Chương 37: Đối thoại 2

Chương 36: Đối thoại 2

Giám Mục Orion dùng một nụ cười nhẹ để che đậy đi những tâm trạng và suy tính của hắn.

-Nếu cậu đã nói thế thì ta chỉ hỏi một câu đơn giản thôi… bản chất của thế giới này thật sự là gì?

Hải ngồi trên ngai vàng làm từ băng giá kia ngẫm nghĩ một lát sau đó trả lời đơn giản bằng một từ.

-Hỗn loạn!

Nghe được câu trả lời ấy, trong chốc lát ánh mắt của Orion hiện lên sự tán thưởng.

-Phải, câu trả lời chính xác…. bản chất của cả vũ trụ này là hỗn loạn,không quy tắc.

-Ngay cả ở Trái Đất này cũng chỉ là một mớ hỗn độn đầy tạp nham… đối với bản chất của bất kì sinh vật sống nào sống trong thế giới này đều là một phần tử riêng biệt, có ý chí riêng, có cảm xúc và tham vọng riêng và cũng chính vì thế mà những mâu thuẫn và lý tưởng khác nhau luôn luôn va chạm khiến thế giới này bị tổn thương nặng nề cậu Lạc Minh Hải chắc hẵn cũng cảm thấy vậy chứ.

Hải chống tay nghiên đầu mỉm cười trước lời nói của Orion.

-Phải… tuy nhiên không phải vì thế mà chính sự tiến hóa được đưa vào ư. Khi các sinh vật sống đạt đến một mức độ nhất định nào đó bọn chúng sẽ tự chọn cách sinh tồn trong thế giới này. Những kẻ yếu thường sẽ tụ tập thành đàn còn những kẻ mạnh sẽ thống trị kẻ khác và tạo ra trật tự riêng của bản thân mình ư. Bản chất của chính phủ và tổ chức chính và vậy… kể cả Thần Vực Giáo các ngươi ư.

Bộp ..bộp….

Giám Mục Orion Gordon vỗ tay đầy tán thưởng.

-Quả đúng là người ta nhìn trúng, cậu Hải đây thật sự có suy nghĩ hơn cùng thế hệ này nhiều.

-Đúng là bản chất của Thần Vực Giáo của chúng ta là như thế… nhưng điểm khác biệt của chúng ta là niềm tin và phước lành. Ở cái thế giới hỗn loạn này nơi bản chất kẻ mạnh sẽ chà đạp kẻ yếu dù có thế nào đi nữa.

-Nhưng Thần Vực Giáo chúng ta là ý chỉ của Đấng Tối Thượng để bảo vệ những kẻ yếu đuối ấy bằng niềm tin và phước lành. Vị Đấng Tối Thượng của chúng ta luôn đau xót và buồn rầu vì những khổ sở mà các sinh vật yếu đuôi phải chịu đựng…

-Và bản thân những người con của Đấng là chúng ta đây phải có trách nhiệm xóa bỏ sầu muộn ấy của người, nó là nhiệm vụ cao cả và mục đích mà chúng ta ra đời.

Nói đến đây Orion nhìn thẳng vào Hải, đôi mắt của hắn ta phát sáng, cả người dường như được bao bọc trong một tầng hào quang đầy thần thánh nhưng cũng đầy ấm áp.

-Chính vì thế liệu cậu có muốn tham gia cùng với chúng ta chứ Huyền Linh Giả Lạc Minh Hải, tham gia xứ mệnh cao cả cứu với nhân loại khỏi sự hỗn loạn của thế giới này. Dùng phước lành của Đấng để xoa dịu đi những kẻ đang chịu khốn khổ kia..

Bốp.. bốp… bốp…

Hải vỗ tay thật mạnh, lực vỗ tay còn vang vọng khắp cả Thánh Đường này.

-Tuyệt! Thật là tuyệt vời… đúng là một trong 12 Giám Mục tối cao của Thần Vực Giáo. Ngài quả thật khiến ta động lòng bởi sự cao cả của ngài..

-Thật không dám nhận những lời khen ngợi ấy. Chúng ta thật sự coi trọng tiềm năng của cậu Lạc Minh Hải… nếu cậu đồng ý trở thành một trong những người con của Đấng thì ta sẽ ban cho cậu một vị trí Thánh Kỵ Sĩ.

Nghe đến đây chỉ cần là người bình thường liền sẽ rung động trước lời đề nghị này. Trở thành một Thánh Kỵ Sĩ cao cao tại thượng người người kinh ngưỡng chưa kể sẽ nhận được rất nhiều các bổng lộc và lợi ích từ Thần Vực Giáo. Có thể nói là không kém gì một Chưởng Môn của Võ Đạo hay Tu Tiên Môn nào.

