Chương 19: quan tài lơ lửng

Khiến tôi vui mừng chính là, nhân viên giao sữa ở Tây Lan Hán có thể làm bán thời gian, chỉ cần đến xin việc phỏng vấn trước một ngày, hôm sau là có thể vào làm công việc liên quan. Ví dụ như vắt sữa, gia công, tiêu độc và giao sữa.

Với lại hiện giờ tình hình dịch bệnh nghiêm trọng, người làm công việc này cực kì ít.

Việc này không thể chậm trễ, tôi lập tức đi tới công xưởng Tây Lan Hán, dùng cách phỏng vấn nhanh gọn lẹ nhất để vào làm. Sau khi vào làm, ngày hôm sau đã được giao cho nhiệm vụ giao sữa, giao đến nhà Takegawa.

Trời đông năm giờ sáng vẫn chưa có ánh mặt trời, tôi ngồi trên con xe máy điện, phi đến nhà Takegawa. Cũng do buổi đêm trời lạnh, trong ngoài nhà Takegawa đều trống trơn, một người bảo vệ trông cửa cũng không có.

Thuận lợi tiến vào nhà Takegawa, tôi mở thùng đựng sữa bò ra chuẩn bị đặt sữa vào, bỗng phát hiện bên trong đặt một tờ giấy.

Tôi theo bản năng mở tờ giấy ra xem, bên trên viết: “sau khi vào trong không cần biết xảy ra chuyện gì, chớ quay đầu lại! trước bảy giờ, sau khi chó sủa ba tiếng nhất định phải rời đi!”

Tờ giấy này là để cho tôi xem à? Tim tôi giật nảy một cái, ngơ ngác nhìn xung quanh, chẳng có bóng người nào.

Nhưng nếu tờ giấy này để cho tôi xem, vậy là ai viết cho tôi? vì sao hắn biết tôi muốn đi đâu, với lại, vào đâu?

Tôi từ kinh sợ chuyển thành ngơ ngác, sau khi bỏ sữa vào xong, tôi nhét tờ giấy vào túi, xong việc tôi lẻn vào các lối đi nhỏ, rẽ mọi hướng có khả năng tiến được vào nhà.

Sân trong biệt thự trống không, ngoài âm thanh bước đi trên tuyết của tôi ra, không còn tiếng động nào khác, cảm giác như một căn nhà hoang, xung quanh một chút sức sống đều không có, có điều thế này cũng tốt.

Rất nhanh tôi đã phát hiện một căn nhà gỗ ở sân sau biệt thự, cửa căn nhà gỗ vẫn mở, tôi bước nhanh lên nhìn, bên trong nhà gỗ đặt một cỗ quan tài!

Nắp quan tài mở, có một người giấy nằm bên trong, người giấy này sao nhìn quen mắt thế nhỉ? Bộ quần áo này….tôi cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.

Trời má! Người giấy kia không phải chính là tôi đó sao? tôi sợ hãi rùng cả mình, thiếu chút nữa muốn lấy người giấy trong quan tài ra ném xuống đất.

Nhưng lúc tay tôi sắp chạm vào người giấy trong quan tài, tôi phát hiện dưới đáy quan tài hình như trống không, thử thò tay chạm vào đáy, không ngờ phía dưới lại có thông đạo bí mật!

Tôi nhớ đến lời ông chú Lý nói, nhưng mắt thấy chỉ còn hai tiếng nữa trời sẽ sáng, không kịp rồi, tôi bò vào trong quan tài, tiến vào thông đạo bí mật.

Thông đạo bí mật là những bậc thang đá dẫn thẳng xuống phía dưới, bên cạnh là bức tường đá cứng chắc, có lẽ đã có từ nhiều năm trước.

Men theo bậc thang đá đi xuống dưới, đi khoảng năm sáu phút, tôi thấy một căn mật thất.

Trong căn mật thất lớn, đặt mấy chục cỗ quan tài, nắp quan tài chỉ đóng một nửa, mượn ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn vàng nhỏ, tôi chậm rãi lê bước chân tới gần quan tài.

Chỉ thấy trong mỗi quan tài đều có một bộ xương trắng, kỳ lạ là, tất cả đều là những bộ xương không chân, hình như khi còn sống đã bị người ta chặt đứt.

Tôi đếm qua, tổng cộng bốn mươi hai cỗ quan tài, một cỗ quan tài nằm ở giữa trong số đó, không phải màu đen tuyền.

Tôi bước đến bên cạnh chiếc quan tài mạ vàng nằm giữa kia, nắp quan tài đậy kín mít, lòng nghĩ trong này nhất định có gì mờ ám.

Tôi bỏ đèn pin trong tay xuống, dồn sức đẩy nắp quan tài ra một chút, sau khi đẩy ra, tôi nhặt đèn pin lên, soi vào bên trong, mẹ nó…

Người nằm trong quan tài không phải ai khác, chính là Takegawa! Nhưng lại không phải là hình hài một trăm mười tuổi, mà là ông ta của sáu mươi năm về trước!

Giống hệt người trong tấm ảnh Tô Ly đưa cho tôi! mặc âu phục màu đen, thắt nơ đỏ trên cổ áo, nhân trung hơi đen.

Vì sao có thể như vậy?! người trong quan tài thật sự là Takegawa sao? nếu phải, vì sao hắn vẫn còn giữ được bộ dạng của sáu mươi năm trước? chẳng lẽ có liên quan đến tế phệ?

