Chương 8: Xuất Quan

Nước chảy mây trôi, bình an tràn ngập khắp nơi trên Địa Cầu.

Trãi qua vạn năm, Địa Cầu vốn đã không còn là Địa Cầu trước kia nữa. Linh khí khôi phục, ẩn tàng phong ấn cỗ đại nào đó được giải trừ đã khiến Địa Cầu hoàn toàn lột xác. Kích thước của cả Thái Dương Hệ tăng lên gấp 10 lần, tất nhiên các tinh cầu kể cả Địa Cầu kích thước cũng tăng lên gấp 10.

Linh khí tràn ngập, vạn tộc sinh sôi. Kể từ sau thời kỳ tuyệt diệt, nơi này lại tràn ngập sức sống…

.

.

.

Vù vù…

~ Tử Vong Vực ~

Nơi đây âm u đầy rẫy lệ khí, diện tích không được tính là quá lớn, chỉ có khoảng 6 ngàn hai trăm tám mươi dặm vuông. Nếu như đổi qua km thì là hơn 10000 km2 …

Không phải ngẫu nhiên mà nơi đây được gọi là Tử Vong Vực, từ vạn năm trước, cứ cách mười ngày lại có hắc vụ từ trung tâm vực quét ra bên ngoài, hắc khí hủy hết mọi sự sống, mỗi lần quét ra lại to thêm một ít. Đến ngày hôm nay Tử Vong Vực đã lớn tới bán kính ngàn dặm.

Một ngày này, vừa hay là ngày hắc khí thu liễm lại sau khi quét ra. Nơi cội nguồn của hắc khí không đâu khác chính là tòa kiến trúc hình bát diện.

Hắc vụ tan hết lại lộ ra lệ khí, tử khí xếp thành tầng thành lớp…

Bên trong đại điện, quang trụ bao quanh bệ đá tan biến, lộ ra bên trên là một thân nam tử tuổi xương 18, trần như nhộng.

Nam tử toàn thân da trắng hồng hào, cao 1m8, tóc trắng dài xỏa tới ngang eo. Lại nhìn vào khuôn mặt hắn…

Đây … quả thật là một mỹ nam tuyệt thế, mày kiếm, mũi cao…

Nam tử đó chính là Bạch Vũ, hay nói đúng hơn là nhục thân của hắn.

Bạch Vũ từ từ mở mắt…

“ Ta rốt cuộc cũng đã ngưng tụ được một phách kia! Rốt cuộc cũng sống lại!”

Lời nói tràn đầy kích động!

Khoảnh khắc trước, khi mà Bạch Nhân truyền ngàn năm tuổi thọ cho Bạch Vũ. Linh hồn của Bạch Vũ bắt đầu thuế biến… Hắn đã ngưng tụ trọn vẹn linh hồn.

Thế là Bạch Vũ liền tiến nhập kiểm soát nhục thân. Còn Bạch Nhân thì chỉ mới ngưng tụ được hai phách trong suốt vạn năm qua, nên hắn vẫn là ở trong Thôn Phệ Thạch.

Trở lại bên trong đại điện, Bạch Vũ đứng lên, hắn loạng choạng từng bước đi xuống bệ đá. Bạch Vũ vẫn chưa quen với thân thể này. Bất quá khi hắn vừa bước qua bệ đá lúc, khuôn mặt khẽ động:

“ Đây là linh khí sao… Cảm giác thật thanh thuần dễ chịu!”

Bạch Vũ cảm thán là bởi vì khi hắn vừa bước xuống bệ đá, từng lỗ chân lông hắn như nở ra, điên cuồng mà tiếp xúc với linh khí. Cảm giác dễ chịu không khỏi để hắn cảm thán một câu. Ngày trước mặc dù linh hồn hắn được linh khí nuôi dưỡng, nhưng lại không thể cảm giác được linh khí.

Bạch Vũ nhấc tay phải lên, ý thức khẽ động. Ngay lập tức từ lòng bàn tay hắn kết tụ quang mang, Thôn Phệ Thạch từ đó mà xuất hiện. Một tiếng cười từ đó mà ra:

“ Ha ha… Ca! ta cảm thấy được huynh đang rất là vui vẽ!”

