Chương 7: Bạch Nhân

Vù vù...

Linh hồn Bạch Vũ điên cuồng lay động, hắn đang bốc hơi, đang tan biến!

Tàn hồn rảo bước lại trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói:

“ Ngươi đã hết thọ nguyên... Linh hồn của ngươi đã không thể chống chịu được thêm nữa.”

Nghe vậy, Bạch Vũ mí mắt khẽ động...

Ta còn chưa tìm được cách để tu luyện.

Còn chưa tìm hiểu được sự thật sau màn...

“ Ha ha... Cái gì là người tính không bằng trời tính? Đây chính là người tính không bằng trời tính!”

Bạch Vũ vung mạnh tay mà đấm xuống đất. Hắn bi thống mà hét lên... Vốn dĩ tưởng rằng có thể cùng tàn hồn tu luyện đến khi linh hồn hắn lành lại. Vậy mà giờ thọ nguyên đã cạn...

“ Không, ta sẽ giúp ngươi nghịch thiên cải mệnh!”

Tàn hồn vòng ra sau lưng Bạch Vũ, quả quyết một câu.

Chỉ trong chốc lát, toàn thảy linh hồn Bạch Vũ tràn đầy luồng khí ấm nóng. Lực lượng dào dạt từ tàn hồn tiến nhập vào linh hồn hắn.

Dần dần, linh hồn Bạch Vũ dần ổn định lại, sức sống căng tràn.

Phù phù...

“ Đây là sao?”

Bạch Vũ thở hồng hộc, gượng sức hỏi.

“ Trong quá trình tu luyện, ta nhận ra sự tương thông giữa thọ nguyên và tu vi. Tu vi càng cao, thọ nguyên càng dài. Vừa rồi ta là đánh đổi một phần tu vi để cho ngươi ngàn năm thọ nguyên.”

Hmm...

Đúng vậy. Khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, tàn hồn đã đánh đổi tu vi của hắn để cung cấp thọ nguyên cho Vũ. Suốt ngàn năm qua, tu vi của hắn đã đạt tới Linh Anh thượng giai cảnh. Bất quá vừa rồi vì cứu Vũ mà đã hạ tới hai cái tiểu giới thành Linh Anh hạ giai cảnh.

Cho dù như vậy hắn cũng không tiếc. Dẫu sao tu vi của hắn phần lớn công sức là từ Bạch Vũ. Hơn nữa hắn chỉ đang làm việc hắn đã hứa.

Sau sự việc đó, Bạch Vũ như có buông lỏng cảnh giác với tàn hồn... Hắn tiến đến nói:

“ Cảm tạ ngươi cứu ta!”

“ Không có gì. Đây là việc ta phải làm.”

“ Hmm... ừm... Ta là thật sự cảm ơn.”

Bầu không khí có chút ngượng ngùng. Vài phút sau, Bạch Vũ đánh tan sự im lặng đó.

“ Này, hay là hai chúng ta kết bái huynh đệ đi. Dẫu sao cũng là kẻ cùng đường!”

Tàn hồn nghe vậy cũng thoáng chốc động dung, mặc dù hắn không có mục diện.

“ Được! Kết bái thì kết bái!”

“ Sảng khoái!”

Và thế là, hai cái hồn kết bái huynh đệ với nhau. Lễ kết bái cũng không có gì cầu kì, hai người bọn hắn là thề thốt với trời những câu nói kinh điển nhất. Tỉ như có phúc cùng chia có họa cùng hưởng, lỡ ngươi có chết thì ta sẽ lo cho vợ con ngươi~~

Thật ra lão tác ta muốn bọn hắn nhận làm cha con. Bất quá ta thấy xưng cha con quá kì nên thôi.

(-.-)

Tới đây, Bạch Vũ cất tiếng hỏi:

“ Phải rồi, dường như ngươi không có tên?”

Hắn nhìn qua tàn hồn mà hiếu kì hỏi. Tàn hồn như là sực nhớ ra rồi đáp:

“ Đúng rồi, ta hình như là không có tên!”

“ Vậy để ta đặt tên cho ngươi. Dẫu sao ngươi cũng từ ta mà sinh ra!”

Bạch Vũ hớn hở, đời này hắn ưa thích nhất là việc đặt tên, từ chó mèo cho đến gà vịt, hắn nuôi con nào là đặt tên con đó. Nay vị đệ đệ kết nghĩa này của hắn không có tên, dĩ nhiên tên phải là do hắn đặt.

“ Hmm... Để ta xem, ta và ngươi nếu như coi đúng ra cũng có thể được xem là huynh đệ ruột thịt. Vậy chi ngươi mang họ Bạch đi! Còn ngươi vừa hay có hình dáng con người, lại màu trắng... Bạch Nhân! Bạch Nhân nhé! Ngươi thấy tên này thế nào?”

