Chương 23: Phần thưởng

Chương 23: Phần thưởng

-Ấu dè!! Thành công rồi!! Hú Hú - Việt Trọng sau khi thấy con gấu chết thì ngay lập tức quên đau đớn nhảy tung tăng trên các xác của nó mà hò hét.

Mọi người ngay cả Lê Thiên Quân cũng đã sớm quen với cái tính cách của tên này nên chả ai quan tâm hắn làm gì mà ngồi xuống kiểm tra thân thể cũng như hồi phục năng lượng.

-Á!!! Bụp!!!

Trong khi đang nhảy nhót trên các thân thể không lồ kia thì Việt Trọng bỗng dưng mấy đà ngã thẳng xuống sàn đất.

Cái xác lìa đầu kia của con Lôi Giác Hùng bỗng dưng hóa thành những tia sáng và rồi biến mất.

KENG!! Đã hạ gục Lôi Giác Hùng tổng số lượng 1/10

Liệp sát Lôi Giác Hùng nhận được…

-Bộ Lông của Hùng Vương! “Vua Gấu nhá :)) không phải Hùng Vương kia đâu :))”

-Giáp tay của Lôi Hùng!

-Tử Lôi Giác!

Hư ảnh mờ nhạc của một con thỏ mặc đồ xuất hiện thông báo cho đám người Minh Hải. Tuy có chút khác ở màu sắc bộ đồ nhưng mọi người đều đoán được con thỏ kia chính là tên quản lý R2.

Henry vốn là một người đã có kinh nghiệm dày dặn liền lập tức chạy đến chỗ Việt Trọng đang nằm sóng xoài ra kia.

-A! Henry anh quả là huynh đệ tốt.. mau mau đỡ em dậy..

Việt Trọng tưởng Henry quan tâm đến mình vì thấy mình ngã nên cảm động.

Cơ mà ngược với những gì Việt Trọng nghĩ Henry chỉ nhìn hắn một cái cười trêu sau đó đi lướt qua ôm lấy ba món đồ đang nằm ngổn ngang ra đất.

Sau khi kiểm tra số lượng thì Henry đem cả ba qua đưa cho Hải…Không biết từ lúc nào Henry đã coi Hải là đội trưởng của tổ đội này.

Dù rằng thực lực cũng như niên kỷ cùng kinh nghiệm chưa chắc bằng anh ta. Nếu theo lẽ thường thì Lê Thiên Quân chính là người phù hợp làm chỉ huy nhưng với trực giác của một lính đánh thuê thì Henry cảm giác Hải mới nên làm chỉ huy.

-Mỗi bí cảnh đặc biệt sau khi tiêu diệt những con quái thú tồn tại trong đấy thì sẽ có xác xuất rơi ra vài vật phẩm. Mọi người có thể xem nó như là một cơ chế game đánh boss rơi đồ vậy thôi.

Henry vốn đã quen thuộc với thứ này nên ngay lập tức giải thích với mọi người.

-Hiện tại chúng t đạt được 3 món này… có thể xem chúng ta khá may mắn khi rơi tận 3 món.

-Anh hai, anh chạm vào bọn chúng và trong suy nghĩ về việc hiện tác dụng thì sẽ có một bảng thông tin về 3 thứ này hiện lên đấy.

-Thần kỳ vậy ư? Hải có chút ngạc nhiên không ngờ mấy cái cơ chế tựa như game vầy mà cũng làm ra được.

Minh Hải ngay lập tức đưa tay vuốt cả 3 món vật phẩm như lời Mỹ Hà.

Ngay lập tức 3 bảng thông báo trong suốt xuất hiện.

*Bộ Lông của Hùng Vương.

-Là lớp lông rắn chắn và kiêng cường của Lôi Giác Hùng, nó mang tính bền bỉ cao va khả năng kháng các loại tấn công thuộc tính lôi. Có thể trực tiếp khoác lên người như một tấm áo choàng, tuy nhiên nó cũng có thể dùng để làm nguyên liệu chế tạo các loại phục trang có sức phòng vệ tốt…..

