Chương 14: Tự nhiên bị đánh

Chương 14: Tự nhiên bị đánh

Vào một ngày bình thường, trời trong gió mát…. Vốn đang nằm ở nhà nghỉ ngơi sau một buổi sáng luyện tập thì cửa phòng Hải mở ra. Một bóng hình xinh đẹp rụt rè đi vào.

-Có chuyện gì hả Hà?

Hải nhìn cô em gái tiện nghi của mình, thân hình hơi nhỏ nhắn nhưng lại rất săn chắc, bộ ngực thiếu nữ kia vương lên sau lớp áo. Bờ mông vểnh cao đầy quyến rũ, đặc biệt đôi chân thon thả không chút mỡ thừa. Khuôn mặt trái xoan đãng yêu cùng đôi mắt to tròn, đôi long mi cao vút…Đôi môi nhỏ nhắn hé mở…

Hà có chút đắn đo định nói gì với Hải, phải loay hoay tầm 1 2 phút thì em ấy mới nói.

-Ừm… anh hai hôm nay rảnh đúng không? Có thể đi với em đến Võ Đường một lát được không?

-Hừm… cũng được thôi mà sao tự nhiên lại bảo anh đến đấy chi vậy?

-À..ừm… là do Sư Phụ Tuấn nhớ anh nói đã mấy năm rồi anh ko đến thăm ông nên ông bảo em dẫn anh đến thăm…

Nhìn cái vẻ ngập ngừng đáng yêu của Hà cậu liền biết là cô nàng này đang có ý đồ gì đó nhưng ngại nói ra nên kiếm cái cớ nào đó để thế.

Dù nghi ngờ nhưng Hải không nghĩ rằng cô em gái yêu quý của cậu lại có mưu đồ quỷ kế hãm hại gì nên gật đầu đồng ý.

-Được thôi…. để anh thay bộ đồ rồi anh chở em đi. Anh cũng có chuyện muốn nới với ông.

Khoảng 5 phút sau Hải cùng Hà đi ra khỏi nhà dùng chiếc xe máy chở nàng đi.

Đi được một lúc thì Hải hỏi Hà, người đang ngồi sau xe im lặng nãy giờ.

-Em có chuyện gì à? Sao dạo này có chút xa cách anh vậy. Hết thương anh rồi à?

-Hử? Đâu ..đâu có đâu em vẫn .. thương anh mà. Chỉ là dạo này có chút mệt vì phải luyện tập cường độ cao cho tháng sau đi luận võ ở Đảo Quốc Phú thôi..

Tháng sau? Rất có thể là em ấy đang nói đến ngày Bí Cảnh mở ra. Đảo Quốc Phú cũng rất gần với tọa độ địa điểm mà tên Tổng Quản O đưa cho Hải vào mấy ngày trước.

-Bình thường anh chở em đi đâu cũng đều ôm anh hết mà. Nhưng mà nãy giờ em có làm gì đâu? Haiz… anh hai buồn quá…

-A! Em quên xíu thôi mà!!

Nói xong Hà vội vàng ôm lấy vòng eo săn chắt của Hải. Cảm nhận được độ cường tráng của từng múi cơ bụng Hà đỏ hết cả mặt, không hiểu sao nàng vừa cảm thấy thích thú mà cũng vừa xa lạ bởi vì Hải trước kia so với bây giờ thật sự quá khác nhau.

Đi thêm một đoạn cả hai dừng trước một cái Đại Môn to đùng, hai cây cột hai bên cao hơn 4m làm từ loại gỗ hiếm tỏ ra mùi hương rất dễ chịu nhưng cũng đầy cổ kính. Ở phía trên cao là ba chữ “Việt Võ Đường” đầy uy nghiêm được khắc thẳng lên một tấm gỗ màu vàng.

Việt Võ Đường một trong 3 Võ Đường của trường phái Việt Vũ Đạo của võ đạo của Nam Việt. Sau khi biết được thêm nhiều thông tin từ tên O cũng như có thể truy cập được “Vực” Hải đã bỏ vài ngày để tìm hiểu sơ về những thế lực và quy tắc của những người hoạt động trong “Vực”.

