Chương 17: Thung Lũng Thanh Hà
Hà và Hải đang đi trên hành lang của khu giáo viên của ngôi trường cấp 3 mà cả hai hiện đang theo học. Thời gian vừa qua Hải không chỉ được huấn luyện tại Việt Võ Đường mà cậu cũng đã bắt đầu đi học lại từ vài tuần trước.
Và tất nhiên với sự thay đổi vẻ ngoài như thế cậu đã khiến cả lớp có một phen hú vía. Hải chỉ qua loa giải thích là thời gian nghỉ học cậu qua nước ngoài phẫu thuật để chữa bệnh rồi tập luyện ở võ đường nên mới thay đổi như vậy.
Cũng trong thời gian đi học thì Hải phát hiện trí thông minh của cậu cũng tăng lên kha khá, học hành cũng không còn phiền hà gì nữa. Vốn đã có đầu óc thông minh dù rằng trước kia nó bỗng nhiên suy giảm nhưng sau khi tiến hóa thì ngộ tính cùng trí thông minh không những không suy giảm nữa mà còn tăng tiến làm cậu vui vẻ không thôi.
Một tháng này ngay sau khi bị lão Tuấn đánh bầm dập thì cậu được lão mời lại gia nhập Việt Võ Đường. Vốn Hải muốn đồng ý nhưng Lạc Thiên hiện lên bảo hắn từ chối bởi vì tên đó nói hắn không muốn có ai làm sư phụ cậu cả.
Hải rất khó hiểu nhưng sau khi được bảo rằng Lạc Thiên sẽ bỏ vốn ra lần nữa để mang cậu đến khu rừng kia để luyện tập thêm và dạy cho kĩ năng mới thì cậu mới chịu nghe.
Lão Tuấn tuy thất vọng khi cậu từ chối nhưng lão vẫn kêu cậu đến Võ Đường để lão chỉ dạy, chỉ là không được lão chỉ dạy Bách Kỹ mà thôi.
Tuy nhiên sau khi trải qua vài thử thách trong không gian kia của Lạc Thiên thì hải đã tiến hóa thêm lần nữa, cơ thể ngày càng mạnh mẽ hơn.
Hôm nay cậu và Hà lên trường để gặp giáo viên chủ nhiệm xin phép cho nghỉ với cớ là đi tham dự giải đấu của Võ Đường ở nước ngoài.
Tuy có chút bất ngờ nhưng rồi giáo viên của cả hai vẫn đồng ý cho hai anh em nghỉ và đi theo đó là hàng chục lời dặn dò.
Cả hai đang vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, Hà vẫn nép người vào Hải ôm lấy cánh tay phải của cậu mà líu lo cười nói rất vui vẻ. Việc Hải không còn sầu não vì bệnh tật thậm chí còn trở thành một người mạnh mẽ tự tin khiến nàng hạnh phúc không thôi.
Với lại không hiểu sao Hà cảm giác ở bên cạnh của Hải rất thoải mái, mùi hương của Hải làm nàng muốn ngửi mãi không thôi…..
-A!! Cẩn thận !!!
Bỗng nhiên từ phía sau có ai đó tông vào cả Hải làm cả hai người ngạc nhiên không thôi.
ẦM!!!
Người kia tông vào Hải đẩy ngã cậu, thậm chí còn làm đổ nước gì đó lên người Hải làm cả người cậu ướt nhẹp.
-A! A! Hải cho mình xin lỗi!!
Hải nhìn vào người mới tông vào cậu.
Một thiếu nữ xinh xắn khoác trên người bộ đồng phục học sinh, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mái tóc đen rối bời cột thành hai bím. Cặp kính to tròn chiếm hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Cô gái này là Trịnh Bảo Vân là bạn cùng lớp của Hải và Hà.
Tuy rất thông minh và cũng xinh xắn nhưng lại rất mờ nhạt, hậu đậu và ít nói. Cô mờ nhạt đến nỗi nếu Hải không chú ý thì chả nhớ rằng cô nàng này có học chung với cậu hơn 3 năm trời đấy.
-Hải..Hải.. bạn có sao không?.. mình bất cẩn làm để nước lọc lên người bạn rồi.. minh..minh xinh lỗi…
Bảo Vân hoảng hốt xin lỗi cậu..