*Giáp tay của Lôi Hùng.

-Phần xương tay của Lôi Giác Hùng sống qua nghìn năm đã hấp thụ tinh hoa của phần Phách và thuộc tính Lôi trong tự nhiên. Cấu tạo thành một bộ giáp tay có sức phòng thủ cũng như móng vuốt sắc bén. Khi kích hoạt giáp tay vào phía kẻ địch sẽ tạo ra hiệu ứng “Dẫn Điện” tạo ra một luồn lôi điện bao quanh giáp tay và tấn công kẻ thù.

*Tử Lôi Giác.

-Phần thưởng đặc biệt khi trong lúc chiến đấu đã đốn gãy 4 cặp sừng đầy lôi điện đáng tự hào của Lôi Giác Hùng. Tử Lôi Giác là nguyên liệu quan trọng trong việc chế biến nhiều loại đan dược, món ăn,…

Minh Hải cùng với tổ đội của mình kinh ngạc trước tác dụng của từng món vật phẩm. Đây đều là các bảo vật có giá trị liên thành cũng như những tác dụng mà nó mang lại.

-Ừm…. đồ ngon đấy nhưng mà giờ chia sao?

Mọi người đang vui mừng vì nhặt được bảo nhưng tên Việt Trọng ngu ngốc lại đổ một gáo nước lạnh lên mọi người làm không khí bỗng nhiên trầm lại.

Cốc!

Ngọc Linh không chịu nổi mà cốc đầu tên đàn em ngu ngốc này. Hắn không để mọi người tận hưởng dây phút hạnh phúc ngắn ngủi sau những ngày bàn bạc cùng nhau.

-Anh thấy hãy để cho Minh Hải quyết định đi dù sao cậu ta cũng là người có công lớn khi đề xuất mọi người trao đổi thông tin.

Henry là một người trưởng thành nên ngay lập tức đưa ra quyết định của mình, một khi người lính đã công nhận ai đó làm chỉ huy thì mọi tín nhiệm gần như đều trao cho người đó.

Ngọc Linh cũng gật đầu đồng ý.

-Lần giao chiến vừa rồi Hải cũng đã chỉ huy rất tốt nên tôi không ý kiến.

-Tất nhiên là tôi cũng đồng ý! Ba cái này để Hải làm đi tôi lười suy nghĩ lắm..

Việt Trọng vẫn như cũ dở dở ương ương làm mọi người phải bật cười. Tuy tính cách lầy lội nhưng khi lâm trận thì tên này quả thật là một tanker tốt.

-Hihi em tất nhất luôn luôn nghe theo anh hai rồi!

Mỹ Hà cười tươi ôm lấp cánh tay của Hải mà nói. Đống đồ vật đó nàng cũng không cần lắm, việc mà anh trai của nàng được mọi người công nhận mới là thứ nàng cần.

Bất giác tất cả ánh mắt dồn về phía người còn lại… thành viên khó gần nhất của cả đội.

-Hừ! Nhìn cái gì!… ta sao cũng được chỉ là mấy cái pháp khí vụn vặn ta không quan tâm.

Vẫn cái thái độ kiêu căng ấy cơ mà mọi người cũng thành quen với hắn ta rồi.

Miệng mồm độc địa nhưng chưa bao giờ làm điều gì tổn hại đến chiến thuật. Không muốn cũng phải nói rằng là Lê Thiên Quân chính là người có công nhất trong việc tìm thấy con Lôi Giác Hùng bởi vì hiện tại thì chỉ có hắn có khả năng phi hành không giới hạn.

-Nếu mọi người đã nói vậy thì tôi xin nghe vậy.

