Chương 1: Đời vốn là vô tình như vậy đấy

Chương 1: Đời vốn là vô tình như vậy đấy…

-Hộc!Hộc!Hộc!! Chết tiệc!! Sao chuyện này lại xảy ra với mình!!!!

Trong một khu rừng hùng vĩ, những hàng cây to lớn đầy uy nghi. Thân cây nhỏ nhất cũng phải gần chục người ôm mới có thể ôm trọn thân cây to lớn ấy.

Từng bụi cỏ to lớn tràn đầy sức sống của tự nhiên, những bông hoa đầy rực rỡ. Hương thơm của sinh mệnh tràn đầy cả cánh rừng, chỉ là có người không thể tận hưởng vẻ đẹp của tự nhiên này.

Một người thanh niên gầy gò đầy yếu ớt, mái tóc ngắn được cắt gọn gàng. Tuy vóc người trông yếu đuối những cậu ta khá cao, khuôn mặt cũng tính là điển trai chỉ là quá xanh xao và nó càng trông xanh xao hơn khi hiện tại nó đang đầm đìa mồ hôi vì đang phải chạy bán chết bán sống.

-Hộc!hộc!hộc! Chắc là… mình ..chạy..được..

Người thanh niên dừng lại thở hồng hộc, cả người vô lực đặt lưng dựa trên một tảng đá lớn. Kiệt sức, cả mặt đỏ bừng cả bộ đồ ướt đẫm vì mồ hôi. Có vẻ như cậu ta vừa chạy khỏi một thứ nào đó và cậu ta nghĩ rằng mình đã thoát nhưng mà… đời không như là mơ..

GÀO!!!!!!

-Đ* má!!!!!

Một tiếng gầm vang lên ở phía sau người thành niên, cơn sợ hãi chạy dọc xương sống. Không biết từ đâu, có lẽ là từ bản năng sinh tồn mà đôi chân vốn đang đau buốt vì phải chạy quá lâu và mệt mỏi bỗng dưng lại có sức mạnh. Không cần ngoái nhìn cậu thanh niên vắt giò lên cổ mà chạy.. Ngay khi vừa chạy được không lâu sau hòn đá to lớn mà cậu ta dừng lại bị nghiền nát bởi một bóng đen to lớn

Người thanh niên này tên là Lạc Minh Hải, một người học sinh cấp 3 tại thành phố Hải Trang có một cuộc sống có thể coi là bình thường xung túc cho đến vài ngày trước….

GÀO!!!!

Đằng sau Hải thứ đó càng ngày càng đến gần hơn, từng tiếng cây cổ thụ đổ ầm ầm như những tiếng sấm.

Hải có thể cảm nhận được từng hơi thở đầy hôi thối từ cái miệng của thứ đó … Chạy chạy chạy.. trong đầu của Hải bây giờ chỉ có mỗi việc này, quên đi từng cơn đau, những vết thương ở chân đang theo từng bước chân của cậu ta mà càng lúc càng lớn, thậm chí vài chỗ từng miếng thịt bị văng ra vì đá nhọn và gai ở dưới nền đất.

Không biết đã trải qua bao lâu, Hải vẫn chạy dù cả người gần như không cảm giác gì nữa, đôi mắt mờ vì thiếu dưỡng khí và kiệt sức.

Bỗng nhiên Hải dừng lại, dùng chút tỉnh táo cuối cùng nhìn nơi hiện tại. Trước mặt cậu là một cái vực thẳm lởm chởm đầy đá nhọn và những cái rễ cây đầy gai to lớn. Đối diện ở bên kia là một cánh rừng khác chỉ là nó khá là xa phải tầm đến hơn chục mét.

Gào!!!!!

Tiếng gầm ngày càng gần hơn, Hải càng gấp rúc hơn. Cậu ta liền nhìn xung quanh để tìm cách thoát khỏi tình huống này. Hải từ nhỏ cái gì cũng không được chỉ trừ được cái khả năng nhận biết tình huống nhanh nhạy và đôi mắt tinh tường.