Và trong đó Hải đặc biệt quan tâm đến Võ Tu, một phần là vì Mỹ Hà và Ngọc Ánh đều là Võ Tu mà ở Nam Việt thì Võ Tu là thế lực lớn nhất được ưa chuộng nhất. Xếp sau là Ma Pháp, Tu Tiên và một vài thế lực khác như dị nhân, yêu tộc,… tuy cũng có nhưng rất hiếm.

Võ Tu Nam Việt được dẫn đầu bởi 6 trường phái Võ Đạo gồm Hồng Gia Đạo, Trận Đại Đạo, Văn Võ Đạo, Định Sơn Đạo, Thăng Long Đạo và Việt Vũ Đạo.

Chưa kể đến trong từng Trường phái Võ Đạo sẽ còn nhiều nhánh khác nhau phần ra khắp nơi trãi dài khắp Nam Việt.

Việt Võ Đường cùng với hai Võ Đường khác là Nguyệt Hải Đường, Việt Khí Đường là ba Võ Đường chính của Việt Vũ Đạo.

Việt Vũ Đạo chỉ gồm hai nhánh Võ Đạo là Bách Kỹ và Tam Nguyệt.

Việt Võ Đường và Quán Khí Đường tu luyện Bách Kỹ còn Nguyệt Hải Đường thì chủ tu Tam Nguyệt.

Bách Kỹ đúng như cái tên nó có 100 kỹ thuật từ dễ đến khó. Bách Kỹ có đủ loại chiêu thức từ cận chiến, quần chiến, bổ trợ, cường hóa, quấy nhiễu, khống chế,.. tất cả đều có.

Điểm khác nhau giữa Việt Võ Đường với Việt Khí Đường là một bên chủ tu thân thể còn vũ khí là phụ, Việt Khí Đường thì ngược lại bọn họ chủ tu vũ khí đem vũ khí. Bởi tuy cùng tu Bách Kỹ nhưng cả hai bên khác nhau. Không chỉ thế nhưng đệ tử cũng như sư phụ trẻ tuổi của hai bên Võ Đường coi nhau là địch thủ gặp nhau là cãi nhau chửi nhau chí chóe.

So với bọn họ thì những người của Nguyệt Hải Đường lại có nhân số ít đến thảm thương có lẽ bởi vì Tam Nguyệt khó tu luyện hơn so với Bách Kỹ rất nhiều. Nhưng về lý do họ tu luyện cái gì thì Hải chỉ biết rằng những chiêu thức của họ dựa trên Mặt Trăng và biến thể của nó.

-Việt Võ Đường a…. Quả thật vẫn cứ choáng ngợp như bao lần

Hải nhớ về nhiều năm trước cậu và Hà đến đây để xin vào làm môn đồ.

Hà thì tất nhiên là đồng ý cho gia nhập nhưng đến Hải thì mọi người lại rất phân vân. Khi mà biết đến tình trạng cơ thể thì những vị sư phụ khuyên cậu hãy sang Việt Khí Đạo tu luyện vũ khí bởi vì ở Việt Võ Đường thì cường độ tập luyện rất cao ở mặt thể chất. Họ sợ rằng với cái cơ thể yếu đuối trẻ con đạp ngã kia có thể sẽ gặp chuyện không hay.

Nhìn thấy những người ở Võ Đường không muốn thu nhận Hải thì Hà cô em gái yêu thương Hải nhất ngay lập tức nói rằng nếu Hải không vào được thì em ấy cũng không gia nhập.

Nghe vậy nhưng sư phụ của Việt Võ Đường có chút khó xử tuy nhiên không muốn để Võ Đường bỗng nhiên có người chết khi luyện tập thì bọn họ quyết định từ chối.

-Anh hai vào thôi sư phụ Tuấn đang đợi.

Đang chìm vào trong những ký ức lúc xưa thì Hà đánh thức cậu.

-À ừ chúng ta đi thôi.

Bước vào trong Đại Môn cả hai người đi thẳng đến một khu nhà lớn chuyên dùng để luyện tập của các sư phụ.

