Chương 56: Đại cao thủ

Buổi sáng hôm sau, Tiêu cục Vân Kiêu!

Một gia đinh hốt hoảng chạy vào đập cửa phòng Vân Long.

-" Không xong rồi lão gia, xảy ra chuyện lớn"

Lam Uyên phu nhân giọng lười biếng, càu nhàu nói vọng từ trong phòng ra:

-" Tên gia đinh chết tiệt kia, không để cho người ta ngủ hay sao? ầm ĩ cái gì chứ?"

Gia đinh vội vã bẩm báo nói:

-" Thưa phu nhân, Trịnh gia đang đánh vào đây rồi ạ"

Vân Long bừng tỉnh nói:

-" Thật hay giả"

Gia đinh thành thật nói:

-" Thưa lão gia, bên ngoài đã xảy ra xô sát với nhau rồi, chúng ta không cản nổi a"

Vân Long nhanh chóng rời giường, mặc y phục, sắc mặt không tốt đi ra ngoài.

Lam Uyên phu nhân nhíu mày liễu, thầm suy nghĩ:

-" Trịnh gia đang yên lành, lại nổi điên cái gì chứ?"

Hồ Phong nằm ở giữa bốn nương tử, các nàng mệt mỏi vì hôm qua hăng say chiến đấu cùng hắn.

-" Các nàng tuy điên cuồng, nhiệt tình như lửa, nhưng cũng không phải đối thủ của ta"

Hắn đứng dậy nhìn bốn người đang đắp chăn ngủ ngon lành, không đành lòng đánh thức các nàng.

-" Bãi chiến trường này thật lộn xộn" hắn nhìn căn phòng thở dài, mặc y phục đi ra ngoài.

Tiểu Mạn hốt hoảng đi tới nói:

-" Hồ Phong công tử, bên ngoài có Trịnh gia tìm ngươi đòi công đạo, ngươi trốn mau a"

Hồ Phong nhéo má nàng nói:

-" Tiểu Mạn cô nương, cô nương quan tâm ta sao?"

Tiểu Mạn mắt đẹp lườm hắn nói:

-" Bên ngoài người đông thế mạnh, công tử trốn đi mới là thượng sách a"

Hồ Phong mỉm cười:

-" Tiểu Mạn cô nương, làm phiền ngươi đừng cho nương tử của ta biết nhé, ta đi trước" hắn cáo từ nhanh chóng chạy về lấy đao.

Hai bên xảy ra xô sát, ồn ào trước cổng tiêu cục Vân Kiêu, thu hút sự chú ý của người dân, tin tức nhanh chóng được lan truyền khắp nơi.

Vân Long sắc mặt không được tốt từ hôm qua đến giờ. Hắn bị phu nhân đòi hỏi, nói đúng hơn là hành hạ, Trịnh gia lại còn đến trêu chọc hắn nữa.

Trịnh Sảng dẫn đầu đi vào tiêu cục, hắn nhìn Vân Long, nói:

-" Vân Long cục trưởng, từ khi chia tay đến giờ vẫn còn còn tốt chứ?"

Vân Long không thèm nói nhảm, cầm đao chỉ Trịnh Sảng nói:

-" Trịnh Sảng, mới sáng sớm, ngươi đã dẫn người đánh vào đây là có ý gì"

Trịnh Sảng cười lạnh nói:

-" Đồ đệ của ngươi, vô duyên vô cớ, sát hại nhi tử của ta, ngươi nói làm sao tính đây?"

Người vây xem xì xào bàn tán:

-" Thì ra là mối thù giết nhi tử, không trách Trịnh lão gia lại nổi giận như vậy"

-" Lần này có trò vui để xem rồi"

Vân Long cười sang sảng nói:

-" Muốn chiến thì đến đây đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì" tên đồ đệ của mình, bản năng gây sự cũng không kém a.

