Hàng triệu năm về trước theo năm vũ trụ, trận chiến với cổ ma kết thúc, tuy thắng nhưng cái giá phải trả là hàng tỷ cường giả tham gia trận chiến đã bỏ mạng lại đây vĩnh viễn.
Thiên hà và hành tinh trong hệ mặt trời này, phần còn lại của một vũ trụ đã lụi tàn, nó không thể chứa đựng nổi những tồn tại như thần cảnh được nữa tối đa chỉ là bán thần cấp độ mà thôi.
Sau khi phân chia những chỗ phong ấn cổ ma xong, những tộc nhân của thất tộc và những sinh vật có tu vi thần cảnh, chuẩn bị rời đi.
Đáng tiếc nhất là thất tộc tổ giờ chỉ còn sáu kẻ, lục tổ bọn họ đang tiếc thương cho người anh, chị, em của mình phải ở lại không thể đi theo họ, vì bị thương.
Đó là phượng tổ, Phượng Ngân, nàng trọng thương nghiêm trọng vì sử dụng bí thuật nâng cao tu vi lúc chiến đấu, một thân tu vi tiêu tan, tổn thương nghiêm trọng.
"Huynh, đệ, tỷ, muội hy vọng mọi người chăm sóc cho phượng tộc của ta, hy vọng mọi người đến vũ trụ mới bình an, đợi ta, ta sẽ đến nhanh thôi" phượng Ngân nói, trước khi nàng sử dụng thần thông để tái sinh của phượng tộc.
"Muội yên tâm, phượng tộc cứ để ta lo, ta ở vũ trụ mới chờ muội đến" Long đế nói, đây cũng là ý nghĩ chung của mọi người trong lục tổ còn lại.
"Phượng tộc thần thông, niết bàn tái sinh" Phượng Ngân sử dụng thần thông, đây là thần thông cho phép phượng tộc tái sinh dưới hình trạng quả trứng.
Nó khá nguy hiểm vì phượng tộc lúc này rất dễ chết non, thêm nữa là cũng phải tu luyện lại tất cả từ đầu, vừa lợi vừa hại, nên phượng tộc gần đất xa trời mới dùng.
Khi sử dụng thần thông, từ ngực nàng cháy lên ngọn lửa hỏa sắc nóng hổi, rồi lan từ từ ra toàn bộ thân thể của Phượng Ngân, thân thể nàng bị cháy thành tro bụi.
Trong tro bụi xuất hiện ra một quả trứng, đây là Phượng Ngân tái sinh thành, nàng trở về thời kỳ là quả trứng chưa nở, nhưng thành trứng còn đỡ hơn chết.
Sau đó những phượng tộc còn sót lại trên trái đất, đã đem trứng của Phượng Nhân, để vào một mạch nham thạch nóng chảy trong lòng đất để nàng nở ra.
Bình thường thì trứng phượng tộc chỉ cần chìm vào hỏa diễm bình thường trong vài năm là nở, nhưng đối với trứng của tổ phượng tộc thì khác, trứng của nàng cần nhiệt độ cao hơn lẫn thời gian lâu hơn.
Thời gian trôi qua ngàn năm, hàng triệu năm, không còn bất kỳ ai nhớ đến quả trứng kia tồn tại, quả trứng của phượng tổ bị lãng quên.
Quả trứng bên trong mạch nham thạch, thời gian trôi qua qua mạch nham thạch, hình thành núi lửa, quả trứng rơi vào trung tâm trong nhum nham núi lửa, ngọn núi lửa lớn nhất thế giới này.
Vào năm 2025 sự kiện sự khởi đầu của kỷ nguyên mới, ngọn núi lửa lớn nhất hành tinh này, đã phùn nổ, từ bên trong dung nham nóng chảy xuất hiện ra một tôn quái vật chim to khủng khiếp xuất hiện.