KẸT!!!!

Mở cánh cửa nặng nề cũ kỹ ra.

-Sư phụ Tuấn con dẫn anh Hải đến rồi.

Hà hét lớn để báo cho sư phụ nàng nhưng mà đáp lại chỉ là sự im lặng đến kỳ lạ.

-Hà em đã báo cho ông biết rằng mình đến trước khi đi khỏi nhà chưa thế?

-Em báo rồi mà, bình thường vào giờ này là sư phụ đang ngồi thiền ở đây rồi… nhưng sao lại không thấy..

-Hừm….

Hải cảm thấy rất kỳ lạ ngay từ khi vào… vốn sẽ có người ở Đại Môn mở cửa cho họ đi vào nhưng nay lại không có ai. Ngay cả tiếng huyên náo khi luyện tập cũng không hề nghe được. Dù cả cái Việt Võ Đường cực kỳ lớn nhưng mà vốn số lượng thành viên rất là nhiều nên dù có ở đâu cũng sẽ nghe loáng thoáng âm thanh luyện tập.

-Long Đồng!

Hải lập tức dùng Long Đồng để nhìn khắp khu nhà… Tuy khá là mờ ảo nhưng Hải nhìn thấy được vài nhóm người đang tụ tập ở trên mái và vài khu nhà ở xung quanh chỗ này.

-Những người này… họ đang trốn ai ư?…. hay đang đợi cái gì?

-Ô hô Đồng Thuật thú vị đấy có khả năng tăng cường thị giác khá tốt đấy nhỉ.

Từ phía sau cả hai một tiếng nói quen thuộc vang lên làm cả hai người ngạc nhiên.

-A! Sư Ph..

ẦM!!!!!

Ngay khi Hà quay ra sau thì một tiếng va đập mạnh vang lên. Trong tức khắc nàng quay đầu nhìn về phía đống hỗn độn mới xuất hiện kia.

Không biết từ khi nào Hải bị đánh văng ra xa, cả người lăn lốc như cái nùi giẻ đập mạnh vào tường. Chật vật lắm mới lết người ra khỏi cái vết nứt hình người do chính mình tạo ra.

Khục!!

Nôn ra một ngụm máu Hải khó hiểu nhìn về người vừa đánh lén cậu.

Đứng bên cạnh Hà là một lão nhân mặc một bộ võ phục cổ màu xanh đang thu tay về. Nói lão nhân nhưng ông ta phải cao đến 2 mét , cơ bắp cuồn cuộn, gân máu nổi lên trông cực kì dọa người. Bộ võ phục rộng thùng thình kia cũng căng lên vì mớ cơ bắp không lồ.

Đôi mắt nhắm nghiền hơi nheo lên trông rất hiền từ. Đầu ông lão không hề có một sợi tóc, nó hoàn toàn bóng loáng. Như trái ngược râu của ông lão lại cực kì nhiều, nó dài đến tận eo.

-Hô không tệ, cường độ cơ thể khá tốt đấy chứ.

Đưa tay vuốt lấy bộ râu bạc phơ kia ông lão vừa cười vừa nói.

Người này là Võ Sơn Tuấn, chưởng môn hiện tại của Việt Võ Đạo và là Đường Chủ đời trước của Việt Võ Đường.

Năm nay ông ta cũng đã gần 90 tuổi, vốn người bình thường sống đến từng ấy năm đã coi như gần đất xa trời rồi. Còn lão Tuấn thì lại ngược lại hoàn toàn, ngoài cái bộ râu cũng với các nếp nhăn thì chả ai nghĩ rằng ông lão này là kẻ đã gần 90 chả.

-Sư phụ!! Người làm cái gì vậy!!!

Hà tức giận nhìn lão Tuấn mà nói.

-Hô! Ông đang làm việc con nhờ ông mấy ngày trước đấy.

-A! Nhưng..nhưng…

-Nhưng cái gì… vậy thôi ông không làm nữa nhá.

-Không! Ông.. cứ làm… nhưng mà xin nhẹ tay một xíu… con không nỡ nhìn anh ấy thành ra như vậy.