Trịnh Sảng giận dữ quát:

-" Vân Long, chỉ cần ngươi giao ra thủ phạm, chuyện này ta coi như bỏ qua"

Vân Long bình tĩnh nói:

-" Nếu ta không giao thì sao? ngươi có thể làm gì ta chứ? ha ha"

Trịnh Sảng sắc mặt âm trầm, nhìn hai tên cao thủ bịp mặt bên cạnh, nói:

-" Hai ngươi lên thử lão già này đi"

Hai người bịp mặt gật đầu với hắn, giơ kiếm lên tấn công Vân Long.

" Keng keng keng..." ba người giao thủ từng chiêu trí mạng, tình thế rất ác liệt.

Người xem hô lên:

-" Đánh nhau thật rồi"

Vân Long cầm đao lớn, đao khí tung hoành, đấu với hai tên bịp mặt cân sức ngang tài.

" Keng keng keng..." hai người bịp mặt cũng không kém, kiếm khí sắc bén.

Hai người bịp mặt không chờ thêm nữa, phóng ám khí đánh lén.

" Vút vút" hai phi tiêu phóng thẳng về phía Vân Long, muốn làm bị thương hắn.

Vân Long bực bội:

-" Trò mèo"

" keng keng" đao chắn trước người, hắn đỡ hai phi tiêu, đồng thời Vân Long lui về phía sau một đoạn, hơi thất thế.

Hai người bịp mặt tiếp tục phóng phi tiêu " vút vút", đồng thời tiến lên bổ kiếm về phía Vân Long.

" vù" " keng" hắn né được một cái, đỡ được một cái, ngay sau đó phải chật vật đón đỡ đường kiếm của hai người bịp mặt.

Trịnh Toàn sờ ống tay trái trống rỗng, ánh mắt như rắn độc nhìn Vân Long:

-" Ta không đánh lại ngươi, nhưng có thể đánh lén a"

Hắn nhân cơ hội Vân Long còn đang yếu thế so với hai người bịp mặt:

-" Đi chết đi cho ta"

Trịnh Toàn cầm kiếm đâm thẳng phía sau Vân Long, cơ hội đánh lén thành công rất cao.

Vân Long cũng rất gấp rồi, thầm nghĩ:

-" Chẳng nhẽ Vân Long ta, phải chết dưới tay tiểu nhân ám toán hay sao?"

" Keng " " bịch" " hự" Trịnh Toàn đánh văng kiếm rơi xuống nền sân, người bay ra xa hơn chục mét, miệng phun máu tươi bất tỉnh.

" Keng keng keng..." " bịch bịch" " hự hự" hai tên bịp mặt cũng không khá hơn Trịnh Toàn là bao, quỳ gối chống kiếm xuống nền sân như muốn ngã, không nhịn được miệng rỉ máu tươi.

Trịnh Sảng nhìn hai người bịp mặt, dễ dàng bị đánh bại như vậy, sắc mặt âm trầm cảnh giác nói:

-" Các hạ là ai? vì sao nhúng tay chuyện này?"

Hồ Phong cười to:

-" Ha ha ha ha, ngươi chính là Trịnh gia chủ sao? người ngươi muốn tìm chẳng phải là ta đây sao? ta chính là Hồ Phong"

Trịnh Sảng hoảng sợ nói:

-" Không có khả năng, không có khả năng a, ngươi ... ngươi không thể lợi hại như vậy"

Người xung quanh xì xào bàn tán:

-" Thiếu niên này là ai nha, lợi hại như vậy"

Hồ Phong không quan tâm đến kẻ dở hơi Trịnh Sảng nữa, quay sang quan tâm Vân Long nói:

-" Sư phụ, người có bị thương ở chỗ nào không?" hắn kiểm tra thương thế trên người sư phụ, may mắn không bị sao.

Vân Long còn chưa tỉnh hồn nói:

-" Ngươi ... ngươi ... là đồ nhi ngoan của ta sao? đồ nhi của ta không thể lợi hại như vậy được" không phải tối hôm qua, chơi quá đà nên bây giờ vẫn ngủ mơ chứ?