-Ta quả thật là ngạc nhiên và xúc động trước sự hào phóng của Giáo Hội… nhưng ta vẫn như lúc đầu ta không nghĩ rằng mình đủ sức ảnh hưởng đến nỗi mà Thần Vực Giáo lại cần đến ta như vậy.

Orion dường như cũng hiểu Hải sẽ hỏi câu này nên hắn ta cũng không ngạc nhiên gì mà từ tốn chỉ thẳng ngón tay lên trời và nói.

-Chuyện này khá là khó nói nhưng cậu có thể hiểu rằng tài năng mà cậu tìm ẩn trong người là thứ cực kì đáng giá và trên hết là có người rất chú trọng cậu.

Hải ngước lên trời nhìn về hướng của Orion đang chỉ. Ở trên trần nhà là những bức tranh vẽ các vị thiên thần tối cao đang nhảy múa bằng những đôi cánh mỹ lệ của mình.

“Thiên Thần ư…. liệu có thật không….. kẻ này đang thật sự toan tính cái gì”

“miệng thì nói tôn trọng tài năng của mình nhưng còn lâu ta mới tin, thứ bọn chúng cần thật sự là mối quan hệ mờ ám kia của mình mà Dahlia…. và cũng có thể bọn chúng đang nói đến Sinh Mệnh Thần Hỏa..”

-Vậy ý của cậu thế nào?

Ánh mắt của Hải rời khỏi những bức tranh Thiên Thần kia mà nhìn trực tiếp vào Orion.

-Tất nhiên là…… ta từ chối.

-Ồ… thật đáng tiếc … nhưng liệu có thể cho ta biết lý do tại sao hay không?

“Hắn không ngạc nhiên ư…. quả là thật đang ngờ!”

-Như lúc này ta đã nói bản chất của thế giới này là hỗn loạn…. và ta cũng chỉ là một phần tử trong sự hỗn loạn ấy. Nhưng không có nghĩa là ta không thích điều này..

Orion nghe vậy cơ mặt có chút co lại..

-Ý cậu là….

-Ý ta là hỗn loạn thì có gì là không tốt? Và ai nói rằng thế giới này phải trật tự mới là tốt? Thế giới này đã tồn tài như thế này không biết đã bao nhiêu tỷ năm và nó vẫn sống tốt đấy thôi.

-Thật sự thì về cơ bản là ta không quan tâm. Gì mà cứu thế, ban phước… ta không quan tâm ta chỉ đơn giản làm những điều ta muốn. Ta có thể làm việc ác cũng như ta có thể làm việc tốt… tất cả đều do ta định đoạn. Các ngươi có thể trách ta có thể xem ta như kẻ ngoại đạo như các ngươi xem đối thủ đối đầu với các ngươi như vậy

-Cho cùng thì bởi vì cái trật tự mà các ngươi cố tạo ra chỉ đơn giản không đồng hợp với những trật tự kia. Ta không biết và không cần biết các ngươi tốt đẹp hay không, các ngươi chỉ đơn giản là đang đem niềm tin cho những người đang sống ở thế giới hỗn loạn này một thứ khiến họ tin rằng mọi chuyện đều đã được định đoạt để họ không cần phải quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra.

-Chuyện đó có thể tốt đấy nhưng đối với ta …. ta đếch quan tâm. Chuyện tốt chuyện xấu chỉ do cách các ngươi nhìn nhận mà thôi. Ta không quan tâm đến việc làm chuyện phải gây dựng trật tự, nhưng nếu ta muốn ta cũng sẽ làm. Mọi chuyện chỉ đơn giản là do ta muốn hay không thôi!

GÀO! Ó!

Nói xong đằng sau Hải hiện lên hai hư ảnh mờ ảnh của Long và Phụng đang uốn lượn cứ như đang ủng hộ ý chí của chủ nhân của chúng vậy.

Hải cảm nhận rằng cậu sắp ngộ ra được cái gì đó nhưng vẫn còn thiếu nên vẫn không thể ngộ được.

“Có vẻ như một Linh Quyết nào đó đang dần được mình ngộ ra…. còn một chút nữa..”

Orion Gordon có chút ngạc nhiên nhưng rồi hắn ta lắc đầu đầy ngao ngán và nói.