Hà cúi đầu nói giọng như sắp khóc đến nơi.

Đưa bàn tay to lớn lên xoa đầu đệ tử cưng của mình lão Tuấn gật đầu nói.

-Không sao ông sẽ nhẹ tay.. dù sao nó cũng là anh hai yêu quý của đệ tử ông mà.

Hải ở xa nhìn thấy lão Tuấn và Hà đang nói chuyện nhưng vì cơ thể bị chấn động quá mạnh nên không thể nghe được rõ ràng từng lời mà chỉ có thể nghe những câu như ..việc nhờ…xin nhẹ tay…

-Rốt cục là chuyện gì?? tại sao ông ấy lại ra tay với mình.

Hải hoang mang tột độ không hiểu tại sao lão Tuấn bất ngờ đánh cậu, vừa này khi nghe lão Tuấn nói cậu bỗng nhiên cảm thấy một luồn kình lực vung tới mình. Hải theo bản năng ngay lập tức xử dụng Long Quân chúc phúc tăng cường cơ thể nếu không thì ăn đòn vừa rồi ít nhất cũng phải gãy vài cái xương.

Hải không tin Hà cố ý sắp xếp chuyện hại mình lại càng khó tin nhìn về lão Tuấn. Trước kia khi gặp lão Tuấn thì lão dù có hơi khỏe mạnh so với tuổi nhưng không hề cơ bắp cuồng cuộn như bây giờ.

-Hô hô nhóc đúng như lời của Hà nói ha cháu thay đổi nhiều ghê khiến ông khó lòng mà nhận ra đấy.

-Khụ..khụ.. Ha ha lời này phải nói với ông rồi, dạo gần đây ông đi tập tạ à mà sao đô lên dữ thế.

-Hô nào có đó giờ ông vẫn vậy mà.

-Có cái con khỉ khô á!!

Hải hét lên trong lòng nhìn lão già quái vật này.

ẦM!!!!

Lão Tuấn bỗng nhiên tung một đấm về phía Hải, cậu nhanh chóng né tránh cú đấm kia nhưng sức gió của nó lại đánh bay cậu lần nữa.

Vút!

ẦM!!!

Không nói năn nhiều lão Tuấn vun cước đá Hải, tuy nhiên Hải cũng phản công bằng một chiêu Long Trảo!

KENG!!!!

Tiếng kim loại va chạm vang lên khắp khu nhà..

Hải bị đánh bay vào tường một lần nữa…..

Chật vật nhìn xuống cánh tay đanh run rẩy của mình.

-Chỉ một cú đá bình thường thôi mà đánh nát Long Trảo của mình…

Lão Tuấn thu tay về nhìn qua Hải.

-Chỉ có thế thôi ư… khá là thất vọng.

-Ông Tuấn tại sao vậy? Sao tự nhiên ông lại đánh cháu!

-Bởi vì ta thích vậy thôi!

Một luồn uy áp cùng sát khi kinh khủng từ lão Tuấn nhằm thẳng Hải mà ập tới. Luồn khí kinh khủng đến nỗi Hải bất giác run rẩy, lưng đẫm mồ hôi vì sợ hãi…

“Chết tiệt!! Thứ sát khí gì thế này!! Ông ta muốn giết mình ư!!!!”

-Hừ! Đừng tưởng cháu dễ ăn!! Long Đằng! Cuồng Long Trảo!

Cuồng Long Trảo tung ra bay thẳng đến lão Tuấn.

-Ô! Kỹ năng thú vị đấy!

Đối diện Cuồng Long Trảo xé gió bay đến, lão Tuấn chỉ cúi người thủ thế và rồi tung quyền.

ẦM!!!

Một quyền đơn giản đấm nát Cuồng Long Trảo mà Hải rất tự hào..

-Chậc! Long Đằng! Song Cuồng Long Trảo!! Song Cuồng Long Trảo!!! ….

Hải tiếp tục dùng Song Cuồng Long Trảo về phía lão tuấn, hàng chục vết cắt màu trắng xé nát không gian điên cuồng lao về thân hình khủng bố kia.