Tôi cảm nhận được trái tim mình đang đập rất nhanh, sắp sửa nhảy ra khỏi cổ họng!

Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn gửi cho ông chú Lý, tôi không biết ông ấy có biết xem tin nhắn không, nhưng chẳng bao lâu sau, ông chú Lý gọi đến:

- Cháu nói cháu phát hiện một cỗ quan tài nằm mật thất dưới sân biệt thự của lão già kia?

Tôi khẽ nói vâng, xung quanh nhiều quan tài như vậy, đúng là rất giống huyền quan trong Long Hổ sơn, ngoài cỗ quan tài ở giữa ra, những cái khác đều chế tác bằng kĩ thuật cận đại.

- Cháu chạm vào lão già kia chưa?

- Chưa, chỉ nhìn thôi đã đủ hú hồn hú vía rồi, nào dám sờ!

- Thằng ôn cháu còn biết sợ? nhanh, xem mũi hắn còn thở không, sờ ngực hắn xem tim còn đập không, cả nhiệt độ cơ thể nữa!

Ông chú Lý nói.

Tôi vươn vai lên giữ điện thoại trên tai, thò tay xuống tham dò hơi thở của Takegawa:

- Không có hơi thở.

Tôi tiếp tục sờ xuống phần ngực:

- Tim cũng không đập, cơ thể rất lạnh.

Ông chú Lý im lặng một hồi:

- Cháu sờ sau tai hắn, xem có phải có lớp da mặt giả không.

Tôi làm theo, còn dùng đèn pin soi:

- Không phải mặt giả.

- Thế thì kỳ quá….

Ông chú Lý khẽ nói, rồi lại rơi vào im lặng.

Trong đầu tôi đột nhiên lóe qua tinh quang, nhớ tới những gì từng đọc trong sách, nói:

- Liệu có phải sau khi hắn dùng thi thể của Thu Nguyễn Nguyễn và tính mạng của những người kia tế phệ bảo vệ được tính mạng xong, nhưng lại trở thành một người chết ‘sống’. buổi sáng có thể sống như người thường, nhưng buổi tối nhất định phải nằm trong chiếc quan tài ở giữa đám xương cốt này?

- Không đâu, năm năm trước tôi từng gặp hắn, là diện mạo của một lão già.

Ông chú Lý phủ định suy nghĩ của tôi.

Tôi đang chuẩn bị nói thêm, bả vai bỗng nặng trĩu, giống như có người khoát tay lên vai tôi.

Tim tôi nhảy ngược lên cổ, da gà toàn thân nổi hết lên, nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở trong tờ giấy, nên không dám quay đầu.

Đợi một lát sức nặng trên vai vẫn chưa biến mất, tôi nhịn không được giơ tay lên sờ, không có gì cả.

- Bốn mươi hai cỗ quan tài, đều đặt xương cốt của người trưởng thành hết à? Cháu tìm xem có xương trẻ con không.

Ông chú Lý im lặng một lúc, bỗng cất tiếng nói.

Tôi chuẩn bị làm theo lời ông ấy, bên ngoài đột nhiên truyền đến ba tiếng chó sủa, tôi nhìn thời gian trên điện thoại, chẳng biết từ lúc nào đã sắp bảy giờ.

Ông chú Lý cũng nghe thấy tiếng chó sủa, giọng ông ấy trầm trầm:

- Bỏ đi, cháu về trước đã.

Cúp điện thoại, tôi đậy nắp quan tài lên, xoay người chạy ngược về, khi chạy đến bậc thang trong mật đạo, sau lưng khẽ truyền đến cạch cạch, như là tiếng các bộ xương trắng trong quan tài ngồi dậy.

Khiến người ta sợ run người.

Nhớ kỹ lời dặn không được quay đầu trên tờ giấy, khi định thần lại, tôi tiếp tục bước đi trên thềm đá hướng lên trên.

Chỉ là bả vai rất nặng, chẳng lẽ vừa rồi không cẩn thận trận khớp? nhưng cảm giác này giống như trên vai tôi khiêng mấy bao xi măng, nặng tới mức lưng tôi cũng cong xuống.

Cố hết sức bước lên trên, lúc sắp sửa lên tới đỉnh quan tài, tôi nhìn thấy có một người đường thẳng tắp ở bậc đá phía trước.

Cầm đèn pin soi, người này trông giống tôi y như đúc!

Tôi sợ hãi suýt thì làm rơi đèn pin, gương mặt hắn cứng ngắc, nghiêng đầu sang nhìn tôi nhe răng cười:

- Lời nguyền trăm năm, mày trốn không thoát!

- Mày là ai? Vì sao lại giống hệt tao?

Tôi run run hỏi.

Hắn không nói gì, hai cái đùi không linh hoạt chạy lên phía trước, tôi nhanh chân đuổi theo, dù dáng chạy của hắn trông không linh hoạt, nhưng tôi vẫn không đuổi kịp.

Rõ ràng chỉ là mật đạo mất khoảng năm sáu phút là đi hết, nhưng tôi vẫn phải đuổi mất mười phút, đuổi mãi tới khi đứng trong căn nhà gỗ, cảnh tượng đập vào mắt khiến toàn thân tôi cứng đờ.