Chương 23: Ta không ghét đâu

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Tề Uyên khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn sang “đống” nho nhỏ đen thùi lụi trong tay thiếu nữ kia liền lắc đầu theo bản năng, hắn cũng không muốn thừa nhận rằng thứ đồ này rớt xuống từ trên người mình xuống đâu.

"không phải của ngài sao?" Đôi mắt trong veo xinh đẹp của A Viên trở nên nghi ngờ: "Nhưng mà ta tận mắt nhìn thấy “nó” rơi từ tay áo của ngài xuống mà!"

Tề Uyên mím môi, lạnh nhạt liếc nàng, vội bật ra một câu: "Tặng cho cô đấy."

Dứt lời liền chạy nhanh như chớp.

A Viên nhìn vật trong tay mà không biết nói gì hơn: Đây là cái quái gì vậy trời...

Lại đặt thứ này vào trong túi tiền rồi xoay người đi vào phòng bếp.

A Viên nghĩ một lúc rồi lấy một ít bột mì, cho thêm một chút muối, đổ một lượng nước vừa phải vào rồi dùng lực nhào chỗ bột, chỉ khi phần bột được nhào mịn bên ngoài và dẻo bên trong thì sau khi cán sợi mì mới giòn dai được.

Nàng đã quen làm việc từ nhỏ, cán bột mỳ cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với nàng mà thôi, chỉ một lúc sau, một loạt sợi mì đã được đặt chỉnh chu trên thớt.

Bắc bếp, đun dầu lên, đến khi dầu sôi thì bỏ thịt đã được thái hạt lựu vào đảo đến khi thịt chuyển màu, A Viên đổ nước tương đậu nành đã chuẩn bị sẵn rồi đảo thật nhanh, đến khi tỏa ra mùi thơm mới đổ ra bát.

Nồi nước đang sôi ở bếp bên kia, A Viên kéo chỗ bột thành mì sợi* rồi bỏ vào trong nồi. Những sợi mi đều nhau đang không ngừng xoay lung tung trong nồi nước sôi trông rất giống những cánh hoa cúc nhỏ dài vậy.

*) Kéo mì sợi từ cục bôt: Ngày xưa người Trung Quốc không dùng dao cắt bột mì ra thành từng sợi mà kéo dài cục bột ra gập đôi rồi lại gập đôi tiếp, gập đến khi có được độ dai như ý thì dừng lại.

Nhúng sợi mỳ còn nóng hôi hổi vào nước lạnh một lần, lại đổ thịt băm thơm phức lên, A Viên ngửi được hương vị trong phòng liền bỏ bát mì vào hộp đựng thức ăn, đặt cùng với một đĩa củ cải ngâm giấm* nhỏ, cười tủm tỉm đi ra ngoài.

Tề Uyên ngồi trong đình, khuôn mặt đẹp đẽ lộ rõ vẻ không yên tâm.

"Này, ăn đi!" A Viên lấy món Mì trộn tương* màu sắc đẹp đẽ đang tỏa hương thơm và món ăn nhẹ (chính là món củ cải ngâm giấm đó), ngồi một bên mỉm cười.

Tề Uyên cầm đũa lên, nhưng khi thấy thiếu nữ trước mặt lôi “vật thể không xác định” kia lên liền không còn khẩu vị gì nữa.

"Tề Nhị, ngài vẫn chưa nói với ta đâu! Rốt cuộc đây là cái gì vậy?" A Viên lấy tay cầm vào hai đỉnh nhòn nhọn nhô lên trên bề mặt của vật ấy rồi cố gắng nhìn kĩ lại lần nữa, hàng mi thanh tú khẽ nhăn lại.

"Đó là một con thỏ." Tề Uyên trầm giọng nói.

"Thỏ, con thỏ sao?" A Viên trợn mắt không thể tin nổi: "Đây là lần đầu tiên ngài nặn đất sao?"

Tề Uyên nhíu mày, gật đầu thản nhiên thừa nhận.

"thật, thật độc đáo..." A Viên suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra lời khencho được, Tề Uyên trầm mặt nhìn sang người thiếu nữ với đôi mắt tràn đầy ý cười kia, liền cầm lấy “con thỏ” kia, vung tay ném “nó” vào bụi cây.

"Ơ? Ngài đừng ném nó đi!" A Viên thấy vậy kéo váy lên chạy bình bịch rồi chui vào bụi cây.

