Chương 24: Boss ẩn
Xoẹt!!!
Một đường kiếm quang rực rỡ mỏng như cánh ve lấy xuống thủ cấp của một con hổ màu đen.
Thân hình to hơn 4m biến thành từng tia sáng nhỏ mà tan biến vào trong không trung.
Thu kiếm của mình về kẻ này bắt đầu nhìn ngắm xung quanh sau đó nhảy lên những cành cây mà di chuyển.
Kẻ này toàn thân mang bạch y khoác lên người một chiếc áo choàng màu trắng đầy quý phái liên tục di chuyển xung quanh khu rừng như một bóng ma.
Kẻ này trình độ ẩn thân đạt đến đỉnh cao dù rằng với cái thời trang ăn mặt đầy nổi bật như thế nhưng kẻ này vẫn không hề bị phát hiện.
Hắn ta liên tục di chuyển với tốc độ cao và mỗi khi phát hiện những nhóm tổ đội đi với nhau liền dừng lại nhìn một chút như muốn tìm kiếm ai đó rồi sau đó biến mất.
Cho đến khi kẻ áo trắng này tìm thấy một cái đầm lầy lớn…
Từng tiếng gào thét như ma kêu quỷ hờn phát ra cùng với những tiếng nổ vang trời.
-Có vẻ như có một con boss ở đây và có người đang chiến đấu.
Một âm thanh hỗn tạp không biết nam hay nữ phát ra từ bên trong mũ áo choàng.
Kẻ này sau đó bỗng dưng bay lên trời phi thẳng đến nơi chiến trường..
GÀO!! GÀO!!!!!
Ở sâu bên trong đầm lầy là một con cóc khổng lồ màu xanh. Cả người nó là từng lớp đất đá và rêu phong sinh sống trên.
Cả người con ếch này có những vếch rách sau đến tận da thịt, từng dòng độc tố màu tím bốc lên mùi hôi thối kinh khủng.
Trên đầu nó là một dòng chữ đỏ “Vua Đầm Lầy - Độc Kinh Thừ”
Kẻ áo trắng bay trên đầu của con cóc cố giữ khoảng cách của nó.
-Thật không ngờ bí cảnh lần này lại có con quái này, độc tố của nó nghe đâu nếu tinh luyện tốt ngay cả rồng cũng chỉ cần 1 giọt là chết.
Độc Kinh Thừ là một loài yêu thú khá hiếm thấy dù ở bất kì nơi nào. Nó được liệt vào một trong 12 loài độc thú độc nhất. Độc của không thể khinh thường dù ngươi có cấp độ nào đi chăng nữa nếu dính độc của nó mà không có thuốc hay cách chữa thì không chết cũng phải tàn tật cả đời.
Kẻ áo trắng thả tinh thân tìm kiếm tổ đội đang chiến đấu với nó….
15s 30s ….
-Tại sao không có ai? Dấu vết chiến đấu vẫn còn, các loại năng lượng vẫn còn dư âm trong không khí …. không lẽ đã bị con Độc Kinh Thừ ăn rồi ư???
Độc Kinh Thừ vốn là yêu thú nên việc ăn thịt nhân loại đối với chúng là hiển nhiên. Tuy nhiên chủng loài Độc Kinh Thừ thay vì cắn nuốt thì chúng lại thích dùng độc biến con mồi thành từng mớ thịt sau đó đem nuốt.
Nhưng ở đây không hề có thứ gì trong giống một mớ thịt hay dấu hiện xác đang phân hủy vì độc cả.
Bỗng nhiên con Độc Kinh Thừ kêu lên đầy đau đớn, thân hình khổng lồ vùng vẩy lăn lộn trong đầm lầy làm nước đầm lấy bắn lên tung tóe.
Phốc!!!!
Phần bụng con cóc bị xé toạt ra, máu tanh cùng độc thủy bắn ra khắp nơi nhuộm màu cả khu đầm lầy.
Từ bên trong một người bước ra chậm rãi khiến kẻ áo trắng ở trên không kinh sợ.
-Hắn ta chui vào bụng con cóc mà giết ư?? Không thể nào??? loại người nào mà có thể chịu đựng được độc tố của nó trong thời gian dài như vậy mà không chết???
Người bước ra là một nam nhân toàn thân trần như nhộng, mái tóc đen quăn bù xù như cái tổ quạ. Cả người được bao bọc bởi lớp độc tố màu tím đang bốc khói nghi ngút.
Khuôn mặt hốc hác vì gầy, phần mí mắt thâm đen như gấu trúc có vẻ như là thiếu ngủ trầm trọng. Cả người hắn tỏa ra khí chất lạnh lùng u ám đến tột cùng.