-Lạc Minh Hải à… liệu ta có nên nói rằng là cậu quá ngây thơ hay đầy uy vũ và ngoan cường đây nữa. Từ khi cậu sống ở thế giới này thì cậu luôn sẽ chịu ảnh hưởng bởi nó, không chỉ cậu mà người thân và môi trường xung quanh chính vì thế dù thế nào cậu cũng sẽ không thể nào ích kỷ và kiêu ngạo đầy ngu ngốc như vậy đâu.

-Ngài nói không sai nhưng… ta biết bản thân ta đang mách bảo điều mình nên làm. Dù vũ trụ này có cố sắp xếp như thế nào hay bất kì kẻ nào muốn dùng những thứ ta yêu quý để không chế ta thì…

RẮC!

Hải ta bóp mạnh rồi cái Băng Long Tọa kia tan nát thành từng mảnh vỡ.

-Ta sẽ hủy diệt kẻ đó và những thứ hắn yêu quý!

….……….

KÉT!!!!!

Cánh cửa Thánh Điện mở ra chầm rãi, Peter G Carlos cùng với vị Bạch Thánh Kỵ Sĩ kia chầm chậm bước vào bên trong và rồi cả hai quỳ xuống một chân cung kính cúi đầu trước Orion Gordon.

-Nói đi… ta biết các ngươi có rất nhiều điều thắc mắc.

Carlos ngẩn đầu lên trước sau đó liền mở miệng mà hỏi Orion Gordon, tất nhiên là nói bằng tiếng Latyin.

-Thưa ngài Orion, bằng với sự cung kính và tôn trọng nhất con muốn hỏi rằng sao ngài lại sẵn sàn đi xa đến vậy với kẻ này dù hắn thật sự có quan hệ với nữ nhân kia đi nữa thì cũng chưa chắc thân thiết, cơ mà…

Đến đây vị Bạch Thánh Kỵ Sĩ kia dùng âm thanh nam không ra nữ không ra cắt lời của Carlos.

-Là vì phước lành của ngài phải không thưa ngài!

Orion mỉm cười gật đầu, hắn ta liền đưa tay che đe con mắt trái của mình.

-Đúng là Silva… ngươi quả thật rất hiểu ta. Đúng là thật sự là chính phước lành của ta nên mới khiến ta làm vậy.

Carlos liền có chút mừng rõ nói.

-Quả thật không hổ danh là cánh tay phải Giáo Hoàng Đại Nhân, mọi chuyện ngài làm đến có ẩn ý sâu xa. Vậy ngài có thể cho chúng con biết rằng ngài đã nhìn thấy gì ở người đó không?

-Chẳng gì cả…

-Hả?

Carlos kinh sợ kêu lên ngay cả vị Silva luôn lạnh lùng và đầy trầm lắng kia cũng phải thất thố kêu lên.

-Ngài.. ngài không đùa chứ? Trên đời có thứ gì mà không nhìn thấu ư!

Silva im lặng như muốn suy luận gì đó và rồi hỏi Orion.

-Thưa ngài… liệu có thể tên nhóc đó là liên hệ đến hắn… kè thù tối thượng của chúng ta.

Carlos nghe vậy liền như hiểu ra gì đó khuôn mặt điển trai đầy mồ hôi, con ngươi kia lóe lên từng tia sợ hãi.

-Thưa ngài! Liệu có thật không… nếu như vậy chúng ta nên liên lạc đến Giáo Hoàng Đại Nhận và các vị Tổng Lãnh.. và cả…

Orion chạm nhẹ lên vai của Carlos khiến cậu ta bình tĩnh lại một chút.

-Các ngươi an tâm, ta chắc chắn rằng kẻ đó và Lạc Minh Hải không hề liên quan đến nhua… cho đến hiện tại thì là vậy. Dù sao thì kẻ đó ta cũng đã từng thấy lúc chỉ là một giáo dân nhỏ bé, đúng là ta không thể nhìn thấu hắn bởi vì thứ ta thấy chỉ là một màu đen đầy mờ mịt và ô uế….. nhưng Lạc Minh Hải thì…. không gì cả.. ta không thể thấy bất kì thứ gì, hắn trong mắt ta chỉ hiện lên vẻ ngoài ấy còn lại là không gì cả.

Orion không hiểu rằng liệu là Hải không có gì để hắn nhìn thấy hay là…. hắn ta không thể nhìn thấu. Nhưng dù là gì đi nữa thì Hải đã trở thành một đối tượng mà Orion Gordon Thần Nhãn Giám Mục phải thật sự dùng mắt trần mà nhìn chằm chằm…..