Hồ Phong dở khóc dở cười nói:

-" Sư phụ à, đồ nhi ngoan Hồ Phong của người đây, người sẽ không quên cả đồ đệ của mình chứ"

Vân Long cười gượng nói:

-" Đồ nhi ngoan, ngươi lợi hại hơn cả ta a" nhìn ba tên nằm dưới đất thì biết, muốn giết cao thủ như giết kiến.

Hồ Phong không giải thích, nói:

-" Sư phụ, chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ cần giải quyết Trịnh gia trước đã"

Vân Long gật đầu, có Hồ Phong ở đây, hắn cảm giác an tâm nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trịnh Sảng sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, chưa bao giờ hắn cảm giác được áp lực lớn như hiện tại, hắn cần ra lá bài tẩy của mình.

-" Hồ Phong đúng không? ngươi đừng tự mãn quá sớm, xin mời hai vị đại nhân ra mặt" hắn nói về phía đám đông đang vây xem.

-" Khà khà, Trịnh gia chủ khách khí, việc ở đây để bọn ta lo" một người thấp bé 1m65, khuôn mặt hèn mọn như chuột, tay cầm song đao hình trăng khuyết, đi ra từ trong đám người vây xem. Phía sau là tên cao to lực lưỡng 2m, khuôn mặt có một vết sẹo lớn bên má, trông rất dữ tợn, trên người quấn sợi xích to lớn, tay cầm quả cầu to có gai.

Đám người xem náo nhiệt, chỉ có một số người biết hai nhân vật mới xuất hiện, cảm giác sắp có kịch hay để xem.

Vân Long sắc mặt khó coi, kéo cánh tay Hồ Phong, nói:

-" Đồ nhi ngoan, ngươi cẩn thận hai tên này, tên thấp bé là song sát, tên cao lớn là xích sát, bọn chúng đều là cao thủ trong cao thủ, còn biết hợp kích giết địch nữa, rất nguy hiểm".

Hồ Phong cũng không dám khinh thường, tự tin nói:

-" Sư phụ, người để ý Trịnh Sảng, hai tên này cứ để đồ nhi xử trí"

Tên thấp bé cầm song đao khua khua trước mặt, cười khẩy nói:

-" Tiểu tử giỏi lắm, dám khinh thường hai bọn ta, trên giang hồ này ít gặp nha, khà khà"

Tên cao lớn cầm quả cầu lớn thả xuống nền " rắc choang", cười to:

-" Lão nhị, để lão tam ta đập nát cái miệng của hắn ra, ha ha"

Trịnh Sảng cũng an tâm đôi chút về hai vị cao thủ, hắn bỏ ra giá cao mời tới:

-" Hi vọng không để ta thất vọng"

Tri huyện ở thị trấn này không dám ra mặt, cử đi vài tên sai nha, mục đích duy trì trật tự người dân xem náo nhiệt, nghe có vẻ buồn cười, nếu hắn muốn chết có thể động vào thử xem. Đám sai nha này không đủ người ta nhét kẽ răng. Có thể nói thế lực quan phủ ở đây là yếu nhất, nhưng do có chức năng đặc thù nên vẫn tồn tại được.

Hồ Phong thân hình đứng thẳng tắp, thầm vận nội công, tay to cầm chặt đao lớn " leng keng" " vù vù":

-" Muốn chết thì bước vào đây".

Tên thấp bé nhe hàm răng vàng ố của mình, lưỡi liếm đôi môi tím ngắt, cười lạnh:

-" Tiểu tử vắt mũi chưa sạch, khẩu khí thật lớn, xem đao ta đây" hắn huy động đao khí hình trăng khuyết " xoẹt xoẹt", tiếp cận Hồ Phong ý đồ muốn tiên hạ thủ vi cường.

Hồ Phong chỉ sử dụng đánh thường, đao vung lên chém mạnh tên ghê tởm này.

" Keng keng keng... " tên thấp bé liên tục tấn công Hồ Phong, hắn rất nhanh và linh hoạt, đường song đao liên tục chém vào những bộ phận yếu điểm.