Hải vui vẻ chấp nhận đề nghị của mọi người, việc các thành viên trao cho cậu trọng trách phân chia này không đơn giản là tin tưởng cậu mà nó như gián tiếp công nhận Minh Hải là chỉ huy của tổ đội này.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu thì Hải nhìn về mọi người và nói.

-Đầu tiên tôi thấy nên trao Bộ Lông của Hùng Vương cho Trọng…

-Ể?? Cho tao á??

Việt Trọng ngay lập tức vui mừng nhảy xồ tới ôm trầm lấy Hải.

-Ui ui quả là huynh đệ tốt mà! Tao biết mày không quên tao mà… cho hun cái… Á!!

-Cút!

Mỹ Hà liên tung một cước vào mông hắn đem hắn đánh văng ra khỏi người Hải.

Hải lắc đầu ngao ngán sau đó chỉnh lại quần áo và tiếp tục.

-Chắc mọi người cũng thấy tên đó tuy lôm chôm vậy nhưng lại là người đứng đầu tiền tuyến tốt nhất của chúng ta. Tả Chấn Thiên và Hữu Minh Thiên là 2 kĩ năng tốt nhất trong việc chống đỡ và phản chấn lại những đợt tấn công cận chiến. Vì thế việc Bộ Lông Của Hùng Vương có thể giúp cho tên này có thêm khả năng chịu đựng cũng như kháng lôi có thể giúp rất nhiều.

Hải cầm lấy một bộ lông màu đen pha lẫn nhưng hoa văn lôi điện màu tím ném cho Việt Trọng đang ôm mông.

-Khả năng kháng lôi rất cần thiết cho một người đi tuyến đầu. Cả tôi và anh Henry cũng có thể làm tanker tuy nhiên đó cũng chỉ là tình huống nhất thời bởi vì chúng tôi không có khả năng bảo vệ tốt cho người khác trong trường hợp bị tấn công diện rộng.

Henry gật đầu đồng ý thầm khâm phục khả năng phân tích của Hải.

-Chị Linh hiện tại là người có khả năng tấn công quần thể và gây sát thương lớn nhất hiện tại tuy nhiên điểm yếu của pháp sư thì cận chiến rất kém. Thử nghĩ nếu chúng ta giao chiến với kẻ thù sử dụng lôi điện làm tê liệt Trọng trong lúc Hà và tôi đang di chuyển thì không tốt. Tuy Thiên Quân có thể ra tay hỗ trợ nhưng mà chúng ta không biết liệu có thành công hay không.

Việt Trọng nghe vậy liền ngộ ra lý do của Hải khi giao vật này cho mình. Cậu ta nắm chặt lớp lông sau đó phủ lên người mình và rồi nhảy sang Vũ Ngọc Linh cầm lấy tay nàng mà nói.

-Chị Linh an tâm em thề dù em có chết cũng không để tên quái nào lại gần chị đâu.

Ngọc Linh bị tấn công bất ngờ nên có chút phản ứng không kịp, khuông mặt xin đẹp ửng đỏ. Nàng ngại ngùng kéo tay ra sau đó dùng cái mũ phù thủy kia che đi khuông mặt đang ngại ngùng của mình nói.

-Hừ… tên nhóc nhà người mà cũng có ngày nghiêm chỉnh vậy ư..

Lạc Minh Hải có chút dở khóc dở cười với hai người này, những ngay sau đó cậu liên quay lại vấn đề chính.

-Tiếp theo tôi muốn giao Tử Linh Giác cho Lê Thiên Quân.

-Cho ta ư? Tại sao?

Lê Thiên Quân bỗng dưng nghe Hải nhắc đến mình có chút ngạc nhiên. Dù gì thì hắn cũng là một đại thiên tài vậy nên đầu óc cũng rất thông minh.

Ngay từ lúc nhìn thấy Bộ Lông Của Hùng Vương hắn đã ngay lập tức nghĩ đến việc người hiện tại tốt nhất nên sử dụng là Việt Trọng. Tất nhiên lý do cũng giống như Hải..