Tuy nhìn vẻ ngoài ốm yếu nhưng có thể thấy từng thớ cơ săn chắc rắn rỏi như đá, thân thể gầy ốm ấy lại có thể trực tiếp chạm vào độc tố của Độc Kinh Thừ mà không hề bị gì.
-Đúng như ta nghĩ…. cái bí cảnh này cấp độ vẫn chưa đủ.
Tên tóc xù chán nản dùng tay hất từng lớp độc xuống chán nản mà nói.
-Tên quái nào đây….
Kẻ áo trắng ở trên cao đầy tò mò đánh giá người thanh niên tóc xù này.
Đôi mắt màu xanh thẫm như đại dương lạnh lùng liếc qua kẻ áo trắng.
Cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng chảy dài, mồ hôi không ngừng túa ra bên trong lớp áo trắng.
-Kẻ này nguy hiểm!!
Người áo trắng định quay người bỏ đi thì bỗng nhưng kẻ kia đưa tay lên và nói.
-Đã đến thì chơi với ta một chút… Thần Khóc Quỷ Sầu!
Một làn khí màu tím và đen liên tục tỏa ra từ người thanh niên tóc xù này tỏa ra khắp nơi.
-Hự! Chuyện gì thế này!!!
Kẻ áo trắng không biết ma xui quỷ khiến gì mà một cảm giác căm thù vô thức xuất hiện. Cơn thù ghét người thanh niên tóc xù cứ như rằng tên này là kẻ thù không đội trời chung của kẻ áo trắng dù rằng ngay cả tên của hắn còn không biết.
Không kiềm chế được kẻ áo trắng rút thanh kiếm của mình ra bay thẳng xuống vung kiếm chém.
XOẸT!!! Một đường kiếm màu vàng thần thánh chém thẳng lên thân hình của người thanh niên tóc xù.
-Gừ!!! Chết đi!!! Tứ Trảm!! Ngũ Trảm!! Lục Trảm Thần Minh!!
Kẻ áo trắng chém liên tục 6 nhát chém vào người thanh niên tóc xù.
Lục Trảm Thần Minh từng nhát chém xé nát hư không, ảnh kiếm cắt ngang cả khu đầm lầy chia nó làm 6 dãy nước sâu đến tận đáy.
Kẻ áo trắng đưa kiếm lên, thanh kiếm được từng luồn năng lượng vàng kim du nhập vào tạo thành một luồn sáng chiếu sáng thiên khung, xuyên thẳng tầng mây.
-Thiên Phán!
Kiếm hạ xuống xé nát cả vùng đầm lầy, từng sóng nước khổng lồ tản ra khắp nơi.
Không gian run chuyển vì kiếm này, cuồn phong gào rít, kình khí khổng lồ làm nát cả khu vực.
Kiếm này dù có là lão Tuấn cũng chưa chắc dám đỡ trực diện bằng thân trần…
Cơ mà người thanh niên này có thể…..
-Sao ..sao có thể???
Thân thể vốn bị chém nát tươi bằng Lục Trảm Thần Minh lại dần ghép nối lại với nhau. Và khi ăn trọn vẹn Thiên Phán thì nó bị băm nát thành từng tế bào nhưng rồi cũng dần hồi phục lại như chưa hề có gì xảy ra.
Kẻ áo trắng kiệt sức dùng thanh kiếm của mình chống xuống nền đất để giữ thăng bằng.
-Hừm…. kiếm tốt, kĩ năng cũng rất mạnh.. tuy nhiên vẫn thiếu thiếu cái gì đó.
Người thanh niên tóc xù lạnh lùng bình thản mà nhận xét lực chiến của kẻ áo trắng.
Nhưng rồi hắn ta lắc đầu thất vọng bỏ lại một câu sau đó quay người bỏ đi..
-Ngươi vẫn chưa phải là người có thể giết ta….
….………..
Chinh phạt bí cảnh đã diễn ra hơn 2 tuần, Hải cùng với tổ đội của mình vẫn tung hoành bên trong khu rừng này.
Cậu ta không hề quan tâm đến thời gian bởi vì thời gian ở bên trong đây nhanh hơn rất nhiều so với bên ngoài. 1 ngày trong đây chỉ bằng 1 tiếng bên ngoài thế giới thật.
Hơn 2 tuần vừa rồi Hải cùng đồng đội đã diệt sát được 3 con boss, tuy có chút khó khăn nhưng không ai nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà việc thu nhập thì không như lần đầu bởi vì 2 con boss sau con Lôi Giác Hùng chỉ có 1 con rơi đồ và chỉ có 2 món.
Thời gian qua cả nhóm có chạm mặt kha khá nhiều các tổ đội khác nhau tuy nhiên đa phần họ đều không ra tay chiến đấu bới vì e sợ Lê Thiên Quân.
