Lâm Phàm sau xé rách không gian, bộ dạng vô cùng gấp gáp, lòng hắn cảm giác vô cùng bất an, sau một lúc hắn mới về đến tiên băng kiếm tông.
Khung cảnh trước mắt làm hắn không tin những thứ mình đang nhìn thấy, tiên băng kiếm tông phồn thịnh, những đệ tử đi nói chuyện sôi nổi, bầu không khí đông vui, trước kia giờ yên tĩnh đến lạ.
Những xác đệ tử của tiên băng kiếm tông ở khắp nơi, những toàn kiến trúc của tiên băng kiếm tông giờ tất cả chỉ còn lại đống lụi tàn mà thôi.
Hồ Khuyên đằng sau nhìn cảnh tàn khốc này cũng không chịu nổi, người hơi rừng sợ, rốt cuộc kẻ nào đã làm ra chuyện này, nàng nghĩ.
Lâm Phàm quỳ gục xuống, những giọt nước mắt chảy ra, bỗng nhiên hắn cảm nhận một khí tức quen thuộc đang dần lụi tàn.
Lâm Phàm lập tức xé rách không gian đi đến đó, hắn nhìn thấy sư phụ của mình bị chặt đứt tứ chi, người bị thứ gì đó ăn mòn dần, hắn lập tức chạy lại đỡ Khả Chiến.
"Sư phụ thứ tội, đồ nhi đến trễ rồi" Lâm Phàm nhìn Khả Chiến khóc, Khả Chiến dùng chút hơi tàn lắc đầu ý chỉ không trách hắn, Lâm Phàm cảm thấy tội lỗi vì đến trễ.
"Mong con...giúp ta báo thù nguy...ễn...giá..." Nói xong Khả Chiến liền chút hơi thở cuối cùng, chết trên tay Lâm Phàm, hắn bế xác sư phụ lên xé rách không gian đi đến một ngọn núi gần tiên băng kiếm tông.
Rồi chôn xác của Khả Chiến xuống, sau đó xé rách không gian đi đến tiên băng rồi lần lượt ôm xác từng đệ tử, từng trưởng lão của tiên băng kiếm tông chôn xuống ngọn núi đó.
Hồ Khuyên chỉ có thể đứng một bên nhìn mà thôi, vì nàng biết tâm trạng hắn vô cùng xấu, nàng biết mình không thể giúp gì để tâm trạng hắn tốt lên, nên cách tốt nhất chỉ có thể đứng nhìn Lâm Phàm.
Chôn xong toàn bộ tiên băng kiếm tông, hắn quỳ ở đó, một cảm giác vô cùng khó chịu, vô cùng hối hận, giá như, giá như hắn đến nhanh hơn, giá như không gặp tên Kiếm Vô Bại đó, giá như hắn mạnh hơn thì thì..., tiên băng kiếm tông không bị diệt, sư phụ hắn không chết.
Đáng tiếc tất cả chỉ có thể là giá như của hắn mà thôi, ông trời như nghe được tiếng lòng đau khổ của hắn, đã hạ một cơn mưa xuống, Lâm Phàm quỳ xuống nhìn mộ huyệt những vị đệ tử, trưởng lão của tiên băng kiếm tông, lại nhìn mộ huyệt của sư phụ.
Hắn trùng sinh nhưng tại sao, tại sao không thấy đổi được gì, người hắn yêu vẫn thuộc về kẻ khác, tông môn của hắn bị diệt, tất cả vì cái gì, rốt cuộc là tại sao.
Linh khí và tinh khí trời đất bắt đầu xoay chuyển, vô địch ý cảnh của Lâm Phàm bùng nổ, hắn đã ngộ ra tất cả vì hắn quá yếu, tất cả vì hắn quá yếu, hắn muốn mạnh, mạnh, mạnh nữa.
Mạnh đến vô địch, hắn muốn trở nên vô địch, để không còn bất kì kẻ nào làm hại những người quan trọng với hắn, đúng chỉ có vô địch mới có thể làm vậy.
Cơ thể của hắn đấm chìm dưới cơn mưa, phát ra kim quang, toàn người của hắn toả sáng lên, Hắn cảm ngộ mình lúc này giống như hắn trở nên toàn trí vậy.