Hồ Phong chỉ vung đao đỡ đòn, hóa giải nguy hiểm.

" Keng keng keng..." Hồ Phong đã hiểu khá nhiều về tên thấp bé này, tên này mạnh về thân pháp linh hoạt, đao mang ác hiểm. Hắn không thể để tên này sống được nữa, " chém liên tục" đao khí bắn ra bức người chém về phía tên thấp bé.

" xoẹt xoẹt" " keng keng keng..." tên thấp bé liên tục lui về phía sau khoảng mười bước, hai bàn tay run rẩy lợi hại, sắc mặt âm trầm trắng xám.

Người xem náo nhiệt thầm kinh hô " đã mắt".

Vân Long không ngờ đệ tử của mình lợi hại như vậy, đứng tại chỗ mà có thể bức lui được cao thủ.

Tên cao lớn thấy lão nhị bị thua thiệt, tức giận cầm xích sắt lớn, tiến lên vung quả cầu " vụt" về phía Hồ Phong, ý muốn đập bẹp tiểu tử nhỏ con này.

-" Dế nhũi chết đi"

Trịnh Sảng không biết suy nghĩ gì, hắn thầm kêu " không ổn, làm sao bây giờ".

Vân Long cũng chú ý Trịnh Sảng, hắn không để Trịnh Sảng giở trò quỷ ở đây được.

Lúc này phu nhân Lam Uyên cũng đã tới, mặt đẹp nhìn Vân Long nói:

-" Phu quân, Phong nhi thế nào lại giao thủ với hai tên này rồi?"

Hồ Phong sắc mặt nghiêm nghị, không dám đỡ đòn, vận dụng khinh công, nghiêng người nhẹ nhõm né tránh.

Tên cao lớn tay to gạt xích đang căng sang bên, đập quả cầu gai theo hướng Hồ Phong.

Hồ Phong nghiêng thấp người sát đất né tránh, đồng thời lao lên cầm dây xích dài, giằng co với tên cao lớn.

Tên cao lớn hừ lạnh:

-" Dế nhũi, đừng có mơ" hắn mạnh mẽ kéo dây xích ý đồ đập quả cầu gai vào sau lưng Hồ Phong.

Hồ Phong hai chân dậm mạnh xuống nền " rắc rắc choang", tay trái nắm chặt xích sắt kéo lại.

-" Lại đây cho ta"

Tên cao lớn, hai chân cũng giậm mạnh " rắc choang" xuống nền, hai cánh tay lực lưỡng quấn xích kéo lại.

Hồ Phong lựa thế, theo đà kéo của tên cao lớn, chân đạp mạnh xuống nền, cầm đao lớn vung lên chém " vù" muốn chém chết tên cao lớn này.

" Keng" " xoẹt xoẹt" " hự" tên thấp bé thay tên cao lớn chặn đao của Hồ Phong, thân hình bị đập mạnh bay xa 20m, lao vào trong đám người Trịnh gia.

Hồ Phong không lưu tình, đao vung lên tiếp tục chém mạnh tên cao lớn.

" Keng keng keng" tên cao lớn hốt hoảng, liên tục giơ xích sắt đỡ đao của Hồ Phong một cách bị động.

-" Hửm, vẫn còn chưa chịu thua" Hồ Phong nhìn tên thấp bé đang lao tới.

Tên thấp bé hô to:

-" Lão tam, mau lên hợp kích" hắn nhanh chóng cầm đao " xoẹt xoẹt" quăng ra về phía trước.

Tên cao lớn cười to:

-" Được, lão nhị"

Vân Long hô lên:

-" Đồ nhi cẩn thận"

Hồ Phong nhìn đao mang lóe lên, nghiêng thấp người né tránh, đã bị quả cầu gai áp sát. Hắn đành cầm đao đỡ " binh", người hắn lui ba bước, " xoẹt xoẹt" song đao lại áp sát hắn.

