Chương 22: Cầu hôn?

Nhạc Nguyệt phân phó hàng loạt rồi quay vào phòng của mình, nàng tương đối không coi Hứa Khai là người xem.

- Vâng! Nhạc tổng.

- Đợi một chút.

Nhạc Nguyệt ló đầu ra hỏi:

- Cậu lên cấp mấy rồi?

- Cấp mười rồi.

- Ồ? Nhanh vậy à? Chức nghiệp gì?

- Pháp hệ Vặn Vẹo.

- Sao lại chọn cái chức nghiệp củi mục như thế?

- …!

Cái vấn đề này Hứa Khai cũng không biết trả lời như thế nào. May mắn là Nhạc Nguyệt cũng không hỏi thêm vấn đề này, sau đó nói tiếp:

- Tên nhân vật là gì? Tý ta thêm hảo hữu.

- Bộ Hành Khách.

- …!

Nhạc Nguyệt vỗ chán, nhìn Hứa Khai nói:

- Là lỗi của ta.

- …!

Hứa Khai im lặng, tựa hồ như cảm giác tên của mình rất khó nghe, nhưng lại tựa hồ cho rằng không sửa chữa tên mình là cái sai của nàng? Hứa Khai đang định tìm lời nói để xoá tan cái không khí xấu hổ này thì lại thấy Nhạc Nguyệt chỉ lầm bầm hai ba câu rồi lại rút đầu về phòng làm việc của mình.

- Vệ sinh chính là thói quen tốt đẹp, đối với người lại có tác dụng dẫn đạo… Đây là lời nói của Hứa Khai ta.

Hứa Khai cầm cái chổi lau sàn, chỉnh một cái tư thế cho hợp phong thủy rồi bắt đầu làm việc.

Lau lau rồi lại rửa rửa, chậc, xem ra nơi này không có người lau dọn cũng chẳng phải ngày một ngày hai a.

Lau lau rồi lại chùi chùi…

- Thực xin lỗi, đây có phải là công ty điều tra Ánh Trăng không?

Đang làm việc, Hứa Khai nghe thấy một giọng nữ, quay ra nhìn thì thấy một cô gái tầm 24 ~ 25 tuổi.

Ngón tay thon dài, nhìn trông rất chú trọng vẻ bề ngoài. Có lẽ nàng thuộc giai cấp tư sản, chịu qua giáo dục chính quy một cách tốt đẹp. Đôi mắt hơi có quầng thâm chứng tỏ đêm qua không ngủ ngon giấc.

Một chân phía trước, một chân phía sau, trọng tâm thân thể lại hơi nghiêng về đằng sau chứng tỏ nàng đối với công ty điều tra Ánh Trăng không có tín nhiệm cho lắm, thuộc về loại tính cách cứng nhắc.

Nhẫn đeo trên tay không phải nhẫn cưới, phía trên còn có chút tro.

Ồ! Sao trên ngón tay lại có vết vôi?

Nhìn nàng, Hứa Khai mỉm cười hỏi:

- Chào cô, đây chính là công ty điều tra Ánh Trăng, có gì muốn tôi giúp sao?

Cô gái do dự một hồi, sau đó mới nói :

- Rất xin lỗi, quấy rầy anh rồi.

Nói xong cũng quay lưng rời đi.

Hứa Khai cũng không nhìn nhiều, chỉ nhúng nhúng chiếc khăn lau sàn vào xô nước, lạnh nhạt nói:

- Sao thế? Hôm nay là ngày nhà giáo các cô mà cũng không được nghỉ sao?

- A!

Cô gái vô cùng kinh ngạc, lập tức dừng bước.

Hứa Khai không quay đầu, nhấc chiếc khăn lau ra, giũ cho bớt nước, nói:

- Muốn điều tra bạn trai?

Cô gái lập tức biến sắc, thất thanh kêu lên:

- Làm...làm sao anh biết?

- Không có ba phần ba, không dám lên Lương Sơn a, mời ngồi.

Hứa Khai vắt chiếc khăn lên, đưa tay làm một thủ thế mời.

- Cho dù không giúp được gì, nhưng tôi nghĩ chắc cô cũng cần một người lắng nghe đi?

Thuận tay rót một cốc nước ấm cho cô gái.

- Đúng… đúng là như vậy, chuyện là thế này…

Cô gái bị Hứa Khai doạ sợ rồi, rất là phối hợp làm theo lời hắn kể ra mọi chuyện.

Nàng có một tên bạn trai, quen biết nhau cũng hơn bốn năm rồi. Thế nhưng là một tuần trước, hành vi của bạn trai cô vô cùng quái dị.

Chuyện thứ nhất chính là nói dối cô là phải tăng ca đi làm thêm, nhưng đồng nghiệp của nàng lại nhìn thấy hắn ra ngoài lượn lờ ở khu đô thị mua sắm, không phải tăng ca làm thêm, bất quá cũng chỉ nhìn thấy một mình hắn chứ không cùng ai nữa. Chuyện thứ hai chính là lúc hai người bọn họ hẹn hò, bạn trai nàng luôn có cuộc gọi thần bí gọi tới, càng quá hơn là hắn lại tránh nàng, đi ra chỗ khác nghe điện thoại. Chuyện thứ ba là sau đó lúc nào cũng hỏi nàng vào tối thứ sáu có việc gì bận không. Chuyện thứ tư là nàng lần được ra trong điện thoại của hắn, phát hiện ra bên trong lịch sử cuộc gọi có một số điện thoại lạ, nàng bèn gọi thử hoá ra là số của một quán rượu, số này đã đặt bàn ăn cùng phòng rồi, thời gian vào đúng thứ sáu…

- Có ý tứ nha… kết giao bốn năm, tình cảm rất tốt, đột nhiên trong một tuần liền hoàn toàn cải biến.

Hứa Khai rút ra con iPhone phần mềm android của mình, lên mạng tìm tòi một lúc. Bất đắc dĩ a, hắn chỉ là một cu li kiêm chức công nhân vệ sinh, hắn chỉ có khối thân này để làm việc, không có máy tính a.

- Tôi...tôi rất tức giận, nhưng càng là thương tâm nhiều hơn, tình cảm của chúng tôi một mực rất tốt, tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa.

Cô gái hơi thút thít, nước mắt rưng rưng.

- Cô vì cái gì mà không gọi điện trực tiếp hỏi hắn?

Hứa Khai hỏi.

- Hỏi cái gì?

Cô gái lau lau khoé mắt, hỏi lại.

- Hỏi hắn…

Hứa Khai mỉm cười, vẫn xem tin tức trên điện thoại.

- Hỏi hắn xem có phải hắn chuẩn bị hướng cô cầu hôn hay không?

- Cầu hôn?

Cô gái rất kinh ngạc hỏi.