Đậu trên núi lửa, nàng là Phượng Ngân giờ đã nở ra sau thời gian vô cùng dài, nàng đang tức giận khi cảm nhận trên trái đất không còn phượng tộc tồn tại, thậm trí các tộc khác trong thất tộc không tính nhân loại cũng vậy, chỉ còn nhân loại xưng vương xưng bá.
Nhờ huyết mạch cao cấp vừa sinh ra nàng đã có tu vi là cuối cảnh đỉnh, nàng nhiều lần xả giận lên đám nhân loại vô tri này, nàng tưởng rằng nhân loại đã diệt sáu tộc còn lại để chiếm đất nên nổi giận như thế.
Nhưng sau 10 năm nàng nhận ra, nhân loại thời đại này yếu đến đáng thương, không có sức mạnh và thiên phú như nhân tổ, tu luyện toàn nhờ bí cảnh chênh lệch thời gian để lên cấp nhanh.
Lấy thời gian 10 năm này thì nhân tộc xưa đã lên cấp dù dù rồi, cần chi bí cảnh chênh lệch thời gian này, nói thật nhân loại thời đại này quá phế vật.
Trong 10 năm này, tu vi nàng nâng lên ý cảnh tam trọng, nàng cũng thu mấy con yêu thú đáng thương bị nhân loại săn giết, nàng không ngờ bọn nhân loại này trở nên hung ác như vậy, nhớ lúc xưa em út nàng hiền lành lắm mà.
Dưới uy danh của nàng bọn tiểu yêu nhỏ bé được bảo vệ khỏi bọn nhân loại, không còn giết nhân loại thì nàng chỉ tu luyện mà thôi, mục đích của nàng là để nhanh chóng gặp lại tộc đàn, và anh, chị, em của mình mà thôi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng không có gì diễn ra trong khoảnh thời gian này, nàng nhờ từng có kinh nghiệm nên lên cấp nhanh chóng, trọng trước của ý cảnh lại khó hơn trọng sau gấp mấy lần, nhưng thoáng cái nàng đã qua.
12 năm lần nữa trôi qua tu vi nàng đại tiến bộ, chỉ mất thời gian 12 năm đã từ ý cảnh tam trọng nhảy lên bán thần nhất tầng tu vi, với đà này chỉ cần vẻn vẹn thêm 100 năm thì có thể phi thăng rồi.
Nhưng bình yên trước cơn bão to, nàng đang tu luyện, thì bỗng nhiên cảm nhận một tồn tại mạnh mẽ, tu vi bán thần giống mình đang tiến lại gần, tu vi kẻ này cao hơn nàng một tầng, bán thần nhị tầng cảnh.
Nàng xé rách không gian đi ra bên ngoài, dưới hình dạng nhân loại, hình dạng nhân loại của nàng là một tiểu cô nương xinh đẹp, tuổi khoảng mười mấy, thân thể nhỏ nhắn, mặc một bộ váy đặc trưng của phượng tộc.
"Ngươi là ai đến vì mục đích gì, tiến thêm một bước ta liền giết ngươi" nàng chỉ vuốt phượng về phía hắn, mục đích chỉ là đe dọa mà thôi, nàng biết mình không phải đối thủ nên chỉ đe dọa để hắn bỏ đi.
Hắn mặt lạnh tanh, không nói gì, chỉ nhìn tu vi nàng, nhìn xong, hắn không nó lời nào, liền lấy ra thanh bảo kiếm từ nhẫn trữ vật của hắn, rồi lao lên tấn công nàng, hắn sử dụng đế nhân bộ phóng lên.
"Đế nhân bộ, ngươi là nhân đế thời đại này" Phượng Ngân nói, nàng dễ dàng nhận ra chiêu thức của đệ đệ mình, nó chứng minh và tượng trưng cho danh tính của hắn, kẻ này là nhân đế thời đại này, nhưng tại sao hắn đến đây còn tấn công mình.
