Chương 9: Chấp niệm 1

Ý thức của Văn Khang đang ở bên trong chấp niệm của tù binh kia, hắn tên thật là vũ mạc phương là người Trung Quốc trước khi linh khí khôi phục.

Ý thức của Văn Khang quan sát tất cả thông qua gốc nhìn của Vũ Mạc Phương, Vũ Mạc Phương năm nay 22 tuổi tình trạng thất nghiệp.

"Haizzzz, thành thị đúng là khó sống mà" Vũ Mạc Phương ngoài trên chiến xe đi về quê nói, dù tốt nghiệp loại giỏi nhưng chả công ty nào nhận hắn cả, bọn họ yêu cầu kinh nghiệm chứ không phải cái bằng, trụ lại đây 2 năm thì cuối cùng ông già cũng chết, không còn tiền tru cấp, Mạc Vũ Phương đành về quê kế thừa sản nghiệp của ông cha vậy.

Cái xe dừng lại, cuối cùng cũng đến chỗ Mạc Vũ Phương cần đến, hắn lấy đồ của mình rồi xuống xe, nhìn ra xung quanh bát ngát là màu xanh hoa cỏ, không có khói bụi của những khu công nghiệp.

Hít một hơi thật sâu, cảm giác không khí trong lành của miền quê cũ kỷ khác với sự ô nhiễm ở thành thị mới mẽ.

Mạc Vũ Phương cầm theo đồ đạt đi về con đường vừa lạ vừa quen trước mặt.

Lạ là đã quá nhiều năm chưa từng thấy lại, quen là con đường này là con đường đưa hắn rời xa quê hương mình để lên thành thị.

"Thật hoài niệm" Không kìm được Mạc Vũ Phương hốt lên, đi vào bên trong thì chỉ nhìn được vài người già đamg làng ruộng, hắn cũng thở dài người trẻ như hắn thì đã lên thành thị hết, chỉ còn những người già trụ lại đây, hiếm có hình bóng thanh niên xuất hiện ở những làng quê như này.

"Cháu là Mạc Vũ Phương đúng không" một cụ già nhìn hắn hỏi.

"Vâng đúng rồi à" Mạc Vũ Phương cũng lễ phép trả lời.

"Mấy bà ơi, Vũ Phương về này" cụ già la lên gọi thêm mấy người lại chào hỏi hắn.

"Trời ơi, mới mấy năm không gặp mà cháu đã cao như này".

"Cháu về trễ quá, cha cháu mất rồi".

Sau hồi lâu thì mấy người kia cũng buông tha cho Mạc Vũ Phương.

Hắn đi về phía căn nhà đã cũ kỹ, mở cửa bước vào trong, những kí ức của năm tháng xưa kia, xuất hiện sự hoài niệm không thôi, nhìn lên bàn thờ đã bám đầy bụi, hắn mới lau dọn sơ sài.

Rồi sau đó Mạc Vũ Phương lấy từ cái túi đồ của mình ra một bó hương, đốt lên rồi thắp xuống cúng bái cho cha, mẹ tổ tiên, hắn bắt đầu dọn dẹp vệ sinh nhà cửa.

Dọn dẹp căn nhà đầy bụi xong, cũng mất hết nữa ngày rồi, Mạc Vũ Phương trong căn phòng của cha mình mệt mỏi nằm trên cái giường làm bằng gỗ cứng kia mà ngủ thiếp đi.

Đến sáng hôm sau, Mạc Vũ Phương rửa mặt bằng nước giếng sau nhà, lấy một gói mì ra, nấu ít nước sôi, bỏ mì vào tô, châm ít nước sôi vào, thêm tí gia vị, buổi sáng của Mạc Vũ Phương hoàn thành.

Ăn xong hắn cầm nông cụ lấy từ nhà kho đi làm ruộng, cuộc sống hôm quê khác với thành thị trên đó cái gì cũng tiền tiền tiền, ở dưới đây có thể sống tự cung tự cấp, hết thức ăn thì có thể ra sông câu cá, vào rừng hái ít rau dại.

Hắn vất vả gieo xuống ít hạt rau vào trong ruộng nhà mình, cái ruộng nhà hắn cũng vài năm chưa trồng thêm bất cứ thứ gì rồi, nó khá trống vắng nên Mạc Vũ Phương mới trồng xuống vài hạt rau cho bớt sự trống vắng kia đi.

Mới hết đã trưa, Mạc Vũ Phương đi về nhà, cất đi nông cụ vào nhà kho, hắn để ý xung quanh nhà kho cũng quá dơ đi, vậy mà lần trước lấy nông cụ không để ý thấy, bụng định ngày mai sẽ dọn dẹp lại nhà kho này.

Ngồi nghỉ ngơi làm đồ ăn rồi cuối cùng trời lại tối, ăn tối xong thì Mạc Vũ Phương đi về phòng nằm lên giường đi ngủ.

Buổi sáng này hôm sau, hắn bắt tay vào dọn dẹp và vệ sinh lại cái nhà Kho tồi tàn của mình, có những vật dụng cũ có thứ dùng được và thứ không dùng được bị Mạc Vũ Phương vứt đi, vì chúng chiếm diện tích quá.

Có những thứ đồ rất lạ, thậm trí có cả kiếm bị rỉ sét nữa cơ, Mạc Vũ Phương lại dọn dẹp lấy ra cả đống đồ nữa trong cái nhà kho này, hắn bắt ngờ khi thấy cả một đồ chơi tự sướng nữa ở trong đống đồ này, không biết là của ai nữa, nhưng nhìn thì khá hiện đại, không lẽ là của mẹ hắn, dẹp bỏ suy nghĩ kia hắn tiếp tục dọn dẹp.

Mới dọn dẹp quay qua quay lại thì cũng đã gần tối, dọn thì đã gần xong hết thì Mạc Vũ Phương thấy được một cái hộp đựng cái gì đó, nó rất hoài cổ, Mạc Vũ Phương suy nghĩ đây không lẽ là đồ cổ của tổ tiên truyền lại.

Tò mò muốn mở cái hộp này ra xem còn có gì bên trong không, hắn cố gắng dúng sức như vô dụng, lấy tay sờ sờ cái hộp xem có chỗ mở ra hay không, bỗng nhiên tay của hắn kích hoạt một cơ quan nào đó, một cây kim sắc bén phóng ra cực nhanh, ghim vào tay Mạc Vũ Phương rồi thu lại vào.

"Chết mẹ, không lẽ là như phim, đây là hộp đựng bảo bối gì đó, nên có cơ quan bảo vệ" Mạc Vũ Phương nhớ ra mấy cảnh trong phim y trang thì nói, hắn suy nghĩ không lẽ mình sắp chết rồi sao.

Lúc này cái hộp mở ra ngoài dự liệu của Mạc Vũ Phương bên trong là một tấm bản đồ và miệng viên đá, một đạo thần quang phóng ra từ viên đá trong cái hộp, một số ký ức không thuộc vào hắn bắt đầu xuất hiện trong đầu của hắn.

3000 năm trước...