Chương 5: Minh Dạ Nguyệt thể thuật

Tề Vũ nhưng lúc này là Bạch Vũ đang cùng đám người Phi Kiếm môn quay trở về sơn môn.

Đám người chỉ đi bộ, Tề Vũ ở Thượng giới đi lại bằng linh thú đã quen, đi bộ thự sự bất tiện.

Tuy nhiên, trong Thiên Âm Tử Hồn Minh Dạ Nguyệt quyết có tổng cộng chín môn thần thông, trong đó có một bộ thể thuật.

Hắn suy nghĩ một hồi liền quyết định luyện môn thể thuật này trước, cảnh giới của hắn đã là đỉnh phong ở giới này, tạm thời không cần để ý, chỉ cần vững chắc căn cơ này được.

Luyện thành thể này sau này sẽ chiếm lợi ích to lớn, làm ít ăn nhiều. Tu luyện tốc độ sẽ vượt xa người thường.

Thể thuật đó chính là Minh Dạ Nguyệt thể của Tề Vũ. Thể này đại thành, thân thể liền tinh khiết như mặt trăng, kinh mạch đều được mài giũa đến cực hạn. Vạn độc bất xâm, sức mạnh nguyên tố cũng không thêt tới gần.

Đặc biệt, nó chính là được tạo ra giữa sự kỳ diệu của hai giới. Cả hai người tu luyện, từ đó dẫn tới việc đan điền của tu sĩ sẽ phân làm hai.

Một bên là dương, còn lại là âm. Khi đến đẳng cấp nhất định, sẽ tạo thành tiên thiên Âm Dương thể.

Có Âm Dương thể bằng với việc có thể tự do đi lại hai giới mà không chịu bài xích của thiên địa pháp tắc.

Đây chính là chỗ kỳ diệu của bộ công pháp này. Chính là nghịch thiên, tưởng tượng thử khi Nguyệt tử và Nguyệt hồn liên thủ, nhân gian đánh đâu thắng đó, là vô địch chân chính.

Còn chín môn thần thông khác, hắn quyết định sẽ từ từ tìm hiểu. Trước mắt cần nâng cao thể chất của bản thân.

Về tới Phi Kiếm môn. Nơi này cũng chỉ hơn chốn phàm tục chút thôi. Tề Vũ cũng không ngạc nhiên về nơi đây.

Về nơi đây hắn mới biết tên của vị tiểu sư muội kia, nàng là Tuyết Linh Lung, đích nữ của môn chủ Tuyết Kiến Khôn. Được sủng ái nuông chiều.

Nàng đưa hắn gặp qua môn chủ sau đó sắp xếp cho hắn một tiểu viện nhỏ. Đệ tử khác phải ở chung, hắn lại được ở riêng một trạch viện.

Điều này làm một số đệ tử bất mãn, một tân sinh mà thôi, lại được đãi ngộ như thế.

Nhưng do bề trên sắp xếp nên mọi người cũng không quá phận, chỉ đằng sau lưng chửi bới mà thôi.

Ban đầu vốn định cho hắn ở cùng mấy đệ tử khác, nhưng vừa nhìn thấy hắn, môn chủ Tuyết Kiến Khôn thấy được tiềm lực của hắn nên quyết định cho hắn ở riêng.

Phải nói cả hai cha con họ Tuyết đều là người có con mắt tinh tường. Là người có tài, tiếc là lại ở nơi Hạ vực này, không đất dụng võ.

Sau khi tới Phi Kiếm môn một khoảng thời gian, đa số hắn đều tu luyện thể thuật. Cơ bản ngày tắm nước thuốc, đêm lên nóc nhà tắm ánh trăng.

Đến một ngày, Tuyết Kiến Khôn gọi hắn tới chủ phong. Thấy môn chủ vẻ mặt hiền từ, Tuyết Linh Lung bên cạnh pha trà rót nước, Tề Vũ tiến tới chắp tay nói:

- Đệ tử Bạch Vũ đã tới, không biết môn chủ có gì phân phó.

Tạm thời hắn không cần bộc lộ sức mạnh. Cảnh giới của hắn là Tri Mệnh, chính là rác rưởi ở Thượng vực nhưng là đỉnh phong ở giới này, cùng cảnh giới với cấp bậc lão tổ ở đây, còn cao hơn Tuyết Kiến Khôn.

Đây là chênh lệch giữa các vực, hắn còn trẻ ham chơi không chịu tu luyện, nếu không đã vào cảnh giới Huyền Nguyên cũng nên

Hắn tạm thời áp chế xuống cảnh giới Hóa Nguyên, tiện cho việc che dấu.

Nhìn thấy Bạch Vũ lễ phép, Tuyết Kiến Khôn cũng cười cười tán thưởng:

- Không tệ! Không tệ! Nhập môn không lâu đã vào Hóa Nguyên cảnh, hơn xa mấy đệ tử khác.

- Đa tạ môn chủ tán thưởng, tiểu tử biết căn cơ còn cạn cần môn chủ dạy bảo nhiều.

Nghe Bạch Vũ nói môn chủ không khỏi vui vẻ. Sau khi hàn huyên một hồi, Tuyết Kiến Khôn mới đi vào vấn đề:

- Tiểu Vũ a, một năm nữa đã tới Vực Hội. Ta quyết định cho ngươi một danh nghạch. Hãy cố gắng tu luyện, đừng làm mất mặt môn ta.

Bạch Vũ tới đây đã đọc qua một số điển tịch, cũng nhắc tới Vực Hội.

Mỗi 13 năm, tứ thiên của Hạ vực sẽ tổ chức Vực Hội, các tông môn thiên tài của các vực sẽ khiêu chiến lẫn nhau.

Dựa vào thành tích mà phân chia thứ hạng. Mấy lần trước thiên tài của Vô Sắc Thiên đều bị đánh cho thê thảm. Thảo nào bị xếp bét bảng.

Tề Vũ cũng không chối từ mà chắp tay nói:

- Đệ tử sẽ không phụ lòng môn chủ!