Nhưng quan trọng lúc này, là nàng phải trốn thoát khỏi tên nhân đế này vì chắc chắn hắn sẽ giết mình hoặc làm điều tệ hơn, nàng hóa bộ vuốt sắc của phượng hoàng ra để tấn công hắn, cặp vuốt sắc bén của nàng bao phủ lên hỏa diễm nóng chảy để trăng sát thương.
"Đừng tưởng ta sợ ngươi, nhân loại với chả nhân đế, ta giết hết" nàng lao lên, phía sau mọc ra thêm đôi một cánh rực lửa của phượng tộc, ăn nói hùng hổ thế thôi chứ nàng sợ thật.
Mỗi tầng bán thần sức mạnh cách xa như trời và đất, tầng sau mạnh gấp đôi tầng trước, nàng tấn công kéo dài thời gian để nghĩ cách chạy mà thôi.
Kenggggg.
Kengggggg.
Kenggggggg.
Kengggggggg.
Cả hai đòn tấn công va chạm vào nhau, rồi hàng chục đòn tấn công va chạm vào nhau, cả hai giao thủ trên không trung tạo thành những lần xung kích, ảnh hưởng đến không gian, môi trường, xung quanh.
Ngọn núi lửa cũng bị xung kích, chuẩn bị làm phun trào ra, nếu nó phun trào thì những tiểu yêu kia phải bị thương mất, mà nàng cũng không chịu nổi sức tấn công của hắn nữa, càng kéo dài nàng càng thua thiệt mà thôi.
"Chết tiệt ta liều với ngươi, phượng hỏa thiên không" nàng tạo ra một con phượng hoàng từ hỏa diễm tấn công về phía của hắn, đòn tấn công này của nàng nếu hắn trúng phải, thì hắn cũng bị thương không nhẹ đau.
"Nhân đế biến-nhân chi vương" một khí tức áp bức xuất hiện đè ép nàng nghẹt thở, nàng không ngờ có một ngày trúng chính chiêu của em trai mình, con hỏa phượng hoàng kia bị đánh tan chỉ sau một kiếm.
"Phượng hỏa thiên không".
"Phượng hỏa thiên không".
Nàng xả chiêu liên tục tấn công hắn, nhưng đơn giản chỉ là một chém của hắn đã đánh tan chiêu thức của nàng, Phượng Ngân biết càng đánh chỉ càng làm ảnh hưởng đến khu vực xung quanh mà thôi.
Nàng hóa ra chân thân thật sự của mình, một con phượng hoàng lộng lẫy kiêu sa, lớp lông cam đỏ màu lửa, những lông đuôi dài bảy sắc vô cùng đẹp, nàng đập cánh bay đi xa khỏi khu vực này.
Không phải vì nàng sợ kẻ tấn công đâu, chỉ vì không muốn làm ảnh hưởng đến mấy con tiểu yêu mà thôi, nhìn chúng yếu ớt đáng thương làm nàng không muốn làm ảnh hưởng đến chúng.
"Ngươi rốt cuộc mục đích gì, tận diệt phượng tộc trên hành tinh này sao" Phượng Ngân vừa bay vừa hét lớn, nhưng tên kia mặt vẫn lạnh tanh, không nói gì, hắn sử dụng tối đa đế nhân bộ, phóng lên đến trước mặt nàng.
"Thiên vũ kiếm quyết 5 lần chém" lại một chiêu thức thương hiệu của nhân đế được sử dụng, 5 phát kiếm, chém ra liên tục, kiếm trước mạnh hơn kiếm sau, uy lực vô cùng mạnh.
Kiếm này mục đích không phải là giết nàng, mà chỉ muốn khống chế nàng hành động, vì hướng kiếm chém vào là phần cánh của Phượng Ngân làm nàng rơi xuống, hóa dạng nhân loại.
"Chết tiệt mình quả nhiên, không phải đối thủ, thần thông không sử dụng được, kỹ năng chiêu thức cũng không, chết tiệt thật mà" nàng vừa nói vừa tức giận khi đang rơi xuống.
