Chương 16: mục tiêu xuất hiện

Tạm biệt ông chú Lý, tôi lần theo địa chỉ ông ấy đưa, tìm đến xưởng may.

Sáu mươi năm trước là một xưởng may trống, sáu mươi năm sau đã trở thành nhà tang lễ, chuyên cho thuê xe tang, người khóc tang vân vân.

Tôi còn chưa tới gần, phía trên đột nhiên có một viên gạch rơi xuống. cả người tôi né lên trước, viên gạch rơi từ trên trời xuống đất phát ra tiếng ‘bịch’.

Nếu thứ này rơi trúng đầu tôi, tôi không chết cũng tàn phế. . . . . Nuốt nuốt nước miếng, tôi ngẩng đầu nhìn lên trên.

Bên trên nhà tang lễ không có ai, cửa sổ đều đóng kín mít, viên gạch đỏ này rơi từ đâu xuống thế? tôi nuốt nước miếng, lúc này một bà cô đi từ trong ra nói:

- Thằng bé kia, lo ma chay hả?

- Không phải đâu cô ơi, cháu chỉ đi ngang qua thôi ạ.

Nói xong tôi vội vàng chạy ngược về.

Không biết vì sao, tôi cứ cảm thấy rất bất an, từ khi viên gạch rơi xuống, tôi có cảm giác như đang bị thứ gì đó theo dõi, toàn thân phát lạnh.

Lúc sắp đến nhà chạy qua đường, một chiếc xe mất khống chế, vượt đèn đỏ lao nhanh về phía tôi, lần này xong rồi. muốn tránh cũng không tránh kịp.

Tôi trợn to mắt nhìn chiếc ô tô đang lao vun vút về phía mình, bỗng dưng, một chiếc ô tô khác lao lên từ đằng sau, va chạm với chiếc xe sắp sửa đâm trúng người tôi.

‘Rầm’ một tiếng, xe va vào nhau tóe ra tia lửa, tài xế tử vong tại chỗ.

Cùng lúc đó một cơn gió lạnh xẹt qua sau lưng tôi, kèm theo một giọng nói lạnh như băng:

- Còn ai dám thử động vào hắn thêm lần nữa xem!

Nói xong câu này, cô ấy lại nói thêm một câu nữa:

- Ngoan ngoãn làm những chuyện mình nên làm, bằng không đừng trách tôi không bảo vệ được anh.

Đây là giọng của Thu Nguyễn Nguyễn! mắt tôi trợn to như đèn ô tô, ngó trái ngó phải, xung quanh ngoài những chiếc xe không dám đi tiếp cùng đám người hóng hớt đứng bên xì xào, không hề có thân ảnh của Thu Nguyễn Nguyễn.

Nhưng tôi đã hiểu ý của Thu Nguyễn Nguyễn, muốn đẩy tôi vào chỗ chết, vẫn còn ‘quỷ’ khác.

Tôi giúp cô ấy tra án, cô ấy giúp tôi ngăn cản lũ quỷ muốn lấy mạng tôi…

Tôi không biết mình đã về nhà như thế nào, chỉ nhớ sau khi về đến nhà, hai chân tôi không kiềm được run lên cầm cập.

Ngồi trước bàn ăn, tôi mở một chai rượu, uống xong mới cảm thấy đỡ hơn chút, mượn men rượu, tôi gọi điện cho mẹ ở quê.

- A lô, Cảnh hả con?

Mẹ rất vui khi tôi gọi về:

- Tình hình bên chỗ con có nghiêm trọng không, không có việc gì thì tuyệt đối không được ra khỏi cửa, phải chú ý giữ ấm, nhất định đừng để bị cảm lạnh.

- Con biết rồi mẹ, bố có nhà không ạ?

- Có có, để mẹ bảo bố nghe máy .

Mẹ tôi buông di động xuống ra ngoài sân gọi bố, lúc nghe, câu nói đầu tiên của bố cũng giống hệt mẹ. sau khi nghe ông ấy càm ràm xong, tôi bắt đầu vào chuyện chính, moi chuyện về ông nội tôi năm đó.

Nhưng bố tôi không ngốc, ông ấy đang nói được một nửa đột nhiên ý thức được cái gì, căng thẳng hỏi:

- Cảnh à, có phải con gặp chuyện gì rồi không?

- Không ạ, con rất tốt.

- Con nói thật với bố đi, bây giờ có phải con đang ở thành phố Cáp Nhĩ Đinh không?

- …. Vầng.

- Ai cho con đến nơi đó! không phải ông nội đã dặn đi dặn lại con đừng đến thành phố ấy rồi sao!? con nhanh nhanh đợi tình hình dịch bệnh ổn hơn chút, đi ngay nơi khác cho bố! không được ở lại đó! với lại, mặc kệ có ai tìm con nhờ giúp đỡ, cũng không được để ý!

Tôi khóc không ra nước mắt, nếu cuộc gọi này sớm xuất hiện, tôi cũng không thành ra thế này.

Hiện tại tôi tiến thoái lưỡng nan, cho dù phía trước có hổ tôi cũng phải bất chấp mà tiến lên, bằng không, kết cục của tôi rất có thể sẽ giống như tài xế trong xe ô tô….

