Chương 2: Trọng sinh

Một thanh niên cầm kiếm đứng giữa một khu đất đã bị tàn phá nghiêm trọng, cây cối xung quanh đều không còn, đất thì nứt toác ra.

"Haha, chỉ vì 1 đứa con gái mà mày liều mạng với tao à, não mày chắc to lắm nhỉ" một kẻ mặc áo đen từ trên xuống dưới đứng trước thành niên kia nói.

Cậu thanh niên kia là Lâm Phàm, là cường giả hàng đầu của tiên giả bảng nhân loại với tu vi là hợp đạo viên mãn, ánh mắt Lâm Phàm nhìn tên hắc bào đầy lửa giận.

"Câm mồm, thằng bẩn thỉu, tại mày mà cô ấy đã bị những tổn thương không bao giờ lành được, dù hôm nay thân tử đạo tiêu, tao cũng liều với mày" Lâm Phầm cầm trường kiếm trong tay, không sợ hãi, chỉ có lửa giận mà thôi.

"Thiên vũ kiếm quyếtttttttttttttt" Lâm Phàm hét lên, đây là át chủ bài của hắn, thiên vũ kiếm quyết, kiếm trước mạnh hơn kiếm sau, tối đa 20 lần chém liên tục, nó cũng sẽ phản phệ lại lực cho người sử dụng, vung liên tục 20 lần chắc chắn tứ chi bị phế.

"Haha, đến đi" hắc bào nam nhân, dồn lực đạo về cánh tay của mình, rồi tung quyền, sức mạnh dồn vào cánh tay làm nó to ra.

Thiên vũ kiếm quyết của Lâm Phàm va chạm với quyền của vị hắc bào kia, mỗi lần va chạm vào nhau thì sẽ tạo ra một lớp từ trường xung kích đẩy lùi cả hai, cũng 19 lần va chạm rồi, đây là kiếm mạnh nhất của thiên vũ kiếm quyết, hắc bào nhân bắt đầu dùng chiêu thức của mình.

"Quyền pháp đệ nhất thức, trấn tiên quyềnnnnnnn" hắc bào hét lên, sức mạnh dồn vào cách tay lại mạnh hơn.

Khi kiếm và quyền va chạm vào nhau, mặt đất lẫn bầu trời bị tách đôi ra trước 2 luồng uy lực khổng lồ này.

tiếng nứt.

Thanh kiếm của Lâm Phàm đã nứt và gãy thành từng mảnh, từng mảnh nhỏ, cuộc chiến hôm nay đã có kết quả.

Quyền kia đấm thẳng người Lâm Phàm đến, khi va vào thân thể Lâm Phàm, bên ngoài có vẻ không sao nhưng bên trong nội tạng đã nát bét hết.

"Hahahahaha, mày óc chó quá đó, haha,nếu muốn đồ tao chơi chán rồi bỏ đi cứ nói, tao cho" hắc bào đạp đầu Lâm Phàm dưới chân hắn.

"Aaaaa, tao vừa có ý nghĩ thú vị, mày thích NTR không" hắn bào nắm đầu Lâm Phàm lên hỏi, truyền linh lực để Lâm Phàm trị thương.

Hắn muốn tra tấn Lâm Phàm thêm chứ cũng chả có ý tốt gì mấy, hắc bào sử dụng dịch chuyển tức thời đến một địa phương xa lạ.

Lâm phàm giờ chỉ nhìn được thôi tay chân đều bị phế, miệng bị hư hại quá nghiêm trọng không nói được gì.

Hắc bào đưa Lâm Phàm đến một gian phòng, lấy ghế đặt Lâm Phàm lên đó, quay ghế hướng cái giường trong phòng.

"Hehe, mày có lẽ sẽ thích lắm đó" hắc bào nói rồi biến mất, xuất hiện trở lại thì đang bế một thiếu nữ xinh đẹp.

Hai mắt Lâm Phàm co rút lại, nữ nhân mà tên hắc bào đang bế không ai khác chính là nữ nhân hắn yêu nhất, vì nàng hắn không màn sinh tử, vì nàng hắn có thể từ bỏ tất cả.

Nguyễn Linh Lung, nàng được hắc bào ném xuống giường, tay mạnh bạo xé rách hết quần áo trên thân nàng, lộ ra cơ thể trần truồng của nàng, trên thân thể ngọc ngà kia còn lưu lại những vết tích do hắc bào kia bạo hành nàng.

"Haha, cứ xem đây là ân huệ của ta đối với ngươi trước khi chết đi" hắc bào nói, sau đó kéo người Linh Lung lên, quay lại cho Lâm Phàm xem, tay phải giữ chặt eo nàng, tay trái bóp lấy bầu sữa của nàng.

Lưỡi hắc bào kia thè ra liếm láp gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Linh Lung, Lâm Phàm giận đến cực điểm, nhưng cơ thể vô lực, tứ chi, nội tạng đều nát hắn chỉ là 1 phế nhân thì làm được gì cơ chứ.

Hắc bào nhân lấy tay đang bóp bầu sữa của Linh Lung ra, rồi di chuyển nó xuống kéo quần hắn, thanh côn thịt cương cứng lộ ra ngoài.

Hắn để Linh Lung xuống rồi ngắm thẳng âm đạo nàng đẩy thanh côn thịt to dài kia vào bên trong, cảm giác được âm đạo mình bị xâm phạm Linh Lung tỉnh dậy.

Mở mắt ra nhìn, gương mặt đó không cơn ác mộng không tan của nàng thì đúng hơn, hắn chính là nguồn cơn đau đớn bi thảm của nàng, nàng cũng quá quen với chuyện này rồi.

