Chương 1: Văn Khang

Năm 2025 trên địa cầu, một thứ cổ xưa chỉ là truyền miệng của một thời đại xưa xa, linh khí đã khôi phục, loài người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất.

195 nước trên thế giới đã bị hủy diệt chỉ còn lại 89 nước, các vùng lãnh địa của con người dần bị các sinh vật sở hữu sức mạnh cường đại chiếm đóng.

từ trong cận kề bề cõi diệt vong, nhân loại bắt đầu xuất hiện các cá thể đặc biệt, họ bảo vệ và giết chết các con quái vật chiếm lại các nơi bị quái vật xâm chiếm.

89 đất nước cũng tách ra làm 107 đất nước và trong mỗi đất nước phân chia cấp dựa vào tỉnh thành sỡ hữu, đất nước nhỏ từ 12 tỉnh thành trở xuống, đất nước trung bình 23 tỉnh trở xuống, đất nước lớn 34 tỉnh thành trở xuống.

"Cậu kia tôi đang giảng bài, ai cho cậu ngủ" nữ giáo viên tên Lục Vĩnh tức giận dùng siêu năng lực phóng cục phấn vào đầu nam sinh đang ngủ gật kia.

Viên phấn tộc độ cực nhanh, bay thẳng chúng vào đầu cậu nam sinh kia, một tiếng "CỐC" to rõ phát ra, các học sinh không nhịn được cười, nhưng cố gắng nín lại không thằng này nó nà nghe thì xác định ăn đấm.

"Ui ui em chỉ ngủ chút thôi mà" cậu nam sinh ôm cục u nói, hắn tên là Nguyễn Văn Khang 16 tuổi, là học sinh cá biệt có tiếng trong trường dị năng giả của tỉnh hà thành này, vẻ ngoài chỉ đến mức ưa nhìn là cùng, tuy nhiên rất cao to, là trùm trường nơi này.

"Hừ, ngủ một chút, cậu biết đây là tiết gì không, là tiết lịch sử là lịch sử, là tiết nói về sự anh dũng của nhân loại trước bờ cõi diệt vong đã đấu tranh ra sao hơn 20 năm".

"#@₫%₫#%%#@₫^%#₫^%#₫^₫###%%#₫%₫#....," một bài cải lương của Lục Vĩnh dành cho Văn Khang bắt đầu, mấy bạn học cũng quá quen rồi, ngày não chả vậy, thằng này chọc bà kia chửi.

"thở dài tôi không biết cậu sau này có lên được cấp bò sát(cấp F) không nữa" Lục Vĩnh ngồi xuống ghế uống tí nước lấy lại sức rồi nói.

"Haha, để rồi coi, em sẽ trở thành cấp rồng để cô xem" Văn Khang nói, mặt Lục Vĩnh giống như hết sức chửi thằng ôn này.

Lục Vĩnh nhìn đồng đội cũng sắp hết giờ chửi thằng ôn này mất mẹ 1 tiếng đồng hồ rồi, sắp ra về luôn rồi.

"Đúng rồi, ngày mai lớn chúng ta nghỉ, để đi đo lường dị năng" Lục Vĩnh thông báo, các học sinh bắt đầu tháo thức, riêng Văn Khang bắt đầu trầm mặt.

tiếng chuông.

"Các em tan đi, nhớ ngày mai đi nhé việc này rất quan trọng" việc quan trọng nói 2 lần, Lục Vĩnh nói lại lần thứ hai cho chắc ăn, cầm lấy cái cặp bước ra khỏi lớp, các học sinh bắt đầu đi ra hết chỉ còn Văn Khang đang trầm mặt suy nghĩ gì đó.

Trong thế giới này, chỉ có thể tu một hướng duy nhất, nếu đã là dị năng giả, không tu được võ giả, nếu là tiên giả không tu được dị năng giả.

Đây chính là quy tắc, nếu cố chấp tu luyện cả 2 loại thì cái kết rất thảm, thân thể nổ tung người ta gọi đó là tự bạo, tuy nhiên đó chỉ là đối với kẻ khác mà thôi.