Chỉ là hắn không nghĩ rằng Tử Linh Giác lại phân cho hắn.. bản thân hắn đâu có tu Lôi hệ dù có cầm cùng đem về Tông Môn đổi vài điểm cống hiến mà bản thân hắn có bao giờ dùng ba cái điểm đấy đâu. Đồ toàn được sư phụ cũng như bà nội hắn cho không.

-Tôi biết anh không cần nhưng thứ sau lưng anh cần.

-Hử? Ý ngươi là thứ này?

Lê Thiên Quân vươn tay lấy xuống thanh kiếm mà hắn luôn đeo trên lưng.

Thanh Kiếm màu lam lấp lánh như ngọc, tay cầm chạm khắc những cổ ngữ đầy huyền bí. Lưỡi người trong suốt nhưng đầy vết nứt, tuy đẹp nhưng nhìn sơ qua cứ như một thanh kiếm làm từ ngọc màu xanh lam trông rất mỏng manh.

Thứ này vốn là một món đồ được một người quan trọng giao cho hắn làm đồ hẹn ước. Vẻ ngoài trông có chút bất phàm nhưng sư phụ hắn đã đem đi thẩm định với những tay thợ rèn xuất sắc nhất và ai cũng bảo đây chỉ là một thanh ngọc kiếm bình thường dùng để trang trí.

-Nói ra chuyện hơi dài nhưng thanh kiếm này cần Tử Lôi Giác này nên ngươi cứ cầm đi.

Lê Thiên Quân cầm lấy một cặp sừng hươu màu tím lập lòe ánh chớp. Đôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào Hải đầy khó hiểu.

-Và rồi vật cuối cùng là Giáp Tay của Lôi Hùng thì tôi xin nhận. Đơn giản là vì ở đây chỉ có tôi và Hà là sử dụng quyền và cước để chiến đấu là chủ yếu. Như mọi người đã biết tôi có một kĩ năng là Cuồng Long Trảo, vừa có thể cận chiến cũng như viễn công. Nếu như kết hợp với hiệu ứng “Dẫn Điện” thì hiệu quả sẽ tăng lên rất nhiều, với lại…

Nói đến đây Hải nhìn sang Hà cười khổ.

-Với lại chắc em cũng chả thèm cái giáp tay này đâu nhỉ.

-Hi hi, tất nhiên rồi anh cứ dùng đi.

Hà là đệ tử thân yêu của Việt Vũ Đạo Môn chủ Việt Tuấn, và với cái tính cưng chiều của lão thì tất nhiên lão đã chuẩn bị một món đồ phù hợp hơn với Hà trước khi đến đây. Minh Hải cũng được hưởng lây là lão Tuấn đã đặt hàng một bộ võ phục có hình dáng như áo dài nhưng được cách điệu và lồng ghép những khối giáp vào để tạo thành một bộ giáp nhẹ và linh hoạt cho Hải.

Chỉ là đồ mà lão Tuấn cho Hà còn xịn xò hơn….

Một đôi bì sáo màu vàng đậm có tên là Kim Khiếu Tầng Lang.

Đẳng cấp hơn hẳn Giáp Tay của Lôi Hùng này rất nhiều.

Kim Khiếu Tầng Lang cho người dùng khả năng cường hóa thân thể cũng như chống các loại choáng và chấn động. Đem bàn tay bao bọc trong lớp giáp bất hoại và đầy sắt bén.

Đặc biệt nhất là có 3 Võ Kĩ đỉnh cao của Bách Kỹ được lão Tuấn phối hợp cùng thợ rèn đỉnh cao nhất Nam Việt tích hợp vào trong đôi bì sáo.

Hà chỉ cần truyền Khí Lực là có thể tung nó ra…

Nếu mà so sánh Kim Khiếu Tầng Lang với Giáp Tay của Lôi Hùng thì chả khác đem so sánh vàng với nhôm cả.