lô’ ấy, Sam đổi thành tàu ba lô cho mn dễ hình dung =)) )
- Các người ngồi trước, tôi xem đặt chút đồ ăn.
Ngồi cạnh bàn gỗ trong phòng khách nhà Uất Trì Kiến, tôi nhìn Thu Nguyễn Nguyễn đang đứng bên phía đối diện, quần áo mặc trên người đã sớm được thay, mặc bộ sườn xám kẻ ô vuông màu trắng giống trong tấm ảnh chụp.
Mái tóc dài đen nhánh quấn gọn gàng ra sau đầu, vành tai trắng nõn đeo một viên ngọc trai, lông mày liễu, cánh mũi nhỏ, chính xác là hình tượng mỹ nhân tiêu chuẩn.
Nhưng có hơi lạnh….
- Gọi xong rồi, trong nhà lâu không có người ở, cũng chẳng có gì để chiêu đãi.
Uất Trì Kiến đi đến ngồi xuống cạnh tôi, hắn cười hì hì bỏ điện thoại lên bàn, nhìn tôi rồi lại nhìn Thu Nguyễn Nguyễn:
- Nếu không có biến cố mười năm trước, có lẽ tôi đã làm ăn buôn bán thành gia lập nghiệp ở Dương thành.
Thu Nguyễn Nguyễn chớp chớp đôi mắt đẹp:
- Anh đang trách tôi?
- Tôi đâu dám, hiện tại chúng ta đang thảo luận chính sự, ngồi ngồi ngồi, cô đứng thế sao tôi nói chuyện với cô được?
Thu Nguyễn Nguyễn do dự ngồi xuống, sau khi cô ta ngồi xuống, tôi liền lên tiếng trước:
- Cái đó… Thu… Thu tiểu thư, người hôm nay tôi gặp trong mật thất, có lẽ cô cũng thấy rồi, hắn rốt cuộc là thứ gì? vì sao lại giống tôi y đúc?
- Hắn chỉ là người giấy, là thứ anh nhìn thấy trong quan tài giữa nhà gỗ.
Thu Nguyễn Nguyễn trả lời tôi:
- Nếu anh còn không mau chóng rời đi, anh sẽ nằm trong quan tài giống hắn, mấy chục năm sau trở thành một bộ xương trắng trong những huyền quan dưới đất.
Cả người tôi run lên, có chút khó tin:
- Những bộ xương trắng đó đều không có chân. . . .
- Ừ, trước khi bọn họ biến thành người giấy, đều bị chặt mất hai chân, phòng ngừa chạy trốn.
Nghe Thu Nguyễn Nguyễn nói xong, tôi có cảm giác tiếng hít thở của mình đều đã nhỏ đi.
Uất Trì Kiến bật cười ha ha, một tay vỗ bả vai tôi:
- Cậu cứ….
Hắn còn chưa nói xong, tôi đau đớn rụt cổ, cả người nặng trĩu ngã ngược ra sau, đau đớn co quắp cả người lại.
Cánh tay giơ lên khoác vai tôi của Uất Trì Kiến vẫn còn ở trên không trung, nụ cười trên mặt hắn cứng đờ:
- Tôi chỉ vỗ nhẹ một cái thôi, đâu đến mức….
- Đau quá, đau như kim châm muối xát….
Tôi cau mày, suýt thì trào cả nước mắt.
Sắc mặt Uất Trì Kiến trắng bệch, hắn nhìn Thu Nguyễn Nguyễn, Thu Nguyễn Nguyễn cũng đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi chằm chằm:
- Anh cởi quần áo ra đi.
Tròng mắt tôi rưng rưng khó hiểu nhìn cô ấy.
- Cởi.
Cô ấy nhắc lại một lần nữa.