Cái tài năng đó liền phát huy gấp bội khi Hải đang trong tình huống sống còn.

-Kia rồi có một sợ dây leo!!!!

Nhìn vào một cái cây to lớn, tán lá vươn dài như muốn tóm lấy cả bầu trời. Từng sợi dây leo dài chục mét rũ xuống như những con trăn khổng lồ.

Có một cành cây vương dài ra cái vức hướng về phía bờ bên kia, những sợi dây leo rũ xuống, đó chính là thứ có thể cứu mạng Hải. Chỉ cần bám vào nó là dùng quán tính đưa về phía bờ bên kia. Dù không được thì cũng có thể bám dựa vào nó mà trốn được thứ kia…có lẽ vậy…

Chỉ là… sợi dây leo gần với Hải nhất cũng phải đến 10m…Hải có chút chán nản

-Cũng phải cái cây này vốn to kinh khủng…

GÀO!!!!!

Từng sợi lông trên cơ thể Hải dựng đứng lên khi nghe tiếng gầm, không chần chừ nữa cắn răng lấy đà và chạy…

GÀO!!!!! Ngay khi vừa chạy, một hàm răng đầy máu và răng nhanh há ra muốn nuốt trọn người thanh niên gầy gò yếu đuối này…

-AAAA!!!!!!

BỰT!!!!!!

Ngay khi vừa cảm nhận được tử vong sau gáy, Hải vận lực và nhảy. Trong gan tất Hải nắm được sợi dây leo…..

PHẬP!!!!

Một cơn đau kinh khủng chảy dọc cơ thể Hải… không phải nói là nửa thân trên của cậu.

Tuy rằng đã chạm được sợi dây leo nhưng cả phần thân dưới từ thắt lưng trở đi đã biến mất. Máu tuôn ra, ruột và dạ dày của Hải lộ ra theo, từng miếng từng mảng rớt xuống vực sâu. Đôi mắt không cam lòng gào thét “Tại sao?Tại sao? Mọi thứ đều không bao giờ tốt đẹp với mình??”

Ngay khi tưởng chừng như đã có hi vọng để sống sót thì thay vào đó lại là tuyệt vọng đến tột cùng.

Khi tia sinh mệnh cuối cùng của Hải đang dần tan biến theo như nội tạng và máu thịt đang rơi xuống vực thẳm. Một thân hình lờ mờ xuất hiện và nói rằng.

-Đây là kết cục của những kẻ chỉ biết chạy khỏi số phận… Tạm biệt Lạc Minh Hải.

Khuôn mặt đầy mờ nhạt ấy nhếch miệng cười, trông có vẻ đầy thích thú khi nhìn thấy cảnh tượng đầy máu me và tàn tạ của Hải.

Đôi mắt của Hải dần nhắm lại, tuy nhiên trước khi nó mất đi ánh sáng thì đôi mắt ấy từ căm hận, không cam lòng dần chuyển thành một thứ khác cảm ngộ chăng? Bất ngờ chăng? Người biết được duy nhất chỉ Hải, cậu ta chắc đã ngộ ra cái gì đó chăng?

Chỉ là Lạc Minh Hải bây giờ chỉ là quá khứ, cậu ta đã chết…. hưởng dương 18 tuổi…

Và nhân vật chính của chúng ta đã chết, không có rớt vực tìm được bí thuật hay cái hệ thống yy nào đó xuất hiện gọi ký chủ đâu. Hắn chết rồi chết không thể chết nữa, một cái chết đã được định sẵn khi cậu ta chỉ là người bình thường chả có năng lực đặc biệt nào cả. Và đừng nghĩ kẻ vừa xuất hiện kia sẽ ra tay giúp Hải vì hắn ta mong Hải chết càng sớm càng tốt đấy và không có vụ cao nhân trong cơ thể hay tàn hồn gì gì đó ra tay cứu nhá. Tóm lại chết mẹ rồi…..