Nàng không biết kẻ đến vì mục đích gì, nhưng chắc chắn không tốt, kẻ này quá nguy hiểm, Phượng Ngân hết cách đành sử dụng cách hèn nhát để trốn thoát.
Thần lực trên cơ thể bắt đầu niên phong các huyệt vị, kinh mạch của nàng lại, khí tức và hơi thở cũng biến mất, đây chính là cách hèn nhát nhất để trốn thoát khỏi kẻ thù.
Giả chết.
Thời đại của nàng mà sử dụng chiêu này thì 100% bị cười vô mặt, mất hết mặt mũi thể diện, nhưng đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết thì thể diện, với chả danh dự.
Với lại có ai biết đâu mà sợ, nàng rơi xuống thân thể cứng nhắc không cử động, cơ thể như chết cứng, nhưng thần thức vẫn còn có thể cảm nhận xung quanh.
"Tìm thấy rồi, chết rồi ư, chém cánh mà chém được à, thôi kệ quân chủ không có yêu cầu sống chết mang con yêu thú này về cho hắn thử xem" hắn đáp đất xuống, nhìn thì thấy nàng thân thể không chút khí tức tồn tại nữa.
Nàng nghe âm thanh phát ra, vậy mà lúc trước còn tưởng tên nhân đế thời đại này bị câm điếc chứ, nhưng nhờ câu nói kia nàng khẳng định hắn chỉ là thuộc hạ mà không phải chủ thật sự.
Tức còn có người phía sau, mà nàng tò mò kẻ đứng phía sau này rốt cuộc là ai, mạnh và bá đạo cỡ nào mới trở thành chủ của nhân đế thời đại này cơ chứ.
Hắn tiến lại tóm lấy nàng, vác lên vai mang đi đâu đó, mà Phượng Ngân biết đây cơ hội đánh lén tốt nhất nhưng nàng không làm, phần vì tò mò kẻ đứng sau nhân đế này, phần vì không chắc sẽ thắng.
Vì chỉ cần hắn bật nhân chi tôn, thì cơ hội nàng thắng bằng không rồi, nhân chi đế thì khỏi nói, thua mà chả kịp đánh đòn nào, nhân đế biến quá mức bá đạo, nàng từng nhớ, hồi xưa thằng em út của mình bật lên nhân đế biến, nhân chi đế.
Đã một mình chấp 500 kẻ cùng cảnh giới chiến đấu, và chiến thắng một cách áp đảo vô cùng, một truyền kỳ về nhân đế từ đó được khai sinh.
Hắn bật nhân chi vương đã làm nàng chết lên chết xuống rồi, bật nhân chi tôn, chi đế chắc chết luôn quá, bận suy nghĩ nàng đã bị hắn xé rách không gian đi đến một cái tông môn.
Bên trong toàn nữ là nữ chả thấy bóng dáng kẻ nào là nam, lạ là ai cũng không còn nguyên âm(trinh đấy), chỉ có vài người là còn, hắn hạ xuống mặt đất, vác nàng đi đến một mật thất, sâu bên trong lòng đất của tông môn này.
Bỗng nhiên nàng cảm giác thần lực bị phong bế, tuy vẫn còn nhưng không sử dụng được, làm nàng kẹt ở trạng thái giả chết luôn, mà không làm gì được, tên đó ném nàng xuống căn phòng này.
Căn phòng này khá mềm mại, nên dù bị ném mạnh nhưng nàng cũng không sao, bên trong có vài nữ yêu cũng bị bắt, quan trọng chúng toàn là nữ, nàng chỉ biết nằm một gốc xem tình hình.
Vài ngày hắn lại bắt một con nữ yêu ném vào phòng, tu vi bọn chúng thường là cuối cảnh, hiếm lắm mới gặp nửa bước cuối cảnh, cuối cảnh đỉnh, và chỉ có một con hồ ly là ý cảnh.
