"Tha cho ta...ah...đừng mà...tha cho ta...ahhhh" một nữ yêu hét lên với giọng đầy mệt mỏi, nàng là Hồ Duyên tu vi ý cảnh tam trọng, là một trong hai nữ yêu thú tu vi cao mà 002 bắt cho Văn Khang.
Bởi vậy nàng mới bị hành hạ thân xác như này, mục đích là để Văn Khang hấp thu toàn bộ linh lực có thể hấp thu bên trong cơ thể nàng thông qua song tu.
Đã 3 ngày 3 đêm bị thứ to dài kia tra tấn âm đạo làm Hồ Duyên, nàng mệt muốn chết, tu vi thì bị pháp trận cưỡng chế không điều động được.
Nàng thề chỉ cần có lại tu vi liền giết tên chó đẻ này, bởi vì hắn đã hành hạ cơ thể nàng đầy những thương, nào vết cắn, nào vết nhéo, đều do hắn gây ra, làm nàng trở nên vô cùng thảm thương.
"Hồ ly ngoan ta bắn đây" hắn áp chặt thanh côn thịt to dài, cứng như thép của mình vào âm đạo nàng, chạm đỉnh hoa tâm rồi bắn vào bên trong.
Bên trong người nàng đã tràn ngập tinh dịch của hắn rồi mà hắn còn bắn thêm, làm chỗ tinh dịch kia trào ra bên ngoài, nàng mệt mỏi đến hiện ra chân thân, là một con cửu vĩ hồ ly trắng.
Chín đuôi bồng bềnh, cuối phần đuôi nàng có màu đỏ cam, nàng là một con tiểu hồ ly vô cùng khả ái đáng yêu.
Kế bên chỗ Hồ Duyên nằm là vô số nữ yêu thú đã hiện ra chân thân của mình vì mệt y nàng, tu vi các nàng đều là nửa bước cuối cảnh đến cuối cảnh đỉnh, ai cũng giống y hệt như nhau, đang nằm la liệt, hạ thân chảy ra tinh dịch.
Văn Khang cảm nhận linh lực của nàng vô dụng với hắn rồi liền buông tha cho Hồ Duyên, cường độ cơ thể Văn Khang bây giờ sắp vượt qua lúc trước rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi.
Bên trong một gốc tối là một đại yêu tu vi bán thần nhất tầng, là nữ yêu tu vi cao nhất mà 002 bắt, Văn Khang quyết định để nàng ta đến cuối rồi mới ăn.
Nàng ta sau khi bị 002 bắt luôn trong trạng thái ngủ sâu, nàng sở hữu một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc đỏ búi hai búi , gương mặt mặt xinh đẹp, mỏi anh đào, mũi nho nhỏ, mặc một bộ váy nhỏ màu cam đỏ, hoa văn là những ngọn lửa, có thể nói nàng ta là một tiểu loli khả ái vô cùng.
Khí tức của nàng ta cũng có chút quen thuộc với Văn Khang, hắn sau hồi suy nghĩ không nhớ ra liền bỏ đi, Văn Khang liếm môi, cởi xuống lớp váy cùng nội y của nàng.
Nàng còn chả có ngực chỉ có cặp nhũ hoa hồng nhô cứng, Văn Khang dùng ngón tay chơi đùa nhũ hoa nhỏ của nàng, làm nàng ta rên nhẹ khá đáng yêu, kích thích hắn.
Văn để nàng ngồi trên đùi mình, thân côn thịt chạm vào hai mép âm đạo nhỏ bé của nàng, hắn chưa vội vàng đút vào mà, quyết định ma sát làm nó trơn tru nhất, dâm thủy bắt đầu chảy ra phủ lên thanh côn thịt.
"Ưm...ưm...ưm" nàng rên nhẹ lên khi Văn Khang vừa liếm láp vừa ma sát côn thịt vào hai mép âm đạo của nàng, mặt nàng nhíu lại ửng đỏ lên.
Văn Khang di chuyển lên hôn lấy môi anh đào nhỏ của nàng, lưỡi tiến vào quấn lấy như mãng xà, ngọc dịch của nàng đang dần bị Văn Khang hút sang miệng hắn, tận hưởng xong ngọc dịch của nàng.
Văn Khang quyết định đến chuyện chính, côn thịt đang ma sát thì dừng lại, quy đầu kề sát hai mép rồi tiến hành đút vào bên trong, dâm thủy làm hắn đâm trơn tru hơn xuyên thủng qua lớp màng mỏng của nàng.