Hồ Phong tay cầm đao bật người lùi ra sau một đoạn, tránh né song đao hiểm ác.

Tên cao lớn thấy vẫn chưa hiệu quả, hô to:

-" Cùng tấn công, không cho hắn nghỉ ngơi"

Vân Long sắc mặt âm trầm, cầm đao tiến lên " keng keng keng", Trịnh Sảng ngăn cản hắn.

-" Ngươi muốn chết"

Hai người triển khai đại chiến " keng keng keng", Lam Uyên phu nhân cầm roi quất " vút vút" vào lưng Trịnh Sảng.

-" Tiện nữ được lắm, chết đi cho ta" Trịnh Sảng nổi giận với Lam Uyên.

" Keng" Vân Long đỡ kiếm của Trịnh Sảng.

-" Phu nhân đừng sợ, nhìn phu quân ta giết chết tên chó má này"

" Keng keng keng... " hai người mắt đỏ ngầu, đao kiếm tóe lửa như muốn mẻ.

Hồ Phong chân đạp mạnh xuống nền, phi thẳng vào hai tên thấp cao " cửu liên tâm tỏa".

" Keng keng keng" " hự hự" tên cao lớn bị đẩy lui hơn chục mét, tên thấp bé rớt song đao " leng keng" xuống nền, người bị đập bay hơn hai chục mét, miệng phun máu tươi.

Tên cao lớn áp chế tay run rẩy, hô lên:

-" Lão nhị" hắn cầm xích sắt điên cuồng đập về phía Hồ Phong " vù vù ầm ầm".

Hồ Phong né tránh, nhanh chóng tiếp cận chém tên cao lớn, "keng" tên cao lớn đỡ được đao của Hồ Phong, hắn nhìn xung quanh không thấy ai.

Tên thấp bé hô to:

-" Lão tam, phía trên" hắn nhịn đau đớn nhặt song đao quăng " xoẹt xoẹt" vào không trung.

-" Cửu toái xuyên tâm" Hồ Phong đâm xoáy đao từ phía trên xuống đầu tên cao lớn.

" Keng keng keng... " " hự" " phụt" tên cao lớn đỡ liên hoàn đao, không chịu nổi, bị đánh bay nằm lăn xuống nền " rầm", phun ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt. May mắn cho tên cao lớn, tên thấp bé ném song đao ngăn cản Hồ Phong thực hiện hết bí pháp.

Hồ Phong hạ xuống, chĩa mũi đao lớn vào cổ tên cao lớn, đao khí " leng keng".

Người xem náo nhiệt:

-" Không ngờ thiếu niên này kinh khủng như vậy, ta thích rồi đó"

-" Ngươi mà cũng xứng sao? ta mới được đó nha"

Trịnh Sảng thấy đại thế đã mất, không ham chiến với Vân Long nữa, muốn chạy trốn.

Tên thấp bé giơ tay lên, hô to:

-" Thiếu hiệp, hạ thủ lưu tình" hắn sợ Hồ Phong lấy đầu lão tam.

Hồ Phong cười lạnh nói:

-" Các ngươi không phải muốn giết ta sao? ta làm sao có thể tha cho ngươi đây?"

Tên cao lớn tuy không cam lòng, mạnh miệng nói:

-" Kỹ không bằng người, muốn giết cứ giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, hừ?"

Hồ Phong ánh mắt lãnh mang chiếu thẳng vào tên cao lớn, cười nói:

-" Có chí khí của nam tử hán, nhưng ta không muốn để lại tai họa ngầm, cho nên"

Tên thấp bé hai chân quỳ gối xuống nền nói:

-" Thiếu hiệp, chỉ cần ngươi tha mạng cho lão tam, bọn ta sẽ nghe theo sự sai bảo của thiếu hiệp"

Tên cao lớn rống to:

-" Lão nhị đi mau, đừng lo cho ta"

" Bịch" " hự" tên cao lớn bị Hồ Phong đá một cú vào ngực phun máu tươi, lăn vài vòng.