Lão Tuấn vẫn bình thản nhìn đống chiêu thức kinh khủng kia lao về phía mình.

Bình thản nhẹ nhàng tung một chưởng.

BÙM!!ẦM!!ẦM!!!

Chỉ là một cú chưởng đơn giản không màu mè, kình khí khổng lồ đem toàn bộ Song Cuồng Long Trảo của Hải đập như đập đậu hũ.

-Chưa xong đâu!

Hải không biết khi nào đã chạy ra phía hông của lão Tuấn tung Long Khống, từng sợi xích bắn ra trói hai chân của lão. Vận lực kéo mình bay đến lão Tuấn trong khi đó tay phải xuất hiện một quả cầu gió màu bạc đang xoay tròn khiến không khí cũng phải vặn vẹo.

-Long Đằng! Toàn Phong Hoàn!!!

Quả cầu gió màu bạc chạm vào hông của lão Tuấn và lập tức xoay tròn kịch liệt.

ẦM!!

Đánh lén thành công…. chỉ là nó lại chả gây tí sát thương nào lên người của lão Tuấn.

-Chiến thuật hay đấy, che mắt ta bằng đống chiêu thức kia còn mình thì lẻn sang chỗ khác khống chế cũng như tiếp cận bằng đống dây xích sau đó tung đòn kết liễu à…không biết gọi ngươi là dũng cảm hay ngu ngốc đây..

Sát khí vẫn còn đấy nhưng lão Tuấn cũng thả vài câu khen ngợi Hải.

Hải nhìn đòn Toàn Phong Hoàn của mình chỉ lại có thể xé nát lớp áo của lão Tuấn còn cơ thể thì chả bị sao có chút ngạc nhiên nhưng mà cậu nhìn lão Tuấn mỉm cười.

-Cảm ơn vì lời khen của ông… nhưng mà cháu có nói Toàn Phong Hoàn là chiêu kết liễu à?

-Sao?

Lão Tuấn kinh ngạc cảm nhận từng luồn năng lượng khổng lồ từ dưới đất đang dần đi vào cơ thể của Hải.

-Long Đằng! Định Long Chưởng!!!!!

Long Lực vặn xoắn đến cực hạn theo tay phải của Hải xoắn nát cánh tay áo đinh thẳng đến nơi tiếp xúc của tay phải Hải và phần hông của lão Tuấn.

Nhưng trong tức khắc, một bàn tay to lớn chộp lấy tay của Hải.

-Cái gì!!

-Khá đấy! Chiêu này có thể gây tổn thương đến ta đấy… nhưng mà còn non lắm.

Lão Tuấn gồng mình, trước sự kinh hãi của Hải lão đem lực lượng của Định Long Chưởng đi thẳng qua cánh tay mình sau đó lão dậm chân.

BÙM!!!!!ẦM!!!!!

Cả sàn nhà nổ tung, tung khối đất đá cũng như bê tông bắn thẳng lên trời. Cả khu nhà rung chuyển, từng vết tường xuất hiện những vết nứt cực kì dài nối thẳng lên trần nhà. Chỉ cần thêm chút nữa thì cả khu nhà hoàn toàn bị đánh sập

Định Long Chưởng… quả thật kinh khủng…

Hải vẫn chưa hoàn hồn trước hành động đem Định Long Chương đẩy ngược ra bên ngoài một cách hoàn hảo. Vốn sau chiêu này Hải chuẩn bị phế tay phải vài ngày nhưng không ngờ lão Tuấn hoàn hảo rút toàn bộ lực lượng mà không hề khiến Hải bị thương.

-Bây giờ đến lượt ta nhỉ? Phục Hổ Quyền!

Lão Tuấn tung nắm đấm đang phát ra ánh sáng màu đỏ thẳng vào bụng của Hải. Phục Hổ Quyền như tử thần đoạt mạng nhắm Hải không thương tiếc tung ra. Thậm chí có thể nghe tiếng Hổ gầm rú khi lão Tuấn tung quyền.

-Chết tiệt!! Bất Hoại!!!

ẦM!!!!!