Chỉ là hãy để tôi cho mọi người biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra với cậu thanh niên tội nghiệp này……

Trở về 1 tuần trước, trước

Bốp!!!

Một cú đấm đầy chuẩn xác được tung thẳng vào mặt, cánh tay trái vung thẳng, phần xương tay đập thẳng vào điểm muốn trúng. Phần hông xoay kết hợp với chân tạo lực cho cú đấm hoàn hảo vừa rồi vào thẳng mặt của Hải.

Ầm!!!

Hải ngã nhào xuống đất đập mạnh vào tường, vừa bị đấm gãy cả mũi, lưng thì bị đập mạnh vào tường. Chưa hoàng hồn từ cú đấm lúc đầu thì ngay sau đó Hải bị dồn thêm một cú đá cực mạnh vào bụng. Máu, đồ ăn, dịch vị toàn bộ bị phun ra ngoài trông cực kỳ bẩn thiểu.

Ôm bụng ho sặc sụa trong đau đớn, Hải từ từ ngước nhìn kẻ vừa ra tay với mình.

Một người nam nhân to cao, vóc người to lớn và cao ráo. Khuông mặt đẹp trai, mũi cao quai hàm thì đầy nam tính. Mái tóc được nhuộm màu khói và vuốt keo dựng lên. Ngay tai và mũi thì đính những viên ngọc.

Tên này tên là Lê Vương, một tên con ông cháu cha đúng nghĩa với gia cảnh giàu có. Bản thân hắn cũng có IQ khá cao thành tích học tập rất tốt, đậu vào trường đại học quốc tế với số điểm cũng rất nổi bật. Khuôn mặt đẹp trai với phong cách bad boy làm hắn rất nổi tiếng từ ngoài đời lẫn trên mạng. Hắn rất thích thể hiện nên hắn học mọi thứ có thể khiến hắn nổi bật, đặc biệt là võ thuật và gym.

Vì thế Vương có thân hình khỏe mạnh, cơ bắp rất chắc chắn đầy nam tính. Chỉ là tên này khá kiêu ngạo và rất thích bạo lực.

-Thằng loser như mày thì nên biết điều đi! BỐP!!

Vương tung thêm vài cú đá vào người Hải, vừa đá hắn vừa chửi vả. Nước bọt văn tứ tung vào mặt Hải, Hải cảm thấy đau đớn và kinh tởm nhưng lại không thể làm gì.

Vương mạnh hơn cậu, to hơn, lỳ hơn cậu chả có thể làm gì được ngoài chịu đòn.

Vương vẫn tiếp tục vun chân đá về phía Hải..

Bị đánh mà không thể đánh trả dù chỉ một đòn Hải cay không? Cay chứ! Rồi làm được gì không? Tất nhiên là không!

…...

-Anh Vương, anh hãy dừng lại đi cậu ta chịu không nổi đâu…..

Ở phía sau một giọng nói thánh thót vang lên, Vương quay người ra nhìn. Dù hắn có kiêu ngạo và điên cuồng thì khi nhìn thấy thân ảnh này khuôn mặt hắn cũng có chịu dịu đi.

-Diệu..Diệu…

Hải nghe thấy giọng nói ấy, đôi tay vô lực vung về phía cô gái đang đứng ở sau Lê Vương.

Thân hình mảnh mai, đôi mắt to tròn, mái tóc dài uốn nhuộm màu vàng tuyệt đẹp. Đôi môi mọng nước, làn da trắng sáng như em bé. Thân hình tuy có chút gầy nhưng vòng nào ra vòng nấy.

Mỹ nhân này tên là Huỳnh Thư Diệu cũng 18 tuổi như Hải, là một mỹ nhân có tiếng ở trong thành phố Hải Trang.

-Tại..tại… tại sao?

Hải khó khăn nói lên từng lời, đôi mắt đầy u buồn và mất mát.

Huỳnh Thư Diệu nhìn Hải, người con trai mà vài ngày trước vẫn còn là người yêu của nàng.