Lâm Phàm đã tiến vào một trạng thái gọi là ngộ đạo, thứ trạng thái mà chỉ có những vị thánh nhân, trong lịch sử thế giới đạt được, ví dụ như Tất Đạt Đa, Giê Su..., những vị thánh hiền nhân trong lịch sử.
Trạng thái này sẽ cho họ một thứ năng lực, không một thứ quyền năng thuộc về đấng, toàn trí, không gì không biết, không gì không hiểu, một thứ trạng thái thần thánh.
Phàm là những kẻ đạt đến trạng thái này, thì là những người mà đã ngộ ra "Đạo" thật sự, bản chất của đạo mình tu là gì, rốt cuộc đạo là gì.
Bản chất của tất cả là gì, Lâm Phàm tiến vào trạng thái nhập thiền, quá trình ngộ đạo của hắn chính thức bắt đầu, Lâm Phàm tiến sâu vào bên trong biển ý thức của chính mình để tìm hiểu 3 đạo của hắn.
3 ngày sau, cơ mưa ở ngọn núi gần tiên băng kiếm tông vẫn không ngừng, Lâm Phàm đã quỳ ở đây tiến vào trạng thái ngộ đạo được 3 ngày rồi.
Cả không gian bị ngưng đọng lại, những hạt mưa không rơi xuống nữa, Hồ Khuyên mấy ngày nay đã đứng một bên nhìn, bỗng nhiên cảm nhận một luồng bá khí áp bức cơ thể mình.
Trăm dậm xung quanh hoàn toàn bị đóng băng lại, một luồng cực hàn khí bao phủ lên tất cả, không gian lúc này hoàn toàn bị đóng băng.
Bỗng nhiên toàn bộ băng tuyết xung quanh bị chém nát thành những mảnh nhỏ, rồi tan biến vào hư vô, những luồng kiếm khí sắc bén bộc phát trong không khí.
Nàng khó thở, quỳ xuống để giảm áp bức đè lên cơ thể của mình, cảm giác lúc này của Hồ Khuyên là sợ hãi tên quái vật trước mắt, lòng tự đặt câu hỏi, hắn rốt cuộc sau mấy ngày hắn đã mạnh đến mức nào, hắn có thể đi xa đến đâu trên thần lộ.
Lâm Phàm đã ngộ ra được đạo của bản thân xong, toàn bộ công pháp và vũ kỹ của Lâm Phàm đã đạt đến cảnh giới tối đa, tất cả đại đạo mạnh hơn 1 bậc trước kia.
Tuy nhiên hắn còn muốn lợi dụng ngộ đạo, mà thông qua đó dẫn sức mạnh của thiên địa, giúp mình đẩy nhanh quá trình chuyển hoá linh lực thành thần lực, thay giúp hắn tăng tu vi.
Trên bầu trời những tia sét bắt đầu chớp nhoáng, ánh sáng cả một vùng, hắn thông qua ngộ đạo mà kêu gọi những đạo thiên lôi này, nó đến vì để diệt sát kẻ nghịch thiên như Lâm Phàm.
Từng đạo thiên lôi đánh xuống nhưng tất cả chỉ như chất dinh dưỡng giúp hắn thăng cấp tu vi của mình, linh lực bên trong từng tế bào của cơ thể bắt đầu chuyển hoá thành thần lực.
Ý cảnh nhị trọng, tam trọng, tứ trọng, ngũ trọng, lục trọng, thất trọng, Lâm Phàm bỗng nhiên ói ra một ngụm máu tươi, khi mà đạo thiên lôi thứ 11 đánh xuống người của hắn.
Cơ thể của Lâm Phàm đã đến giới hạn chịu đựng rồi, cơ thể của Lâm Phàm đã không chịu nổi sức mạnh của thiên lôi kình khủng kia nữa.
Hắn cảm nhận đạo thiên lôi thứ 12 đánh xuống, lòng không can tâm, hắn không thể chết ở đây được, như nghe thấy tiếng lòng của Lâm Phàm, bên trong cơ thể của Lâm Phàm bay ra một vị mỹ nhân tuyệt sắc, khuynh đảo trời đất.