Việc này không thể nghe theo lời bố, tôi vâng vâng dạ dạ qua loa mấy câu, cúp điện thoại nằm trên giường, phiền muộn muôn phần.

Chuyện đã đến nước này cũng không còn khả năng xoay chuyển, suy nghĩ thông suốt, tôi liền đi ngủ.

Trong mơ, tôi thấy ông nội đang nằm trên giường, tức giận đến phát run, ông chỉ tay vào mặt tôi mắng mỏ thậm tệ, nhưng tôi không nghe rõ ông đang nói cái gì.

Hình như không phải ông đang mắng tôi, nhưng trong căn phòng này ngoài tôi ra cũng chẳng có ai khác.

"Ông nội." tôi muốn gọi ông, nhưng âm thanh lại không thốt ra được khỏi miệng, nhưng sau khi tôi há miệng, hình như tôi nghe rõ lời ông nội hơn:

- Sau…. Sau….

Sau?

Tôi xoay người lại nhìn, phát hiện có một người đàn ông mặc âu phục không có mặt đứng thẳng tắp ngay sau lưng tôi, hắn như vừa bước ra từ trong thế giới trắng đen, có chút giống những chàng trai mặc âu phục trong các bộ phim nước ngoài niên đại sáu mươi.

Tôi bị gương mặt này dọa cho tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện Tô Ly đang ngồi trên đầu giường nhìn tôi.

- Á…..

Tôi vội vàng lui vào góc tường, sau khi nhìn rõ người, tôi hơi bực:

- Cô vào bằng cách nào?

Tô Ly thấy tôi như vậy bật cười thành tiếng, cô ấy đứng dậy nhìn tôi:

- Rất đơn giản.

Vừa nói, vừa đi tới trước bàn ăn, cầm sách trên bàn lên lật lật:

- Không tồi, thảo nào hiểu biết nhiều như vậy.

Tôi đưa tay lên lau mồ hôi lạnh, kéo chăn xuống giường đeo dép, bước đến thu dọn sách vở trên bàn:

- Cô tới đây làm gì?

Ngữ khí của tôi không vui lắm, dù sao cô ấy cũng xâm nhập vào nhà tôi khi chưa nhận được sự đồng ý, còn dọa tôi hú hồn hú vía, tôi có cảm giác mặt mũi của mình đã mất hết.

Tô Ly chẳng quan tâm thái độ của tôi, cô ấy thuận thế ngồi xuống ghế gỗ:

- Tôi cãi nhau với bọn họ rồi, chẳng có nơi nào để đi.

- Vậy là cô có thể tùy tiện xông vào nhà người khác?

- Đừng nói như vậy mà, tôi có mang đến một đồ tốt cho anh.

Nói xong, cô ấy lấy ra một tấm ảnh đen trắng từ trong túi xách:

- Tôi tìm thấy trong ngăn kéo của con mụ kia, anh xem mặt sau.

Tôi nhíu mày.

Trong ảnh có một người đàn ông mặc âu phục màu đen, trên đầu còn đội cái mũ rất cao, khiến tôi chú ý nhất chính là cái nơ trên cổ áo hắn, cách ăn mặc của người này giống hệt gã đàn ông tôi thấy trong giấc mơ. Nhưng người trong mơ không có mặt, còn người trong ảnh chụp thì có!

- Người này là ông chủ lớn nhất của khách sạn Long Vực, nắm trong tay rất nhiều khách sạn năm sao có liên kết ở cả thành phố Cáp Nhĩ Đinh, năm nay 110 tuổi rồi vẫn còn sống, nghe nói ông ta vẫn còn rất khỏe mạnh. Quan trọng là…. Ông ta là người Nhật Bản.

Giật mình…..

- Dùng cái này để được ở lại nhà anh, không vấn đề gì chứ?

Cô ấy còn nói.

- Chỗ tôi chỉ có một cái giường…

- Không sao, anh ngủ trên sô pha, tôi ngủ trên người.

Tô Ly cười híp mắt, nghiêng đầu nhìn tôi cười nói:

- Tôi đã nói chuyện quan trọng như vậy cho anh nghe rồi đó.

Cũng phải, hiện giờ cái gì quan trọng hơn mạng sống chứ? Tôi lấy di động ra chụp lại tấm ảnh, lập tức đưa lên BAIDU tìm.

BAIDU thật tuyệt vời, muốn biết cái gì chỉ cần lên tìm là ra ngay.

Người đàn ông trong ảnh tên là Takekawa ( nguyên gốc 竹川居下) *, hiện nay là người lớn tuổi cũng là người giàu nhất thành phố Cáp Nhĩ Đinh. Trên mạng ghi, ngày 27 tháng 9 năm 1961, ông ta từng ốm một trận rất nặng, nguy hiểm đến tính mạng, đến ngày 12 tháng 12 năm 1961, từ quỷ môn quan trở về.

Mà ngày 12 tháng 12 năm 1961, chỉ cách vụ cháy khách sạn Long Vực đúng ba ngày sau!