"Gàooooo...aaaaaaa....aaaaaa" tiếng hét trong bất lực,điên cuồng, phẫn nộ phát ra, thu hút chút sự chú ý của nàng.

Gương mặt vừa quen vừa lạ, tuy bị đánh cho bầm dập, nhưng nàng không bao giờ quên được gương mặt này.

Hắn là chút ánh sáng, là tia hi vọng lướt qua đời nàng, dù thời gian bên nhau có ít ỏi nhưng đây là quản thời gian hạnh phúc nhất đời nàng.

"Lâm Phàm...ah...đừng nhìn....ohhh....xin....huynh... đừng nhìn...ohhh" nàng cố gắng che mặt, chưa bao giờ nàng lại xấu hổ như thế, dù bị tên này hành xác bao nhiêu lần nàng cũng cố gắng vượt qua, tự nói với lòng nam nhân kia sẽ cứu mình.

Tuy nhiên bây giờ tất cả hi vọng trong tim đã tan vỡ thành từng mảnh, nàng cố gắng để ánh sáng kia không thể thấy góc khuất tâm tối của mình mà thôi.

"Haha, sao lại đừng nhìn, đây là ân huệ của ta đối với tiểu tình nhân của ngươi mà" hắc bào bóp chặt cằm nàng nói, tay cưỡng ép không cho nàng che mặt.

Hắn bắt đầu nhấp côn thịt của mình vào sâu bên trong âm đạo của nàng, tay trái giữ chặt hai tay nàng, tay phải lại bóp lấy bầu sữa.

Hắc bào thè lưỡi ra biến thái liếm gương mặt của nàng, rồi hắn hôn lấy nàng, lưỡi hắn lè ra mò mẫm bên trong miệng nàng quấn lấy cái lưỡi nhỏ của nàng, Lâm Phàm kêu gào trong bất lực tột cùng: "aaaaaa...gừ...aaaaaaa".

"Ah....ohhhh.....aaaaa....ah...ư....ư" dù tâm trí cố gắng không cho cơ thể phát ra những âm thanh dâm dục nhưng vô dụng, cơ thể này đã sớm bị tên kia chiếm đoạt, tâm trí nàng giờ đã vỡ vụng.

"Sướng đến chết đi sống lại chứ gì" hắc bào nói, rồi cúi xuống mút lấy nhũ hoa nàng, thỉnh thoảng cắn rồi kéo ra.

"Ah...làm...ơn...oh...dừng....ahhhhh" khoái cảm phun trào, nàng đã ra cảm giác sung sướng lan tràn khắp cơ thể, âm hộ nàng càng khít chặt hơn làm côn thịt của hắc bào sướng lên không ngừng.

Cơ thể càng trở nên nhạy cảm, hắc bào mút lấy bầu sữa càng mạnh bạo hơn, hắn mút lấy chùn chụt, tâm trí Linh Lung rơi vào dục vọng.

Mồ thôi chảy ra không ngừng, cả hai hòa vào khoái cảm xác thịt, Lâm Phàm một bên hận không thôi, mắt chảy ra cả máu.

Da thịt quấn lấy nhau, côn thịt hắc bào cũng cương cứng đến cực điểm, thúc mạnh bạo vào bên trong đến tận hoa tâm nàng.

"Ta ra đây" hắn nói rồi bắt ra, tinh dịch bắt đầu lắp đầy tử cung Linh Lung làm nàng sướng đến ra, gương mặt dâm đãng sung sướng không thôi.

"Được rồi, xem đủ rồi nhỉ, để ta cho ngươi siêu thoát hahaha" hắc bào ôm chặt người Linh Lung nói, ngón tay chỉ hắn đầu lâm phàm bắn ra một tia năng lượng xuyên thủng giết chết Lâm Phàm.

Ý thức lâm phàm tỉnh lại, xung quanh tất cả chỉ là màu đen, hắn đã chết đây chính là sau cái chết ư, không hắn phải trả thù hắn chưa thể chết.

[Ting, bạn có muốn trả thù không, bạn có muốn có sức mạnh không].

Một cái bản màu xanh xuất hiện trong không gian tối đen này, không cần suy nghĩ Lâm Phàm chắc chắn muốn.

"Có, tao muốnnnnnnnnnnn".

[Ting, ràng buộc thành công bắt đầu trọng sinh].

Âm thanh vang lên rồi, ý thức Lâm Phàm bắt đầu đau đớn, theo phản xạ mở mắt ra, một nơi quen thuộc phòng của hắn năm 16 tuổi.

Nhìn lên ngày giờ, càng làm hắn trở nên kinh ngạc hơn, vậy mà Lâm Phàm đã trở lại 30 năm trước.

"Đây là cơ hội để ta báo thù, Linh Lung chờ ta" nắm chặt tay Lâm Phàm nói.

"Xin chào ký chủ, ta là hệ thống tối cường nhân loại, là thứ đã giúp ký chủ trở về 30 năm trước" một tiểu nữ tinh linh màu xanh xuất hiện nói.

"Ngươi là giọng nói kia" Lâm Phàm hỏi, hệ thống tối cường nhân loại gật đầu.

"Ta sẽ giúp ký chủ mạnh hơn, nhưng ký chủ phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống mới nhận được sự giúp đỡ, sự giúp đỡ thường sẽ là vật phẩm, kỹ năng, công pháo, vũ kỹ, cho ký chủ" hệ thống tiếp tục giải thích.

"Cứ đợi đi, ta sẽ trả thù" Lâm Phàm nói, có thêm sự giúp đỡ của hệ thống thì hắn chắc chắn sẽ trả được thù với tên kia...