Chương 17: giao tình bảy mươi năm trước

Nhờ sự trợ giúp của Tô Ly, tôi tìm đến nơi ở hiện tại của Takegawa, là một căn biệt thự phải rộng đến bảy trăm mét vuông nằm tại phía bắc thành phố Cáp Nhĩ Đinh.

Nhưng cụ già có tiền, không phải tôi muốn gặp là được, cho dù ngay cả Tô Ly, gia đình có cổ phần trong khách sạn Long Vực cũng không gặp được, thậm chí đến cả tư cách truyền lời đều không có.

- Đi thôi, lạnh chết rồi!

Đứng bên ngoài một hồi lâu, Tô Ly xoa xoa cánh tay, nói với tôi.

Tôi biết bình thường không thể gặp được Takegawa, nhưng nếu dùng thủ đoạn không bình thường thì sao? tôi đánh giá sân vườn và biệt thự, ngẫm xem nửa đêm có thể lẻn vào hay không.

Nhưng chính vào lúc Tô Ly chuẩn bị túm tôi kéo đi, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất tầng một, tôi lại nhìn thấy bà cụ Thu đang ngồi bên trong!

Bà cụ Thu không phải có quan hệ huyết thống với Thu Nguyễn Nguyễn sao? vì sao bà ấy lại có mặt ở nhà Takegawa?

Mà hình như bà cụ Thu cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi, còn hơi nghiêng đầu liếc nhìn sang bên này, tôi theo bản năng xoay người ôm vai Tô Ly rời đi, nói:

- Đừng quay đầu lại.

Tô Ly vốn định vùng ra, nghe thấy tôi nói vậy, lập tức lặng im.

- Làm sao vậy? anh nhìn thấy cái gì?

Cô ấy nhỏ giọng hỏi tôi.

- Về rồi nói.

Hôm nay tuyết rơi lớn hơn bình thường, từ giờ đến năm mới còn khoảng hơn nửa tháng.

Triệu Nghị từ sau khi tìm thấy hài cốt của Thu Nguyễn Nguyễn, không còn liên lạc với tôi nữa, về đến nhà tôi gọi điện cho ông chú Lý, nói việc nhìn thấy Thu Nguyễn Nguyễn trong nhà Takegawa cho ông ấy nghe.

Ông chú Lý vô cùng kinh ngạc, cứ hỏi nhiều lần có phải tôi nhìn nhầm hay không.

Lần đầu tiên tôi thấy ông chú Lý luống cuống như vậy.

- Đúng vậy, là bà cụ Thu, cháu không nhìn nhầm.

- Xong rồi, chuyện này cháu kết thúc tại đây đi.

- Nhưng chú biết mà, nếu cháu mặc kệ, Thu Nguyễn Nguyễn sẽ không buông tha cho cháu.

Đứng ngoài hành lang, tôi hạ giọng lo lắng nói.

Ông chú Lý bên kia đầu dây trầm mặc một lúc, tôi nghe thấy tiếng quẹt diêm:

- Thế này đi, giờ cháu đến chỗ bán quan tài, bảo ông chủ làm cho cái biệt thự, lấy ít rơm rạ làm một người rơm nhỏ, trước mười hai giờ đêm cầm những thứ này đến cửa căn nhà ma đốt.

- Vâng.

Bây giờ đã là chín giờ tối, sắc trời bên ngoài tối sầm.

Cúp điện thoại, tôi đi thẳng đến nơi bán quan tài, cũng may những nơi như này đều đóng cửa rất muộn, cho nên ông chủ sau khi nghe thấy yêu cầu của tôi, lập tức đồng ý ngay.

Một căn biệt thự, một người giấy mất hai tiếng đồng hồ mới làm xong, ba trăm sáu mươi bảy tệ, hơi đắt, nhưng vẫn chấp nhận được.

Ông chủ nhận được tiền, mặt cười tươi như hoa tiễn tôi ra khỏi cửa tiệm, lúc đi tới ngõ, đột nhiên ông ấy nói một câu:

- Chàng trai trẻ, lúc nhóm lửa đứng cách xa chút, đừng tự đốt mình.

Tôi dừng chân quay đầu lại, vẫn chưa cất tiếng hỏi, chiếc quan tài đặt ngay giữa cửa tiệm bỗng nghiêng sang phải rơi xuống đất, nắp quan tài đều vỡ nứt cả ra.

Tôi rùng mình một cái, nhanh chóng tăng tốc bước chân.

Làm theo lời ông chú Lý, tôi đi đến căn nhà ma, vừa vặn là mười một giờ năm mươi bảy phút.

Đặt biệt thự giấy bên ngoài cánh cửa sắt, tôi lấy bật lửa ra bật lên, nhưng lúc này gió bỗng thổi rất lớn, làm thế nào cũng không bật được lửa, mắt thấy thời gian sắp trôi đến mười hai giờ, tôi luống cuống đến độ chảy đầy mồ hôi lạnh.

- Chú, gió to quá, không bật được lên lửa.

- Gió đâu mà gió?