"Aaaaaa" máu trinh chảy ra cùng tiếng rên nàng vang vọng, nhìn mặt nàng có lẽ là khá đau, nhưng kỳ lạ là nàng ta vẫn ngủ mê mang chả có tỉnh dậy.
"Để xem nàng ngủ đến bao giờ" Văn Khang nói, tay cầm eo nàng bắt đầu nhấp lên xuống, âm đạo của nàng ta bóp nghẹt và vô cùng ấm áp hơn bao giờ hết, Văn Khang vừa nhấp mà vừa tận hưởng.
Bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch.
"Ưm...ưm...ưmmmm" nàng rên lên, thân thể nhỏ của nàng co giật mạnh, mặt tiểu khả ái này dâm đãng đến khó tả, Văn Khang bóp miệng nàng, cho ngón tay vào chơi đùa với lưỡi của nàng.
Cơ thể nhỏ bé kia làm sao chịu nổi thứ to lớn kia, người nàng co giật liên tục, mỗi khi Văn Khang nhấp thanh côn thịt ra vào bên trong âm đạo của nàng.
Sau lúc thì Văn Khang đến giới hạn liền bắn ra, thân thể nàng ngã xuống khi Văn Khang đang bắn, côn thịt Văn Khang rút ra khỏi âm đạo nàng, làm chỗ tinh dịch chưa bắn ra, bắn đầy lên người nàng.
Tu vi Văn Khang sắp đột phá, sau khi đột phá hắn lĩnh ngộ không ít đại đạo phép tắc, ngộ ra nhiều điều để hình thành các tầng tiếp theo của phệ thiên ma công.
Mặc dù còn muốn tiếp tục với tiểu loli này, nhưng Văn Khang quyết định tu luyện công pháp trước, ăn nàng lúc nào chả được.
Tổng kết Văn Khang sau khi vui vẻ mấy nữ yêu tộc, tu vi tiên tu nâng lên hợp đạo sơ kỳ, nhưng thu hoạch ngoài việc tu vi tiên tu nâng cao ra, hắn nhờ thăng tu vi mà ngộ ra được thêm 2 tầng mới của phệ thiên ma công, Văn Khang đi đến động phủ của hắn để luyện phệ thiên ma công.
Tầng 4 địa ngục vĩnh cửu, tầng này sẽ cho biết Văn Khang hoàn toàn hấp thu hết linh hồn, cơ thể của vạn vật, nhưng thay vì chết đi linh hồn chúng tiêu tan thì bọn chúng sẽ vĩnh viễn tồn tại bên trong Văn Khang.
Chịu đựng sự tra tấn, đau đớn tột cùng không bao giờ được giải thoát, vĩnh viễn bị giam cầm bên trong địa ngục tạo ra bên trong cơ thể Văn Khang, cho đến khi tuế nguyệt lụi tàn, cho đến khi vũ trụ giản nở đến vô tận rồi bắt đầu lại, cho đến khi không còn gì trong vũ trụ này tồn tại, cho đến khi triều không thời gian này bị hủy diệt.
Thì bọn chúng sẽ vĩnh viễn bị giam nhốt bên trong, vĩnh viễn bị tra tấn chịu sự đau đớn tột cùng, nhờ sự đau đớn, sát ý của bọn chúng mà Văn Khang tạo ra một thứ gọi là ma uy.
Ma uy sẽ làm người khác rung sợ, ý trí chiến đấu giảm đi, tinh thần yếu thì dẫn đến điên loạn hoặc chết luôn, Văn Khang cũng luyện xong tầng này, luyện tầng tiếp theo hắn cần di chuyển đến nơi nhiều cây cối sinh vật.
Văn Khang bay đi ra khỏi sắc hoa tông, đi đến một khu vực cấp tím của một trong số những nữ yêu tộc mà Văn Khang đã vui chơi, nàng tên Minlion, chân thân là một con chim ưng.
Nàng ta sở hữu nét nữ tính hoang dã, làn da ngâm đen, mái tóc nâu vàng nâu bó xoắn lại, mặc một bộ quần áo dân tộc nào đó hở bụng, làm lộ ra những cơ bụng săn chắc của nàng.
Âm vật cũng rất bóp, có những lúc nàng ta nắm thế chủ động khi vui vẻ với hắn, là một trong những nữ yêu trụ lâu nhất 4 ngày liên tục, kỷ lục đấy, nên Văn Khang khá ấn tượng với nàng.
Văn Khang thả ra khí tức yêu tộc mà hắn thông qua song tu có được, mục đích là không để lũ dòi bọ sâu kiến làm chậm chân mình, Thiên bay đến một cái tổ to rồi hạ xuống, đây là tổ của nàng ta.