Mấy tuần trước một nam thanh niên tu vi tầm nửa bước cuối cảnh, có thể là thiếu chủ của nhân đế, nàng không nghĩ hắn là chủ nhân của nhân đế vì tu vi thấp, nhưng khá kỳ lạ, khi nàng kiểm tra tu vi hắn thì trong cơ thể đâu đâu cũng là linh khí, nó dày đặc gấp 3,25 lần kẻ cùng cấp.
Tức là hắn mạnh bằng 3 nửa bước cuối cảnh cộng lại đấy, đây chính là vô địch cùng cấp thật sự sao, nàng đánh giá, sau đó tiếp tục đánh giá dung mạo hắn.
Hắn ta là một nam tử vô cùng đẹp trai nha, mái tóc trắng bạch, màu mắt đỏ ngầu, dáng miệng cười, cộng với gương mặt này trông vẻ đẹp hắn thật sự rất soái ca, nhưng cũng rất quỷ dị.
Hắn lôi đi một nữ yêu xà nửa bước cuối cảnh, sau một ngày thì lôi nàng ta về, chuỗi ngày sau đó đối với Phượng Ngân là ác mộng, nam tử kia lôi nữ yêu xà về xong liền tổ chức ra một buổi tiệc dâm loạn xác thịt.
Một mình hắn chơi đùa vui vẻ với hơn chục yêu thú cuối cảnh, chơi đến khi các nàng cầu sinh được tha, đến khi ngất đi luôn.
Kinh dị hơn là hắn như một con chiến mã, làm liên tục mấy tuần mà chả có dấu hiệu xuống sức gì, hắn ta chơi hết nữ yêu trong phòng ánh mắt kia liền hướng nàng nhìn đến, Phượng Ngân biết hắn muốn làm gì.
Trong đầu của Phượng Ngân hét to: "tránh xa ta ra, ta xin ngươi cầu xin người đừng mà, cầu xin ngươi, ta cầu xin người, ta vang ngươi. ..ahhhhh".
Nhưng đáng tiếc không ai nghe được lời nàng nói rồi, mà nghe thì hắn chỉ càng nổi hứng mà hành hạ nàng càng cuồng nhiệt hơn mà thôi.
Nàng đang đau khổ trong tâm khi trinh tiết trăm triệu năm của mình bị phá, thì nổi đau xác thịt đã xộc thẳng lên não nàng, nàng thề chỉ cần quay lại thời hoàng kim liền giết chết tên này.
Nhưng sau hồi lâu nàng không tin vào cơ thể mình nữa, vậy mà nó làm nàng cảm thấy sướng, nàng đang sung sướng tột cùng khi bị một kẻ xa lạ không quen biết cưỡng bức nó.
Nhưng tại sao lại sướng đến vậy, nàng không giải thích được, sâu lúc lâu nàng hoàn toàn bị dục vọng của xác thịt nhấn chìm, sau lúc cũng kết thúc.
Trong nguồ nàng giờ đã chứa đầy thứ dịch ghê tởm màu trắng của hắn, người nàng còn dính đầy dịch nhầy ghê tởm, tởm lợm kia.
Ý thức nàng bây giờ đang tự mắng chửi mình mà thôi: "tại sao mày lại cảm thấy sung sướng, cơ thể chết tiệt, cơ thể dâm dục, cái cơ thể lẳng lơ chó má, ta muốn giết ngươi, giết hắn....aaaaaaaa".
Nàng mặc sức mắng chửi nó như quên rằng mình và nó là một, đạo tâm của phượng tổ, Phượng Ngân đã nứt vỡ, bây giờ cảm xúc nàng chỉ đầy những cảm xúc tiêu cực.
Nhục nhã, xấu hổ, tức giận, phẫn uất, bi thương, không chấp nhận sự thật này, nàng thề chỉ cần có cơ hội chắc chắn lấy mạng kẻ đã làm nhục mình.
Nhưng có lẽ lời thề này vĩnh viễn, nàng không làm được rồi...