Chương 23: Biên lai

- Tám chín phần mười là như vậy, nếu không hắn cũng không tới tiệm trang sức Angela and Julie.

Hứa Khai giơ giơ điện thoại,

- Hắn hay đi lại ở khu đô thị mua sắm, mà Angela and Julie lại là tiệm bán trang sức có tiếng tốt nhất ở khu này, bọn họ chuyên gia phục vụ cho vợ chồng sắp cưới, lại còn có thể trọng điểm làm nhẫn cưới theo yêu cầu, điều này giải thích mối nghi ngờ thứ nhất của cô. Mối nghi ngờ thứ hai cũng được giải thích luôn, bởi vì cửa tiệm này danh tiếng rất tốt, cho dù trang sức ngươi đặt bọn họ làm không khiến ngươi hài lòng cũng sẽ tìm đủ mọi cách khiến ngươi hài lòng mới thôi, đương nhiên là bọn họ sẽ dùng điện thoại để liên hệ rồi.

- Nếu như một người nam nhân ở bên ngoài bắt cá hai tay, hắn sẽ không hỏi cô thứ sáu này có công việc hay không, mà là trong vòng một năm sẽ lục ra vô số lý do biến mất trước mắt cô. Khi cô cùng hắn nói thứ sáu không có việc gì, hắn mới định ra vị trí quán ăn cùng phòng tối. Cái này đã nói lên vấn đề, nếu là một nam nhân bên ngoài ngoại tình, hắn sẽ không ngu ngốc như vậy. Hoặc là bây giờ cô gọi điện hỏi hắn, hoặc là đợi tới thứ sáu chờ một đại kinh hỉ đi.

- Tôi...tôi…

Cô gái lại tỏ ra rất do dự.

- OK! Vậy để tôi gọi.

Hứa Khai nhìn cô, cười mị mị, điện thoại trên tay ấn số, rồi bật loa ngoài lên.

- Xin chào! Đây có phải là tiệm trang sức Angela and Julie không?

- Vâng thưa tiên sinh, ngài mạnh khỏe, có gì cần tôi giúp đỡ không?

- Tôi là Vương Thủy Sinh, lần trước có ở chỗ các vị đặt một chiếc nhẫn cầu hôn, tôi muốn hỏi là chữ khắc trên mặt nhẫn đã khắc xong chưa?

- Để tôi giúp ngài kiểm tra, mong ngài giữ máy một lúc.

Qua tầm hai, ba phút, bên kia trả lời:

- Vương tiên sinh, chữ ngài đặt khắc chữ HK phải không?

- Phải!

- Rất xin lỗi thưa tiên sinh, trưa mai chúng tôi mới có thể hoàn thành, phải chăng ngài đang cần gấp sao?

- Không, không, tôi không cần gấp.

Hứa Khai nói.

- À đúng rồi, ngày mai tôi tới lấy hàng không cần phải nhắc hôm nay tôi có gọi điện tới nhé.

- Cái gì cơ ạ???

Nhân viên tiệm trang sức bên kia cũng khá là sửng sốt khi nghe lời này của Hứa Khai.

- Hẹn gặp lại.

Hứa Khai cúp máy, cười cười nhìn về phía cô gái nói:

- Tiểu thư, trừ phi cô cho rằng bạn trai của cô trong tuần vừa qua tìm được một cô bạn gái trùng tên với cô để đặt nhẫn cầu hôn. Nếu không, tôi cho rằng vấn đề đã được giải quyết a.

- Cảm ơn… cảm ơn anh…

Cô gái bắt lấy tay Hứa Khai, rất là kích động mà không ngừng cảm tạ. Rồi sau đó xách lấy bọc nhỏ, mang theo nước mắt hạnh phúc mà rời đi. Hiển nhiên, nàng muốn báo tin tức cực tốt này cho một vị mật hữu khuê phòng nào đó đi.

- Cô còn chưa có trả thù lao a.

Hứa Khai nhìn đại môn đong đưa, không khỏi lẩm bẩm, rồi thở dài:

- Aizzz! Thông minh thật…

- Vừa rồi bên ngoài có người tới sao?

Nhạc Nguyệt ló đầu ra hỏi.

- Đâu có, tôi đang lầm bầm tự nói thôi.

Hứa Khai một lần nữa cầm lên đồ nghề lau nhà, đáp.

- Nga!

Nhạc Nguyệt ứng một tiếng rồi lại rụt đầu vào.

- Lão bản của cậu đâu?

Bình tỷ xuất hiện.

Chớ có xem thường người này, cô gái này có được 30% cổ phần của cái văn phòng này đó.

- Dạ...Nhạc tổng đã ra ngoài.

Đòi nợ đã tới, tất nhiên Hứa Khai phải trả lời 'nghiêm túc' rồi.

- Ừ… tý nàng về đưa cho nàng.

Bình tỷ rút ra một trang giấy đưa cho Hứa Khai.

- Vâng!

- Đi đây..

- Bình tỷ ở lại uống chén nước đã.

Khách sáo một câu, Hứa Khai thuận tay mở ra trang giấy. Vừa nhìn liền kinh hãi, đây là tờ biên lai xác nhận văn phòng công ty điều tra Ánh Trăng đã trả khoản tiền khất nửa năm thuê nhà, đồng thời còn nhận được tiền thuê thêm một năm nữa.

Cái này… điều này sao có thể a?

Hứa Khai đối với suy đoán của mình vẫn tự tin vô cùng, đừng nhìn Nhạc Nguyệt đằng sau có thêm cái chữ tổng, tiền gửi trong ngân hàng tuyệt đối không quá ba chữ số. Tiền xăng tháng này của nàng còn chưa thấy tung tích đâu chứ chưa nói tới tiền công tháng này của mình.

Ngoại trừ chiếc xe có thể miễn cưỡng thanh lý đồng nát kia ra, Nhạc Nguyệt cũng không chuẩn bị một chút bất động sản nào. Như thế nào trong tài khoản lại xuất hiện năm chữ số cơ chứ?

"Nhất định là mình đã bỏ sót thứ gì!"

Hứa Khai không tự giác búng tay, trong đầu không ngừng suy nghĩ.

- Có người tới à?

Nhạc Nguyệt lại thò đầu ra, bất quá lần này trên khuôn mặt lại tỏ ra vẻ không vui. Đang chơi trong trò chơi vui vẻ lại bị người khác tới làm phiền thì ai mà không khó chịu cơ chứ?

- Vâng! Là Bình tỷ vừa mới tới.

- A! Lập tức nói ta không có ở đây…

Nhạc Nguyệt kinh hãi, xem động tác vội vàng của nàng, dường như nàng thực sự muốn chui xuống gầm bàn trốn đi.

- Bình tỷ rời đi rồi, nàng đưa cho tôi tờ biên lai này để tôi đưa cho Nhạc tổng xem.