Tên thấp bé mắt đỏ lên:

-" Lão tam"

Hồ Phong nhìn hai tên này một cái, nói:

-" Không muốn chết, ở yên một chỗ cho ta".

Hắn phi thân đến cạnh Vân Long nói:

-" Sư phụ, để đồ nhi" không đợi sư phụ đồng ý, hắn lao lên " keng keng " tên Trịnh Sảng cố gắng đỡ được hai đao, bị chính kiếm của mình đập vào người " hự" bay ra xa, lăn lộn vài vòng, " phụt" miệng phun ngụm máu tươi trước mặt, tay run run cố gắng chống kiếm đỡ cơ thể.

Hồ Phong chỉ thẳng đao trước mặt Trịnh Sảng, cười nói:

-" Làm sao vậy Trịnh lão gia, Hồ Phong ta đứng trước mặt ngươi đây, trả thù đi chứ"

Trịnh Sảng mắt đỏ giận dữ, cổ họng ngòn ngọt, phun thêm ngụm máu:

-" Hồ... Phong... ngươi" hắn lần đầu tiên mất mặt, uất hận như vậy.

Hồ Phong cười gằn:

-" Ngươi có thể chết được rồi"

Những người vây xem thổn thức, Trịnh đại lão gia, tung hoành trên giang hồ, không tính vô địch, nhưng cũng xếp hạng có tiếng, bây giờ rơi vào kết cục như vậy, thế sự khó đoán a.

-" Tướng... công... không... được" Hương Sam nước mắt chảy dài, hai tay nâng váy từ xa chạy tới hét to.

-" A a a nữ nhi ... cứu mạng phụ thân a" Trịnh Sảng hô lớn với Hương Sam.

-" Hửm... sao nàng lại đến được đây? ta đã nói tiểu Mạn là không được cho nàng ra đây rồi mà?" Hồ Phong sắc mặt không được tốt, trong mắt có tia máu đỏ bừng.

Đám người vây xem, mắt sáng lên:

-" Lại chuyện gì nữa đây? hiền tế muốn giết nhạc phụ, nương tử ngăn cản tướng công, nữ nhi muốn cứu phụ thân" tình tiết càng ngày phức tạp, có chuyện để buôn dưa lê rồi.

Hương Sam sắc mặt tái nhợt, dang hai tay chặn trước người phụ thân của mình, mắt đẹp ngấn lệ nói:

-" Tướng công, cầu xin chàng, không được làm hại phụ thân của thiếp, hu hu"

Trịnh Sảng như vớ được nhánh cỏ cứu mạng, vui mừng nói:

-" Đúng đúng, ta là phụ thân của nàng, ngươi không được giết ta, ha ha"

Hồ Phong khó xử nói:

-" Hương Sam, nàng tránh ra mau, ta phải giết hắn"

Hương Sam nước mắt càng nhiều:

-" Tướng công, không được, trừ khi bước qua xác của thiếp, hu hu" nàng không thể thấy chết không cứu.

Hồ Phong tức giận cầm đao đâm ngược xuống nền " ầm ầm rắc rắc choang choang..." khu vực nền sân bán kính 5m toàn bộ nứt vỡ, áp lực khí kình tỏa ra, trông rất kinh khủng.

Người xem trợn tròn mắt kính sợ, e ngại.

Hương Sam mặt đẹp hoảng sợ nhìn Hồ Phong, bây giờ hắn thật khác, nàng chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy.

Trịnh Sảng như muốn vỡ tim, ngã ngồi xuống đất, lui mấy lần mới áp chế nổi nỗi sợ hãi tay chân đang run.

-" Hắn ... hắn... không phải người"

Vân Long khỏi phải nói:

-" Đồ nhi ngoan của ta thật lợi hại, ha ha, tiêu cục Vân Kiêu có phúc a, ha ha"

Lam Uyên phu nhân lại nghĩ khác, nàng đang tính toán thiệt hại do Hồ Phong gây ra.