“ Bạch Nhân...”

Tàn hồn chống cằm mà nghĩ ngợi. Cái tên này nghe được đấy chứ! Cũng rất hợp ý ta!

“ Được, từ giờ ta sẽ tên Bạch Nhân! Ha ha, ta là Bạch Nhân còn huynh là Bạch Vũ!”

Không hiểu vì sao, từ khi mang cái tên này Bạch Nhân cảm thấy trong lòng thật vui, một hương vị nhẹ nhàng mà sâu luyến vây quanh hắn. Hương vị tình thân!

.

.

.

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Từng năm qua đi, Bạch Vũ và Bạch Nhân tu luyện đến quên thời gian.

Cứ mỗi ngàn năm, quá trình tu luyện lại dừng lại.

Để làm gì?

Tất nhiên là để Bạch Nhân mang tự thân tu vi đánh đổi thành thọ nguyên cho Bạch Vũ. Một lần thì có thể không nói. Nhưng mười lần thì cũng đủ nói rõ lên Bạch Nhân một tấm chân tình.

Cứ như thế, vạn năm trôi qua...

Bạch Nhân giờ đây tu vi đã đạt tới Thần Cốt hạ giai cảnh. Lý giải của hắn đối với Vô Tướng Đại Đạo đã thâm sâu vô cùng, tất nhiên công lớn là của Bạch Vũ, tại vì thiên phú tu luyện của Bạch Nhân quá kém nên phải nhờ Bạch Vũ lý giải rất nhiều.

Vô Tướng Đại Đạo này thật sự là khủng bố.

Thôn Phệ Thạch khi trước thu lấy mười ba đại đạo khác nhau. Bằng vào việc tu luyện Vô Tướng Toái Linh Công. Cứ mỗi tầng đại cảnh giới được tăng lên, Bạch Nhân lại mở ra được một đại đạo, lĩnh hội pháp tắc và lực lượng của nó.

Vô Tướng Đại Đạo này cũng không phải không có hạn chế. Kẻ tu đạo bắt buộc phải tăng lên thêm một đại cảnh giới mới có thể thôn tín một đại đạo, một lực lượng khác.

Suốt một vạn năm qua, Bạch Nhân đã mở ra tám đại đạo và từ đó lĩnh hội một phần pháp tắc, lực lượng.

............

Tới đây, có độc giả sẽ nói: “thằng này tại sao ngay từ đầu lại thu được tận 13 đại đạo?”

Ây...

Trước đây Linh Hồn Thạch thuộc sở hữu của lão già đại năng kia. Thu 13 đại đạo không phải quá dễ dàng sao?

.............

Hmm

Quay lại với câu truyện.

Lấy theo uy lực từ thấp đến cao của những đại đạo đã được Bạch Nhân mở ra thì yếu nhất hẳn là Ẩn Tàng Đại Đạo đi

Ở Ẩn Tàng Đại Đạo này, cơ bản nhất chính là Ẩn Tàng Pháp Tắc... Pháp tắc này giúp kẻ sở hữu ẩn đi tu vi bản thân theo ý muốn, ẩn đi khí tức, hơi thở...

Tiếp đến là các loại đại đạo đơn thuộc tính nhưng cũng không kém phần thâm sâu: Lôi Phạt Đại Đạo, Vạn Hỏa Đại Đạo, Mặc Thủy Đại Đạo, Kim Cang Đại Đạo, Thần Nông Đại Đạo. Và hai đại đạo vô cùng cao thâm là Thời Không và Sinh Tử Đại Đạo.

Lôi Phạt Đại Đạo cơ bản nhất chính là các loại lôi hệ pháp tắc.

Vạn Hỏa cũng vậy, tầng chót nhất cũng chính là các loại hỏa hệ pháp tắc.

Tương tự, Mặc Thủy và Kim Cang cũng có tầng cơ bản nhất là thủy hệ và kim hệ pháp tắc.

Thần Nông Đại Đạo thì sở hữu hai tầng pháp tắc cơ bản là Thổ hệ và Mộc hệ.

Còn về Thời Không và Sinh Tử đại đạo, lão tác ta không cần nói thì các ngươi cũng biết.

Tới đây, Bạch Nhân ghé vào tai lão tác ta mà nói nhỏ:

“ Có phải buff hơi quá rồi không đại ca...?”

Lão tác: “ Không hề không hề (^.^)”

Ở nơi xa xa, Bạch Vũ ngồi trong một xó xỉnh nào đó mà khóc.