Cả nhóm có chút vui bởi vì tên Lê Thiên Quân này thật sự là con bài vàng của mọi người. Không chỉ gánh team cực mạnh mà còn là kim bài miễn rắc rối bởi danh tiếng của hắn.
Những lần chạm trán các tổ đội khác không chỉ là người của các thế lực của Vực mà thậm chí cả tổ đội do các tổ chức chính phủ thành lập.
Tuy nhiên họ chỉ tập trung vào chinh phạt bí cảnh không hề quan tâm đến việc chém giết kẻ khác.
Ở nơi cắm trại của cả đội Vũ Ngọc Linh đang đứng yên cả người phát sáng nhẹ. Cây trượng ma pháp của nàng đang được bao bọc bởi những kì văn màu hồng nhạt di chuyển xung quanh.
Ó!!
Từ trên bầu trời một con chim làm từ hỏa diễm xuất hiện lao thẳng xuống sau đó hóa thành một đốm lửa tiến vào trán của Vũ Ngọc Linh.
Ngọc Linh liền mở mắt quay sang đồng đội của mình và nói.
Đúng như Hải nói ở phía sau thác nước là một cánh cửa nhỏ..
Việt Trọng nghe vậy ngay lập tức hỏi Ngọc Linh.
-Vậy chị đã thử vào chưa?
Ngọc Linh gật đầu có chút run rẩy nói.
-Đã vào… và sâu bên trong là một hang động cực lớn ngang cơ một sân vận động.
Nói đến đây nàng hít một hơi thật sâu để kìm nén kích động và nói.
-Bên trong còn có một hồ nước rất lớn….. và mọi người đoán xem thứ gì đang bơi lội trong đấy..
-Đừng nói là….. Henry bàn tay nắm chặt lại có thở dốc vì kích động.
Ngọc Linh quay sang Hải dùng đôi mắt kinh ngạc nhìn cậu và nói.
-Quả thật là một con Giao Long đang tồn tại bên trong đấy….
-Anh hai! Thật không ngờ đấy!! Anh làm thế nào mà biết vị trí con boss ẩn này vậy
Hải chỉ mỉm cười đầy bí ẩn xoay đâu Hà.
Lê Thiên Quân nhau màu nhìn Hải…. “Tên này càng ngày càng khó hiểu”
Vốn lúc đầu Thiên Quân chỉ tôn trọng Hải một xíu bởi vì cậu đỡ được Huyền Linh Chấn của hắn. Tuy nhiên sau nhiều lần chiến đấu thì Thiên Quân phải thật sự công nhận khả năng lãnh đạo cũng như độ tinh tiến thần tốc trong chiến đấu của Hải.
Thường ngày Hải luôn điềm đạm trầm lặng tuy nhiên vẫn rất hòa đồng với mọi người. Nhưng khi chiến đấu thì Hải trong mắt Thiên Quân hoàn toàn hóa thành người khác. Thực lực cũng thuộc tầm khá nhưng càng đánh lại càng mạnh, mỗi lần tung đòn Thiên Quân luôn cảm nhận được sự kiêu ngạo và bá khí của Hải.
Chưa kể đến lần Hải đem cho hắn Tử Lôi Giác nói rằng thanh kiếm sau lưng của hắn phải cần nó làm Thiên Quân khó hiểu không thôi. Một thanh kiếm trang trí thì cần thì đó làm gì?
Rồi đến vài ngày trước tên này lại nói với mọi người rằng hắn có vị trí của con boss ẩn.
“Hắn có được thông tin này từ đâu? Thông tin về boss ẩn chỉ có thể may mắn tìm được xung quanh bí cảnh này. Nhưng mà từ đầu đến giờ tên này vẫn luôn ở chung với cả nhóm?”
“Ta không tin rằng hắn có thể nhìn thấy manh mối nào mà ta có thể bỏ qua được… trừ khi hắn đã có từ trước khi vào bí cảnh này… nhưng tại sao? Và làm cách nào? Và ai là người đã cho hắn thông tin này? Kẻ đó dám vi phạm luật lệ của các Tổng Quản Vực đưa ra ư?”
Từng đợt suy luận hòng tìm manh mối tại sao Hải lại biết thông tin boss ẩn liên tục hiện lên trong đầu của Thiên Quân nhưng đến cùng hắn cũng không thể chắc chắn được giả thuyết nào.
Hải càng ngày càng trở nên đầy bí ẩn và đáng ngờ trong mắt của Thiên Quân.
-Mọi người không cần biết quá chi tiết đâu.. mà chị Linh con boss này có tên không?
-Có.. tên của nó là Aline - Thủy Ngục Giao Yêu!
Hải xoay người nhìn thẳng về phía các thác nước nhỏ ở phía xa kia, chiến ý và ngạo khí bùng cháy.
-Được rồi mọi người…. đến giờ phá đảo cái bí cảnh này rồi!