Cơ mà Hải không trả lời… tên này đang tận hưởng cái cảm giác mềm mềm đang chạm vào bụng của mình.
Bảo Vân không biết làm thế nào mà đè ngã Hải nàng đè lên trên người cậu, hai cặp đồi núi khủng bố không hợp với tuổi kia chạm vào phần bụng của cậu. Và tất nhiên với giác quan nhạy bén của mình thì tên này cảm giác càng thêm rõ ràng.
“Mềm và đàn hồi thật… chắc ít nhất cũng là cỡ E … không thể tin được cô nàng mờ nhạt này lại có cặp vũ khí hạt nhân kinh khủng thế này”
-Hê hê.. .à à không sao đâu Vân đừng lo.
-Mà bạn đi đâu mà vội vã thế vậy.
Hà đỡ lấy Vân dậy không để cho Hải chiếm thêm chút tiện nghi nào nữa làm cậu có chút tiếc nuối không thôi.
“Mình sao thế nhỉ… sao dạo này nhu cầu và ham muốn nó tăng cao thế?”
Bảo Vân cảm ơn Hà sau đó nhặt đồ đạt của nàng lên và nói.
-À..ừm… tại nãy cô dạy Hóa nhờ mình đi mua dùm cô vài món ở căn tin mà chỗ đó đông quá mình sợ cô chờ nên..nên… có chút hối hả…
-Vậy à…. lần sau cẩn thận hơn nha. Với lại trên hành lang thì đừng chạy không thôi giám thị bắt viết bản kiểm điểm đấy.
Hà giúp nhặt đồ của Vân rồi dặn dò cô bạn hậu đậu này.
-A.. mình thật sự xin lỗi…. làm ướt hết quấn áo của Hải rồi…
Bảo Vân cuối đầu thật sâu trước Hải nàng thật sự cảm thấy áy náy với Hải làm cậu có chút khó xử. Hải đâu phải dạng hẹp hòi gì mà trách mắng vì ba cái việc nhỏ nhặt này.
-Ha ha ha thôi không sao mình không để ý đâu, mà không phải cậu đang đem đồ cho cô Liên à?
-A! Chết rồi! Lần sau mình sẽ đền bù hai bạn nha, mình đi trước!
Không đợi hai người phản ứng thì cô nàng lại đâm đầu chạy.
-Haiz…. em vừa mới bảo đừng chạy trên hành lang luôn đấy.
Hà phồng má giận dỗi đầy đáng yêu, Hải thấy vậy cười khổ xoa đầu nàng và rồi cả hai tiếp tục đi khỏi đây.
Khi mà cả hai người vừa lên xe đi khuất thì ở đâu đó trên một phòng học, một bóng người đang dõi theo cả hai. Người này sau đó lấy ra một chiếc điện thoại gọi cho ai đó.
-Giả thuyết 1 loại bỏ… vẫn sẽ tiếp tục theo dõi mục tiêu. Hết!
….……
Nam Việt là một quốc gia với đường bờ biển chiếm đa số diện tích cùng với đó là hàng nghìn các hòn đảo và quần đảo lớn nhỏ nằm trong phận sự của quốc gia này.
Ở phía Nam của Nam Việt có một hòn đảo có diện tích khá lớn nhưng lại là điểm du lịch lớn của cả nước. Với quan cảnh thiên nhiên hùng vĩ, động thực vật phong phú cùng với những bãi biển đẹp nên thơ. Không chỉ thế nguồn tài nguyên khoáng sản cũng rất hùng hậu. Vì thế nên từ xa xưa người ta gọi nó với cái tên là Đảo Quốc Phú….
Tuy rất nổi tiếng về du lịch nhưng chỉ có 1/3 phần của hòn đảo là được khai phá và phục vụ du lịch. Phần còn lại là nơi ở của người địa phương và rừng rậm bạc ngàn.
Hải và Hà đi máy bay đến Đảo Quốc Phú nhưng thay vì đăng ký nhập cảnh như bình thường thì chiếc chuyên cơ lại đem hai người vòng ra phía sau của hòn đảo chỗ mà có một bãi đáp máy bay bí mật được che đậy khỏi tầm mắt của người thường.