Tiếng cười này là của Bạch Nhân. Bởi vì tu luyện liên tục mà Bạch Vũ và Bạch Nhân suốt vạn năm qua đều là thời thời khắc khắc câu thông linh hồn. Tiếng cười mà Bạch Vũ nghe thấy không phải là lời nói cũng không phải là truyền âm thuật. Hai người bọn hắn là giao tiếp thông qua một cách gọi là Linh Thông. Chỉ có hai cá thể câu thông linh hồn với nhau mới có thể dùng Linh Thông mà giao tiếp.

“ Ừm… Vạn năm rồi ta mới lại được hít thở không khí. Ta cảm thấy thật vui mà cũng thật lo lắng!”

Bạch Vũ trả lời, lời nói tràn ngập phấn khích. Thấy đại ca của mình như vậy, Bạch Nhân cũng phụ họa:

“ Không sao! Thời gian của chúng ta rất nhiều, ta tin chúng ta có thể tìm ra cách giúp ca tu luyện và tìm được nhục thân cho ta!”

Trãi qua vạn năm cùng nhau. Hai người Bạch Vũ và Bạch Nhân sớm đã loại bỏ nghi ngờ với nhau. Thay vào đó là thập phần tin tưởng. Bất quá cho dù tình nghĩa thâm sâu, trong tương lại cũng có thể vì lợi ích mà thay đổi.

.

.

.

Ầm ầm…

Cả đại điện rung động dữ dội. Trên nóc đại điện mở ra một cái miệng lớn, bệ đá từ từ nâng lên.

Thấy như vậy, Bạch Vũ nhún một cái, phi thân đứng trên bệ đá.

Thoáng chốc về sau. Trên nóc của tòa kiến trúc đã mở ra, theo đó bệ đá từ từ được nâng lên. Bạch Vũ yên lặng mà nhìn, tầm mắt hắn phóng ra thương khung, nhìn về cuối chân trời.

“ Thật là một cảnh sắc sầu bi!”

Đập vào mắt Bạch Vũ là chân trời đỏ rực, mặc dù là bình minh nhưng thương khung lượn lờ hắc vân, bầu trời đỏ thẩm. Hắn liếc nhìn xuống mặt đất… Nơi đây đất đai vậy mà khô nứt nẻ, đất cát mang màu đen huyền chết chóc, cây cối rũ mục, lâu lâu lại có xương cốt ngổn ngang mặt đất.

Bạch Nhân thấy vậy buông lời xót xa:

“ Chắc hẳn là vì ngưng tụ nhục thân của huynh mà tòa đại điện này đã biến nơi đây thành vùng đất chết…”

Bạch Vũ không trả lời mà nhớ tới ngày trước.

Nơi đây từng là một thảm rừng, vậy mà vì ta mà thành vùng đất chết.

Bạch Vũ đem thần thức tỏa ra ngàn dặm xung quanh. Hắn nhìn thấu đến từng hạt cát. Thần thức có thể coi như là con mắt, là đôi tai của tu sĩ, tu vi càng cao thì phạm vi thần thức càng lớn. Bạch Nhân tu vi nay là Thần Cốt hạ giai cảnh, vì thế mà thần thức có phạm vi ngàn dặm.

Đem thần thức tỏa ra về sau, nhìn thấy hết thảy đều là vùng đất chết!

Lúc này Bạch Vũ mới cảm thán:

“ Xem ra tội nghiệt này đối với ta mà nói nhân quả quá lớn… Bất quá bây giờ muốn sửa chữa cũng vô lực.”

Vì ngưng tụ nhục thân của hắn mà lão già đại năng kia không tiếc gắn cho Bạch Vũ một cái nhân quả lớn như vậy. Thật âm hiểm!

“ Đệ thấy trước mắt chúng ta nên rời khỏi nơi này, đệ rất muốn nhìn thấy sinh linh khác!”