Ông chú Lý buông tay cau mày đi đến bên cạnh tôi, lấy diêm ra quẹt, nhưng chỉ được một giây lửa đã bị gió thổi tắt, tôi nghiêng đầu sang hướng gió thổi nhìn, cái gì cũng không có.

- Toi rồi, tôi cũng không cứu nổi thằng nhóc cháu nữa.

Ông chú Lý ném hộp diêm xuống đất.

Lòng tôi nghẹn lại:

- Chú…

- Thôi cháu gọi tôi là ông đi.

Ông ấy lùi ra sau hai bước, quỳ trước cổng sắt căn nhà ma dập đầu ba cái:

- Thu Thị, thời gian đã trôi qua sáu mươi năm, người hại chết cô là ai cô đã sớm sáng tỏ, cô cần gì phải làm khó xử một người trẻ tuổi.

Ông ấy vừa dứt lời, xung quanh nổi lên cuồng phong.

Cây anh đào trong sân lung lay sắp đổ, suýt thì bật cả gốc.

Nhưng gió chỉ thổi một hồi liền lặng, biệt thự giấy trước cổng sắt đột nhiên tự bốc cháy, tôi sợ hãi lùi ra sau mấy bước, nhìn chằm chằm người rơm nhỏ đang đi lại trên mặt tuyết, nuốt nuốt nước miếng.

Tôi nghiêng đầu nhìn ông chú Lý, ông ấy từ từ đứng dậy, thở dài thườn thượt:

- Xem ra chuyện này không đơn giản như bề ngoài.

Nói xong, ông ấy chắp tay sau lưng, rời đi.

Ngay vào khi tôi tưởng ông chú Lý không muốn xen vào chuyện này nữa, ông ấy đột nhiên dừng lại ở ngã rẽ, nghiêng đầu nhìn tôi:

- Cháu còn đứng ngây ra đấy làm gì? đi theo!

Tôi ‘vâng vâng’ hai tiếng, vội đuổi theo.

Ở chỗ rẽ giao lộ tiếp theo, chúng tôi gặp một đoàn người đưa tang, bọn họ mặc trang phục màu trắng, tay cầm vòng hoa và tiền giấy, vừa đi vừa tung ra.

Kỳ lạ là cơ thể bọn họ gần như trong suốt, tiền giấy ném lên không trung, khi rơi xuống đất lại hóa thành tuyết.

Ông chú Lý kéo tay tôi sang một bên nhường đường, dòng người rẽ vào lối chúng tôi vừa đi qua, mà chỗ rẽ đó không còn đường, chỉ có một căn nhà ma.

Càng khiến tôi kinh ngạc hơn chính là, người đi cuối trong hàng ngũ, lại là người đàn ông mặc âu phục tôi nhìn thấy ở núi Ngõa Ô.

- Năm nay thật là một năm không yên ổn.

Sau khi dòng người hoàn toàn biến mất, ông chú Lý thở dài thườn thượt, buông cánh tay tôi ra, tiếp tục bước đi.

Trong lòng tôi hết sức khó chịu, nhưng chẳng nói được ra.

Lại đi vào trong tiệm chụp ảnh của ông chú Lý, đèn điện màu vàng ấm áp khiến lòng tôi dễ chịu hơn nhiều.

Ông chú Lý không hút thuốc như mọi khi, mà châm một bình trà, ông ấy bảo tôi ngồi xuống, rót trà cho tôi:

- Có phải cháu từng nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục đi cuối hàng ngũ không?

- Vâng, lúc ở núi Ngõa Ô.

Tôi thành thật trả lời:

- Chú, chú biết hắn?

- Hắn là một trong những kẻ nhúng tay vào cái chết của Thu Nguyễn Nguyễn, bọn họ tổng cộng có bảy người, tất cả đều đã chết.

Ông chú Lý vừa nói vừa đút tay vào túi .

- Chú nói tất cả những người hại chết Thu Nguyễn Nguyễn đều chết rồi, vậy vì sao cô ấy còn muốn tôi giúp đi tìm hung thủ?

Tôi cảm thấy sờ sợ.

- Những người đã chết chẳng qua chỉ là quân cờ thôi, Thu Nguyễn Nguyễn muốn mạng của kẻ đứng sau hậu trường.

Dừng một lát, ông ấy móc thuốc ra:

- Cháu cho rằng hung thủ là ông già lắm tiền kia? ha ha, năm đó tôi cũng tưởng vậy.

- Năm đó? chú không phải…

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, nét mặt ông chú Lý thoáng hiện vẻ buồn rầu, nhếch môi cười hà hà:

- Nhìn không ra chứ gì? thực ra tôi sắp sửa tám mươi rồi, cháu có biết vì sao tôi cứ liều mạng giúp đỡ cháu như thế này không?

Tôi lắc đầu.

- Bảy mươi năm trước, an ninh trật tự trong xã hội còn rất kém, nếu không có ông nội cháu, tôi đã sớm chầu diêm vương rồi, là ông nội cháu thu nhận tôi, còn dạy tôi một chút thuật phong thủy.