Sau khi hạ cánh thì cả hai tiếp tục chuyển sang một chiếc trực thăng và rồi đi sâu vào rừng.
Bay tầm 15p thì cả hai hạ cánh xuống một cánh rừng rậm rạp với những thân cây khổng lồ.
Vừa hạ cánh thì có 3 người lính được trang bị súng ống đầy đủ của chính phủ chào cả hai sau đó đưa họ lên xe dẫn vào sâu hơn nữa.
Đi đến một cây cổ thụ khổng lồ thì chiếc xe ngừng. Cây cổ thụ này cũng phải ngang bằng những toàn nhà ở các thành phố lớn.
Ở xung quanh cái cây là cái khu nhà khác nhau cùng với đó là hàng loạt xe quân sự cũng như linh tuần tra.
Hà dẫn Hải đi thẳng vào khu vực giữa khu trại này nơi mà cái cây khổng lồ kia ngự trị. Đến gần Hải mới thấy là xung quanh cái cây là những bộ phận máy móc và vật dụng công nghệ cao gắn vào.
Bỗng nhiên từ thân cây Việt Sơn xuất hiện… hay đúng hơn là đi từ thân cây mà ra làm Hải ngạc nhiên không thôi.
-Hai đứa đến rồi à vây thì vào thôi.
Hà kéo tay Hải đi vào thân cây và rồi cả 3 biến mất….
….…..
Trước mặt Hải là một cái thung lũng tuyệt đẹp với những thảm cỏ xanh và những ngọn đồi xanh tươi. Một dòng sông chạy giữa thung lũng cùng với những thảm hoa đầy đủ màu sắc. Điều đặc biệt là có những mảnh đất to nhỏ trôi nỗi trên không trung, ở trên đấy là những cây hoa to lớn và các thảm hoa rực rỡ. Từng làn sương và những cơn gió mang theo các cánh hoa tạo nên một vẻ đẹp như tiên cảnh trong truyền thuyết.
Cả ba người Việt Sơn, Hải và Hà cũng đang đứng trên một trong các khu đất bay này.
-Nơi này….thật đẹp…
Hải cảm thán trước vẻ đẹp của thiên nhiên nơi này, cậu không ngờ cảnh tượng như này lại ở trong một cái thân cây.
-Nơi này gọi là Thung Lũng Thanh Hà vốn là một chiều không gian tách biệt với thế giới bên ngoài.
Việt Sơn đi trước cả hai bình thản giải thích cho Hải dù sao thì Hải cũng chỉ mới tiếp xúc với Vực nên vẫn còn rất nhiều điều mà cậu không biết.
-Vậy thì chúng ta ở đây làm gì vậy chú Sơn?
-Hi hi lát rồi anh sẽ biết thôi… anh thấy chỗ kia không.
Hải nhìn theo hướng chỉ tay của Hà, ở đấy là một khu đất khổng lồ đang lơ lửng trên không trung. Ở phía dưới là các khu nhà khác nhau cùng với đó là từng đoàn người và xe đang di chuyển. Ở trên khu đất kia là một cái sân khổng lồ hình âm dương đang phát sáng.
Nơi đất đang có một đoàn người tầm vài trăm người đang ở đấy.
Việt Sơn từ trong túi áo lấy ra một viên con nhộng nhỏ ném ra.
BÙM!!!
Một chiếc xe xuất hiện …. nói là xe nhưng nó không hề có bánh xe mà chỉ có 4 trận văn đang phát sáng khiến nó lơ lửng trên không trung.
Đây là một loại pháp khí phi hành khá thịnh hành trong Vực, là thành phẩm của nhiều công nghệ khác nhau.
Vù!!!
Ở phía trên trời từ khắp nới xuất hiện những chiếc phi hành khác nhau, đủ loại hình dạng đang bay về phía cái sân âm dương kia.
Hải còn thấy một vài người không hề sử dụng phương tiện để bay mà từ thân phi hành hay có một vài người ăn mặc như các bộ phim cổ truyền chân đạp kiếm mà bay… nhìn là biết là đám người Đạo Sĩ Tu Tiên rồi.
-Nào đi thôi ba chú đang đợi cùng với mọi người.
-Vâng.
Hà và Hải đồng thanh đáp lại sau đó ngồi lên chiếc phi hành khí rồi bay đến cái sân kia..