Nghe Bạch Nhân nói vậy, Bạch Vũ không khỏi thở dài một hơi. Trước mắt hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều về việc bù đắp cho vùng đất này, rời đi trước rồi sau này bù cũng không muộn.

“ Được! Vậy thì ta đi về phương Bắc!”

Dứt lời, toàn thân Bạch Vũ linh lực ba động, hắn bay lên, phi hành về phương Bắc. Vừa rồi khi thần thức tỏa ra ngàn dặm, Bạch Vũ cảm thấy địa hình đã thay đổi so với vạn năm trước, như cảm xúc tìm về cố hương, hắn chọn du hành về phương Bắc bởi vì vạn năm trước hắn quê hương là ở miền Bắc của Việt Nam.

Quá trình phi hành không ngắn cũng không dài, trọn vẹn một ngày một đêm, hắn ra khỏi Tử Vong Vực. Bạch Vũ cũng không phải là tức tốc phi hành mà là đang đi thưởng ngoạn. Mặc dù khắp nơi trong Tử Vong Vực đều là cỏi chết nhưng bất quá núi non cũng rất hùng vĩ. Ra khỏi vực về sau, Bạch Vũ không khỏi quay đầu lại nhìn. Cái nhìn này như lời chào tạm biệt. Dẫu sao nơi này cũng là nhà của hắn suốt ngàn năm qua.

Ở nơi xa, trên một ngọn núi vân vụ lượng lờ gần với biên giới của Tử Vong Vực. Có ba bóng hình nhìn về phía Tử Vong Vực mà bàn luận. Một kẻ nam tử khuôn mặt thanh tú, thân mặc trường bào màu trắng cất lời:

“ Tử Vong Vực hắc vụ đã tan, nhưng lệ khí cùng tử vong chi khí dày đặc như vậy. Chúng ta đi ắt hẳn chỉ có con đường chết.”

Nghe vậy, một nữ tử yêu mị kế bên cất lời đáp trả:

“ Không lẽ chúng ta vượt muôn trùng hiểm trở tìm tới đây rồi lại tay trắng sao?”

“ Ây, tam muội chớ thất vọng. Theo ta thấy chúng ta có thể đi tìm Hắc Lân đại vương ở gần đây, hỏi mượn hắn pháp bảo. Ta nghe chúng tiểu yêu nói pháp bảo của hắn có thể đẩy lùi hết thảy các loại tà khí.”

Kẻ vừa nói là một tên nam nhân cao gầy, thân người mảnh khảnh mặc lam bào đầy rách rưới.

Ba tên này là yêu thú, vì ngưng tụ ra Linh Hồn Thạch nên bọn hắn bước chân vào con đường tu hành.

Thông thường, yêu thú khi tu luyện tới cảnh giới Linh Anh mới có thể hóa hình, hình dáng đa phần là vóc dáng của nhân tộc. Ba tên yêu thú này cũng vậy, nam tử cao gầy và nữ tử yêu diễm đều là Linh Anh hạ giai cảnh, còn nam tử thanh tú đã là Linh Anh trung giai cảnh. Vì cơ duyên tu hành xảo hợp mà kết bái huynh đệ. Tự xưng Thanh Thuần Tam Tiên.

Trong lúc bọn chúng đang bàn luận, ở nơi này, Bạch Vũ lại mang thần thức và uy áp tỏa ra xung quanh. Hắn tỏa ra uy áp là bởi vì muốn xem xem bản thân mình mạnh tới đâu.

Ầm Ầm…

Cuồng phong gào thét, cây cối ngã rạp. Núi non rung chuyễn dữ dội…

“ Ây!”

Bạch Vũ bất giác thu lại uy áp. Bởi vì hắn cảm thấy uy áp của mình quá khủng bố đi. Một hơi uy áp vừa rồi cũng đã gây thiệt hại rất lớn.

Bạch Vũ lại đưa mắt nhìn về phía xa xa ngọn núi, ánh mắt rơi vào Thanh Thuần Tam Tiên…