Tề Uyên nhìn chăm chú vào bóng hình nho nhỏ kia, tuy khuôn mặt tỏ ra lạnh lùng nhưng miệng lại đáp:” cô đừng cố gắng tìm nữa, ngày mai ta lại nặn cho cô một con đẹp hơn."

"Nhưng như thế thì làm sao giống được?" A Viên ngồi trong bụi cây tỉ mẩn tìm kiếm, dù thỉnh thoảng bị cành cây chọc vào mặt, nàng vẫn kiên nhẫn tìm kiếm.

Nàng ngồi nghiêng về một bên, không có đèn chiếu sáng, A Viên nhìn không rõ liền dùng bàn tay nho nhỏ trăng như tuyết lần sờ trên mặt đất để tìm đồ. Tuy đã đến tiết lập xuân* nhưng một thời gian trước vừa có một trận tuyết rơi, trời khá lạnh, mặt đất rét lạnh tới tận xương, chỉ một lúc mà đôi tay nhỏ bé kia đã đỏ lên vì lạnh.

*) Tiết Lập Xuân: Là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nó là một trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Theo quy ước, tiết lập xuân là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 4-5/2 và kết thúc vào khoảng 18-19/2 theo lịch Gregory.

Tề Uyên nhìn bóng hình nhỏ bé trong bụi cây kia, đặt đũa xuống, đứng dậy đi tới, túm cổ người nào đó xách lên: "Ta nói là đừng tìm nữa." Giọng hắn trầm xuống, đôi mắt sâu thẳm như hồ băng.A Viên bĩu môi rút tay hắn ra, bướng bỉnh ngồi xổm xuống: "Ngoài ca ca ra, thì ngài chính là người thứ nhất tặng mấy thứ đồ nhỏ xinh để dỗ ta vui vẻ." nói đến đây, nàng dừng tay lại, lúc lâu sau mới từ từ nói: "Bên trong nơi cung cấm này nhận được một phần tình nghĩa cũng không dễ dàng gì cho cam, ta không thể phá hỏng phần quan tâm này của ngài được."

Tề Uyên nhìn đôi tay nhỏ bướng bỉnh kia của nàng, im lặng hồi lâu rồi lại cúi người xuống: "cô cầm tinh con gì vậy?"

"Sao?" A Viên quay đầu nhìn sang Tề Uyên, hơi ngạc nhiên vì câu hỏi lạ lùng này của hắn: "Ta, ta cầm tinh con heo."

Tề Uyên cười khẽ: "Ta còn tưởng rằng cô cầm tinh con lừa* đấy."

*) Cầm tinh con lừa: Chỉ người ngoan cố, bướng bỉnh.

A Viên cũng không tức giận mà chỉ nụ cười thản nhiên trong mắt hắn mà khẽ lẩm bẩm một câu: "Ngài cười lên trông đẹp thật! Ngài cũng đừng lúc nào cũng nghiêm mặt như thể ai cũng thiếu tiền của ngài không bằng..."

Dứt lời lại cúi đầu xuống lần mò.

Tề Uyên nhìn hai búi tóc nho nhỏ rất đáng yêu trên đầu nàng, không nhịn được thầm nghĩ trong đầu: Khuê nữ của trẫm trong tương lai xinh đẹp như vậy thì tốt rồi...

"Tìm được rồi này!" A Viên đứng dậy, ánh mắt sáng lên, vô cùng vui vẻ. Nàng túm lấy tay áo của Tề Uyên, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ta không ghét đâu! Thứ này cũng được rồi!"

Tề Uyên cúi đầu nhìn thiếu nữ đang cười khanh khách, lại nhìn sang bàn tay nhỏ lem nhem của nàng, khuôn mặt vốn lạnh lùng lập tức thay đổi. Quả nhiên, phần tay áo bị nàng túm lấy liền dính rất nhiều bùn đất...

"Oái! Chỉ mải lo tìm thứ này, không khéo mì đã nguội tanh nguội ngắt rồi?" A Viên khẽ vỗ đầu, làm vầng trán vốn trắng nõn mịn màng hiện lên một dấu tay bẩn thỉu: "Nhanh ăn mì đi!"

Dứt lời, A Viên liền kéo tay Tề Uyên chạy vội về đình. Tề Uyên xụ mặt lại, bình thường thì hắn đã sớm ra lệnh kéo người đi ra ngoài “thưởng” cho một đống bản tử rồi!