Chương 4: Tới Hạ vực Vô Sắc Thiên

- Kẻ này là ai, sao lại nằm nơi này?

- Hắn chắc chết rồi! Ở Hỗn Loạn sơn mạch này khó mà bảo toàn tính mạng!

- Hắn, hắn vẫn còn sống!

Khi tất cả mọi người đều tò mò về một thiếu niên tuấn lãng nằm bất tỉnh ở đây, chính là Tề Vũ bị truyền tống tới.

Hắn rốt cục tỉnh lại, trong cơn mê mang hắn nghe được giọng của chị mình nên hắn đã tỉnh lại. Nhìn người xung quanh, hắn hỏi:

- Đây là đâu?

Có người cười cười nói:

- Tiểu tử ngươi không phải bị ngã đến mức không nhận ra mình ở đâu luôn sao? Ha ha!

- Xin hỏi đây là nơi nào?

Tề Vũ không quan tâm lời chế diễu, hỏi lại lần nữa. Lúc này mới có một cô gái trả lời hắn:

- Hỗn Loạn sơn mạch!

Cô gái này mặc y phục vàng nhạt, mặt đã che khăn, tuy nhiên nhìn qua cũng biết đó là mỹ nữ. Có kẻ nói:

- Tiểu sư muội có ý tốt nhắc nhở ngươi còn không mau cảm tạ!

Lúc này Tề Vũ mới chắp tay:

- Đa ta cô nương, đa tạ chư vị!

Thấy Tề Vũ tuấn tú lịch sự, cô gái nọ thầm hài lòng, một lúc sau lại hỏi:

- Không biết công tử lai lịch ra sao? Tại sao lại nằm ở nơi này?

Tề Vũ nghe hỏi thì rơi vào trầm tư. Thân phận của hắn cực kỳ nhạy cảm, nhỡ lộ ra sẽ dẫn đến họa sát thân.

Bản thân đang trong hoàn cảnh khó, không biết phải làm thế nào cho đúng. Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bên tai hắn vang lên:

- Đệ đang ở Hạ vực, Vô Sắc Thiên.

- Tỷ tỷ!

Tề Vũ nhận ra đó là chị mình thì thất thố hét lên. Nghe thấy người không kém tuổi gọi mình là tỷ tỷ, vị cô nương không khỏi khó coi, nàng mới 15 tuổi mà thôi.

Nhất thời tất cả người ở đây đều nhìn hắn với ánh mắt bất thiện. Lúc này Tề Vũ biết mình bị hiểu lầm chỉ nói:

- Tại hạ thất thố, xin chư vị, cô nương thứ lỗi. Ta chỉ là một cô nhi không cha không mẹ. Muốn vào sơn mạch đổi đời mà thôi. Vừa rồi vị cô nương này quả thực giống tỷ tỷ quá cố của ta nên nhận lầm. Thứ lỗi!

Thấy hắn là một kẻ đáng thương, mọi người ở đây cũng chẳng buồn tính toán với hắn. Cô nương ban nãy lại nói:

- Chúng ta là người của Phi Kiếm môn, không biết các hạ có muốn gia nhập môn ta?

Không phải tự nhiên nàng tùy tiện chiêu mộ Tề Vũ, từ hắn, nàng có thể cảm nhận được một loại khí chất đặc biệt.

Khí chất làm cho người ta sùng bái, cao lãnh, cao quý, lại thập phần cường đại. Đó là hiệu quả sau khi kích phát Minh Dạ Nguyệt thể.

Thấy thế có một số đệ tử lại hỏi:

- Tiểu sư muội, thế có ổn không? Hắn lai lịch bất minh a.

Thế cũng là lẽ đương nhiên mà thôi. Mang một kẻ bên đường về tông môn, không rõ thân phận lai lịch, thực làm lòng người lo lắng.

Tề Vũ lâm vào trầm tư. Một giọng nói vang lên bên tai hắn:

- Đồng ý đi, giờ chúng ta cần một nơi để ở lại, một thân phận mới.

Chính là Tề An Lan lên tiếng. Nghe chị mình nói, Tề Vũ cũng không suy nghĩ nữa, đáp trả cô nương:

- Tại hạ Bạch Vũ, là một tán tu. Nếu cô nương đã mở lời, kẻ hèn này xin được ở lại cống hiến cho Phi Kiếm môn.

Họ Bạch chính là họ đằng ngoại nhà hắn, bây giờ không phải lúc lộ ra thân phận.

Thấy hắn đồng ý, vị cô nương cũng không quá ngạc nhiên. Đối với một tán tu như Bạch Vũ, được gia nhập Phi Kiếm môn chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Mơ còn muốn có được.

Chỉ có mấy tên đệ tử kia là bất mãn, hừ lạnh. Ai bảo tiểu sư muội chính là thiên kim tiểu thư của Phi Kiếm môn chủ cơ chứ.

Có kẻ liếc ánh mắt không mấy thiện ý, nhàn nhạt nói:

- Tiểu sư muội đã đồng ý, chính là phúc của ngươi. Từ giờ hãy an phận một chút.

Bạch Vũ cũng không nói gì, nơi này không có ai là đối thủ của hắn.

Hắn sống tại Thượng Vực, tuy thực lực ở đó không đủ nhìn nhưng tại nơi này cũng xem như là một cao thủ.

Mười ba thiên tại giới này có bốn cấp độ: Hạ vực nhỏ yếu nhất gồm 4 thiên, Trung vực lớn hơn chút cũng có 4 thiên, Đại trung vực cũng thế, lên tới Thượng vực nơi Tề Vũ sinh sống cũng gồm 4 thiên, Tề gia nằm ở Chu Tước Thiên.

Vô Sắc Thiên tại Hạ vực cũng chỉ là vực xếp hạng bét. Không đặt nổi lên mặt bàn.

Tuy vậy, thế là tốt nhất đối với hắn, tại nơi hoang vu thế này mới nơi ẩn náu tốt nhất cho hắn. Đợi thời cơ đến, hắn sẽ hàng lâm Thượng vực, chém hết địch nhân.

Còn một vực cuối cùng, chính là thiên thứ mười ba. Đồn rằng chỉ khi đạt tới võ đạo đỉnh phong mới có tư cách biết tới và đặt chân lên thiên này.

Cho nên, hầu hết mọi người chỉ đều biết về tứ vực mà không đề cập tới thiên cuối cùng. Chỉ có kẻ mạnh mới hiểu được, kẻ thống trị tứ vực mười hai thiên nằm ở thiên thứ mười ba.

Về cảnh giới, thập tam thiên chia làm mười ba cảnh giới: Sơ Tri, Hóa Nguyên, Vận Nguyên, Động Thần, Tri Mệnh, Huyền Nguyên, Nguyên Vương, Huyền Vương, Nguyên Đế, Huyền Đế, Đại Thánh và cuối cùng là Thiên Tọa.

Mỗi cảnh giới lại chia làm chín tầng. Dễ gọi chính là sơ, trung, cao, và đỉnh.

Chỉ có đạt tới Huyền Đế cảnh giới mới có tư cách bước vào thiên cuối cùng.

Bằng không tùy tiện tiến vào sẽ bị xé xác, không thể sống sót. Đó là thiết luật do cường giả đặt ra, không phải ai cũng có thể mạo phạm.