"Nơi này khá cao, cũng khá an toàn, phạm vi cũng đủ rồi" Văn Khang nhìn toàn cảnh khu rừng rậm này mà đánh giá, hắn ưng ý chỗ tu luyện này, liền ngồi xuống bắt đầu nhập thiền.
Tay Thiên bắt đầu xoay chuyển, vận chuyển ma khí đang tích tụ bên trong cơ thể, tay Thiên dơ ra, phóng ra vô số ma khí từ bên trong cơ hắn hắn, ra bên ngoài, ma khí hình thành một kết giới khổng lồ bao lấy toàn bộ khu vực cấp tím, mục đích là để sinh vật, cây cối, yêu tộc không thể thoát được.
Văn Khang chấp tay lại, tầng này liên quan đến ý nghĩa sinh tử, ý nghĩa của sự sáng tạo và hủy diệt, những thứ cấu tạo ra một vật sống hoàn hảo gồm ba thứ, linh, hồn, thể.
Nếu vạn vật sinh ra đã có linh của riêng mình, thì hồn cần thời gian để sinh ra, hoặc được giúp đỡ sinh ra, cuối cùng là thể, thể thứ vừa quan trọng, lại vừa không quan trọng.
Quan trọng bởi vì nó là một trong những điều kiện cầm cho sự cấu tạo của vật sống, không quan trọng bởi vì thể không hoàn toàn gắn với linh hồn, dễ dàng bị đoạt đi, dễ dàng bị thay thế bởi một thể khác.
Thể của vạn vật đều được cấu tạo từ hai loại khí, sinh khí và tử khí, một thể vô tri như đá, cát, đất..., chỉ được cấi tạo từ sinh mà không thề có tử, một thể chết như các xác chết người, mèo, gà, lợn..., chỉ được cấu tạo từ tử mà chả có sinh.
Thể sống như sinh vật, cây cối, được cấu tạo từ sự hài hòa giữa sinh và tử, nếu sinh nhiều hơn tử thì thể sống dần hóa thể vô tri, ví dụ như cây cối vì sinh khí nhiều hơn tử khí nên không di chuyển được trông y như thể vô tri.
Còn tử nhiều hơn sinh thì dần trở thành vật chết, ví dụ như những thứ đã già, thì không lâu sẽ chết đi, trở thành thể chết.
Sinh khí của mọi vật thể sống, vô tri bên trong kết giới đều bị hút đi, cây cối, yêu tộc, động vật đều nhanh chóng chết đi khi sinh khí bị hút, chỗ sinh khí màu xanh lá cây toàn bộ đều trở về tay của Văn Khang, đây là sinh khí thứ duy trì vạn vật.
Tất cả vật trên thế giới, vũ trụ đều tồn tại sinh khí giúp chúng tồn tại, nó là tồn tại giúp duy trì sự sống cho thể, sinh khí là sự bắt đầu, cũng là kết thúc cho một vật.
Văn Khang lần nữa vận chuyển công pháp, hút lấy những dòng khí đen từ những xác chết cây cối, động vật, yêu thú, khi dòng khí đen này bị hút đi, thì đồng thời những xác chết động vật, cây cối cũng tan biến theo.
Nó chính là tử khí là tồn tại tượng trưng cho cái chết, nó tồn tại để cân bằng âm dương cho sinh khí và tử khí, tử khí là sự kết thúc, cũng tượng trưng cho sự khởi đầu.
Vật sống là vật có sinh khí và tử khí hài hòa cùng nhau tồn tại bên trong, hình thành nên thể, vật vô tri là vật chỉ có sinh mà không có tử, vật chết là vật không sinh mà có tử, không sinh không tử là không tồn tại đó là hủy diệt, có sinh có tử tạo ra tồn tại nó là sáng tạo.
Bằng cách tích tụ sinh khí và tử khí Văn Khang có thể tạo ra đồ vật sinh vật, bằng cách giữ lại một phần cơ thể chứa linh hồn của một người, ví dụ như, tóc, da, thịt, thì có thể hồi sinh một người đã chết.
Do đó Văn Khang gọi tầng thứ 5 này là sinh tử do ta, ý là hắn có thể điều khiển sinh tử của tất cả, Văn Khang mở mắt thu lại ma khí trở về, toàn bộ khu vực tím đã không còn gì hiện hữu, nó như thể chưa từng có gì tồn tại ở đây, một vùng đất chết.
"Haha giờ ta còn có quyền sáng tạo nữa, trò chơi còn ngày còn trở nên thú vị" Văn Khang cười lớn rồi bay trở về sắc hoa tông.