Văn Khang là cá thể đặc biệt trong các cá thể đặc biệt, sức mạnh của hắn không phải của bản thân, đây là thứ sức mạnh nghịch thiên nhất từng tồn tại.

Đây là khả năng độc tôn hắn thức tỉnh, một khả năng mà bất kì ai, bất kì người nào cũng phải thèm khát, hắn gọi khả năng này là song tu.

Bằng cách giao hoan với nữ nhân hắn sẽ lấy được lực lượng trong cơ thể các nàng, điều nghịch thiên hơn là nữ nhân kia không tổn hại bất kì cái gì.

Sở dĩ hắn vào được đây cũng là do cái năng lực song tu này, tuy nhiên nếu số sao quá lớn sẽ dẫn đến phiền phức không đáng có.

Thứ nhất dễ gây chú ý, hắn không phải loại thích ồn ào.

Thứ hai các gia tộc lẫn cường giả mời gọi, hắn ưa thích làm chủ hơn hay vì làm nô cho kẻ mạnh.

Hai lý do này là quá đủ cho hắn rồi, Văn Khang đang bận suy nghĩ làm sao tìm ra nguồn năng lượng thích hợp cho mình, chỉ vài sao là được, tuy khả năng bá đạo đó những không có nguồn cung cấp lấy gì sài.

"Cậu gì ơi, mình phải trực vệ sinh á cậu đi ra dùng mình được không" một dọng nói nho nhỏ phát ra, có chút hoảng loạn luống cuống, dọng nói thể hiện sự nhút nhát của chủ nhân nó.

Ánh mắt hung hăn nhìn lên hướng dọng nói kia, là một cô nàng, tóc mái che cả mặt, còn cúi đầu nữa hoàn toàn không thể nhìn thấy gương mặt phía sau tóc kia, như cảm nhận được ánh mắt của hắn nàng rung rẩy lên.

Văn Khang "Ngươi tên là gì".

"Tớ tên là là....là....là" dọng nói càng hoảng loạn hơn, tay nàng để lên ngực, cố gắng bình tĩnh nói.

"Là Nguyễn Linh lung".

Bỗng nhiên Linh Lung cảm giác có thứ gì đó đang nhấc cằm nàng lên từ từ, nàng nhắm mắt hoảng sợ, trong đầu cứ nghĩ, hắn có đánh mình không, hắn có đánh mình không.

"Ta nhớ rồi, ngươi là 1 trong số mấy đứa bị lũ kia bắt nạt" Văn Khang nói, mắt nhìn Linh Lung, dùng tay vén tóc mái nàng lên.

Hắn cũng bất ngờ, sao nàng lại xinh đẹp như thế, vẻ đẹp có chút ngây thơ trong sáng tuổi thiếu nữ, vẻ đẹp mà nhìn vào hắn chỉ muốn chiếm hữu làm của riêng mà thôi.

Hắn cũng rất vừa ý với nàng, nếu song tu lấy lực lượng của nàng cũng 1-2 sao trở lên cũng vừa ý hắn, với lại hắn bỗng nhiên nổi thú tính muốn nuốt chửng bông hoa xinh đẹp này.

Bắt lấy cả hai tay nàng, để nàng sẽ không chạy đâu cho thoát, hắn nhìn đồng hồ cũng 5 giờ chiều không còn ai trong trường đâu, nàng chắc chắn bị tụi bắt nạt bắt ở lại dọn lớn rồi mới cho về đây mà.

Hắn kéo nàng về lòng hắn, đối với một thiếu nữ như Linh Lung sao làm lại Văn Khang kia chứ, nàng bị kéo chặt vào lòng hắn, hắn tham lam ngửi mùi thơm trên tóc nàng.

"Ngoan ta sẽ không đánh ngươi" Văn Khang nói, ác mộng đối với Linh Lung chỉ vừa bắt đầu thôi khi bắt bắt đầu cởi đồ nàng xuống...