-Còn cái gì ư? Vì sự thảm hại của anh đấy!!!

Diệu hét lên, Hải có chút bất ngờ vì sự kích động của nàng.

-Tại sao ư? Chẳng lẽ anh không nhận ra à? Nhìn thử tôi đi trẻ đẹp, con đường học tập đầy tươi sáng. Tương lai rộng mở ở phía trước…

Diệu nói, càng nói sự tức giận càng lộ rõ.

-Tôi muốn đạt được nhiều thứ, tiền tài, quyền lực, hạnh phúc… còn anh thì sao? Trước kia tham vọng đâu rồi? Hơn 4 năm trời yêu nhau anh từ một người đầy trí hướng giờ trở thành một kẻ thất bại và chỉ biết trốn chạy!!!

Từng lời nói của Diệu như những phát đạn trí mạng thẳng vào tim, nó đau còn hơn ngàn lần những cú đánh của Vương nãy giờ.

-Tại sao? Hơn 4 năm qua.. chúng ta trải qua bao nhiêu thăng trầm… tình cảm ấy …em..em có vứt bỏ nó vậy ư?

-Phải! Tôi có thể đấy! Anh có thể làm gì được? Ngay cả bây giờ anh bị người cướp mất người anh yêu đánh anh bầm dập mà anh còn chả cố gắng đánh trả?

Bộ ngực sữa phập phồng trong cơn tức giận, tất cả những nỗi niềm của Diệu cô ấy quyết định nói ra hết..

-Anh từng bảo anh sẽ bảo vệ và trông coi tôi hết đời này! Nhưng giờ nhìn đi một kẻ không thể bảo vệ được bản thân thì việc bảo vệ người yêu của mình thì có thể à!

Hải đau đơn từ tận tâm can, cộng thêm từng cơn đau nhức cả cơ thể. Cậu ta muốn phản bác nhưng mà phản bác cái gì bây giờ? Dù không cam lòng nhưng quả thật Diệu nói rất đúng.

-Đừng..Anh xin lỗi!..Anh có thể sửa ..anh rất yêu em, em biết mà đúng không..

Hải lấy tay sờ vào cổ mình, lấy ra một cái vòng cổ. Tay vương đến mặt dây truyền hình con thỏ màu hồng, run rẫy đưa về Diệu và nói.

-Đây..đây chả phải là ước định của chúng ta đúng không.. anh vẫn còn giữ đây… đây là quà sinh nhật đầu tiên..em tặng anh..

Hải vừa nói vừa nhớ lại những khung cảnh khi xưa, cậu ta được Diệu bí mật tổ chức sinh nhật cho mình, không chỉ thế nàng còn trốn hắn đi làm thêm để có tiền mua quà sinh nhật.

Hai mặt dây truyền dựa trên con vật mà nàng thích, hắn giữ cho mình con thỏ màu hồng còn nàng giữ mặt hình con gấu màu xanh. Cầm mặt dây chuyền lên nhưng vì tay có vẻ như đã bị rạn sương do những cú đá của Vương mà Hải làm rơi mặt dây chuyền xuống đất.

Diệu dần tiến đến nhặt lấy mặt dây chuyền, những ký ức và tình cảm vẫn còn trong người chợt trỗi dậy. Khuôn mặt xinh xắn đầy phức tạp trong dây lát. Hải mừng rỡ...hắn biết là nàng vẫn còn yêu mình..hắn nghĩ vậy..

Chỉ là…

-Nếu anh vẫn còn là con người như khi ấy thì chúng ta vẫn còn cơ hội…..nhưng không..

Diệu lạnh nhạt nói ra, nàng thả mặt dây truyền xuống đất và rồi…

RẮC!!!!

-KHÔNG!!!!!

Hải đau đớn hét lên mặc cho máu trong miệng đang trào ra khi cậu ta cố hét. Mặt dây truyền bị Diệu vô cảm đạp nát, sau đó còn xoay bàn chân dè thêm vài lần sau đó nhấc lên.