Nàng nhìn Lâm Phàm miệng nở ra một nụ cười, nàng không ai khác chính là Băng Như Ngọc khí linh của băng tuyết thiên địa, sau khi Lâm Phàm đột phá ý cảnh.
Nàng cũng lợi dụng cơ hội đó đề thăng sức mạnh cho mình, hấp thứ một phần đạo của Lâm Phàm, nàng đã tiến hoá thành một thứ gọi là dị thần vật.
"Chàng nợ ta thêm 1 ân tình đó" Băng Như Ngọc ôm lấy thân thể hắn, nàng dùng ánh mắt mị hoặc vô cùng nhìn Lâm Phàm, nàng không biết từ khi nào đã yêu chủ nhân của mình mất rồi.
Linh khí và tinh khí trăm mét xung quanh toàn bộ điều bị Băng Như Ngọc khống chế, nàng dùng chỗ này năng lượng để giúp hắn hấp thu sức mạnh của thiên lôi, lúc này Oa Tử cũng giúp hắn từ bên trong, bằng cách chữa lành cơ thể, ổn định căn cốt lẫn tu vi giúp Lâm Phàm.
Hắn sắc mặt khó chịu vô cùng, từng tế bào trên cơ thể của Lâm Phàm như đang đổi thay, một cảm giác đau đớn tột cùng, những tế bào của hắn bắt đầu chóc ra khỏi cơ thể Lâm Phàm.
Bát trọng, cửu trọng, thập trọng, toàn bộ những kinh mạch, máu thịt của Lâm Phàm đã thay đổi, đây gọi là quá trình đổi thây hoán cốt, hắn lúc này chỉ có một bước nữa sẽ trở thành bán thần.
Xiềng xích cuối cùng của thân thể phàm nhân sắp bị cắt đứt, hắn sắp chính thức trở thành một vị thần đúng nghĩa.
"Haaaaaaaaaaaaaa" xiềng xích giữa phàm nhân và thần chính thức bị cắt đứt, Lâm Phàm đã chân chính bước vào cảnh giới thần lộ.
Hồ Khuyên là kẻ chứng kiến hết mọi chuyện, nàng vẫn không thể tin được, hắn vậy mà trực tiếp phùn nổ cảnh giới, đột phá liên tục.
Băng Như Ngọc cảm thấy phận sự của mình đã xong, nàng liền chui lại vào bên trong đan điền của hắn nghỉ ngơi, nàng đã tốn quá nhiều sức giúp Lâm Phàm đột phá rồi, cần nghỉ ngơi lấy lại sức trước đã.
Oa Tử cũng chui vào lại bàn cổ đỉnh hấp thu đóng linh thạch của Lâm Phàm để hồi phục lực lượng của mình, nàng đã tốn quá nhiều sức mạnh để giúp Lâm Phàm rồi, cần nghỉ ngơi lấy lại sức.
Lâm Phàm mở mắt ra, hắn lúc này đã hoàn toàn đổi thây hoán cốt, trở nên vô cùng anh tuấn, cặp mắt của Lâm Phàm trở nên xanh trắng màu của băng tuyết, gương mặt hắn trở nên sắc bén, một khí chất bá khí tỏ ra khắp người Lâm Phàm.
"Cảm ơn hai người rất nhiều" hắn vội vàng cảm ơn hai vị mỹ nhân đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
Lâm Phàm sau khi đột phá thần cảnh đã có được một thứ gọi là lĩnh vực, lĩnh vực của hắn kết hợp từ 3 đạo của hắn, băng tuyết vô địch kiếm thần lĩnh vực.
Lâm Phàm nhìn Hồ Khuyên, sau đó lấy ra một viên đan dược giúp nàng hồi phục, hắn biết dư chấn của việc hắn đại đột phá ảnh hưởng đến Hồ Khuyên không nhẹ.
Hồ Khuyên bắt lấy viên đan rồi ăn, ăn xong viên đan dược hồi phục thì nàng ngước lên nhìn Lâm Phàm, hắn đang chuẩn bị đi đâu đó mà không cho nàng theo, Hồ Khuyên liền hỏi:
"Ngài định đi đâu đó, tại sao không mang ta theo".
"Đi báo thù, ngươi ở đây chờ ta về đi" Lâm Phàm xé rách không gian đi đến Nguyễn gia...