Con Thỏ màu hồng bây giờ vỡ nát thành bụi nhỏ, không chỉ có mặt dây chuyền mà trong Hải con tim hắn cũng đã nát vụn theo kỷ vật mà hắn yêu quý nhất. Đau buồn, thất vọng rồi đến giận giữ điên cuồng.

Hải hét lên đầy hận hù..

-AAA!!! Con khốn!! Sao mày dám!!!! Sao tụi mày dám!!!!!

HỰ!!!!

Chưa nói hết thì Vương đã vung tay cho Hải ăn đấm, từng cú đấm đầy đau đớn. Lần này Lê Vương còn đấm mạnh hơn, hắn đè người Hải xuống. Từng cú đấm thẳng vào mặt của Hải..

-Thằng chó này !! mày chửi ai? !! Con mẹ mày!!

Bốp !Bốp Bốp!!!!

Từng tiếng va chạm vang lên trong con hẻm, chỉ là Hải bây giờ như vỡ vụn hắn như người chết chỉ biết chịu đòn. Thậm chí việc lấy tay đỡ cậu ta cũng dần buôn xuôi đưa mặt ra mà chịu đòn. Có lẽ Hải muốn dùng đau đơn thể xác để đè ép đi những cơn đau từ sâu bên trong con tim của mình.

Diệu nhăn đôi mi đẹp và nói…

-Vương à anh dừng lại đi! Đủ rồi đấy!!

Giọng nói của Diệu có chút mất kiên nhẫn, nàng nói lên. Vương nghe thế mới tạm dừng và đứng dậy phủi đi máu dính trên tay và quần áo. Hắn chỉnh chu lại sau đó phun thêm nước bọt vào Hải sau đó quay người ôm eo Diệu mà đi.

Diệu thấy hắn lộng tay vậy nàng không phải con gái dễ dãi gì để cho chạm dễ dàng Diệu đẩy hắn ra và bước nhanh đến chỗ hắn đậu xe mở cửa sau và bước vào trước sự sững sờ của Vương.

Hắn có chút nghi ngờ vì hình như có vẻ như hắn thấy nước mắt của Diệu. Vương nhanh chóng đi vào xe nhìn ra ghế sau thấy Diệu vẫn ngồi đấy khuôn mặt xinh đẹp nhìn về phía đường đối diện của con hẻm.

Hắn nghĩ mình chắc nhìn nhầm sau đó vào xe nổ máy mà đi… bỏ lại thân xác tàn tạ của Hải nằm đó giữa vũng máu, đất, nước bọt…..

Khi xe vừa lăn bánh, bầu trời trở nên tối xầm lại.. từng hạt mưa rơi xuống, từng hạt từng hạt. Có lẽ ông trời đang xót thương cho Hải hay có lẽ là đang cười nhạo sự yếu đuối của cậu ta…

Hải bò dần về phía trước, tay vương lên cố thu gọn lại những mảnh vụn của mặt dây chuyền. Hắn ôm nó vào lòng và rồi..những thứ mà hắn vốn gượng kèm nén nó, hắn ôm lấy thứ vốn từng là hy vọng của hắn. Hải không thể kìm được nữa, cậu ta cũng chỉ là người bình thường, biết yêu biết hận và biết đau buồn.

-Aaaaaaa!!!!!uaaaaa!!!!uwaaaaaa!!!!

Tiếng kêu gào đầu đau đớn, cô đơn mà Hải hét lên. Bầu trời càng thêm nặng trĩu những hạt mưa. Khuôn mặt của cậu ta ướt đẫm, máu và bụi bẩn được rửa đi một phần… Có lẽ vì nước mưa hay có lẽ vì những giọt lệ kia……

Hải vẫn cứ nằm đó, Diệu và Vương vẫn cứ đưa xe đi và trời vẫn cứ mưa……. Bầu trời u tối kia vẫn cứ vô tình như vậy….