Hai tên thấp cao nâng đỡ nhau, tên thấp bé nói:

-" Vị thiếu hiệp này, có lẽ là đại cao thủ, không thể trêu vào a"

Tên cao lớn ho khụ khụ, ủ rũ nói:

-" Trên giang hồ, những đại cao thủ đều là quyền cao chức trọng, thân thủ bất phàm, chỉ cần dậm chân một cái, giang hồ phải run rẩy dưới chân"

Tên thấp bé, cười khổ nói:

-" Không biết vị thiếu hiệp đại cao thủ này ở đâu ra nữa? ở trong cung cũng có mấy người, ta vô tình gặp mặt, suýt bỏ mạng nhỏ này rồi, khụ khụ"

Tên cao lớn đảo mắt nói:

-" Lão nhị, nhân lúc hắn không để ý, hai ta mau trốn đi a"

Tên thấp bé vỗ đầu hắn nói:

-" Ngươi thích thì trốn trước đi, ta không muốn bị một đại cao thủ nhớ thương đâu" một đại cao thủ không phải a miêu a cẩu, một khi ra tay chính là chết người a.

Tên cao lớn gãi gãi đầu cười nói:

-" Lão nhị, lão tam ta, chỉ nói đùa một chút thôi mà"

Tên thấp bé nghiêm túc nói:

-" Lão tam, đừng để thiếu hiệp nghe được, ngươi sẽ thảm lắm đó"

Không khí hiện giờ nơi này hết sức căng thẳng, không ai dám lớn tiếng trước một nhân vật như vậy.

Hồ Phong hít một hơi lấy lại tinh thần, thở dài đi đến trước mặt Hương Sam, nhẹ nhàng lau hai hàng nước mắt của nàng.

Hương Sam nín khóc, mắt đẹp nhìn Hồ Phong, muốn cầu xin tha thứ cho phụ thân của nàng.

-" Tướng công, phụ thân thiếp... " nàng bị hắn ngắt lời.

Hồ Phong nhéo mũi nhỏ của nàng nói:

-" Hương Sam, nàng muốn nói gì ta biết, nhưng ta không thể để hắn đi hại người được nữa, ta sẽ phế võ công của hắn" hắn đã giết con của Trịnh Sảng, không có đường thương lượng được nữa.

Hương Sam mắt đẹp phức tạp nhìn Trịnh Sảng, phế võ công của phụ thân, khác gì lấy mạng của người chứ.

-" Tướng công, thiếp... " mắt đẹp của nàng đã ngấn lệ.

Hồ Phong ngón tay chặn môi nàng nói:

-" Hương Sam, ý ta đã quyết, ta không thể để người thân gặp nguy hiểm được, không lấy mạng của hắn đã là may lắm rồi, xin nàng hiểu cho ta" hắn cảm giác mình đang ra một quyết định khó khăn cho Hương Sam.

Hương Sam khóc lóc, chạy ra khỏi tiêu cục, khuất bóng phía sau đám người.

Hồ Phong sắc mặt trắng xám, đưa tay với theo Hương Sam, thầm đau đớn, tim như thắt lại:

-" Ta phải làm sao? .... a a a ..." tiếng gầm lên như hổ, hai tay hắn nắm chặt nâng lên.

Từng mảnh đá vụn xung quanh rung động kịch liệt, gió như nổi lên thổi tung bay y phục của hắn.

-" A a a ..." hai mắt hắn đỏ ngầu, từng sợi tia máu nổi lên dữ tợn.

Không gian xung quanh như có gió lớn, những hòn đá vụn như bị cơ thể hắn hấp dẫn, cuộn tròn kéo tới hình thành cơn lốc xoáy.

Vân Long há to miệng:

-" Đồ nhi, chuyện gì xảy ra..."

Lam Uyên nhìn thân ảnh đứng trong dùng lốc xoáy kia, như thấy một thiếu niên cô đơn đau đớn.

Lúc này người xem đã tản đi khá xa, từng cơn gió mạnh cuốn tới bao vây lấy thân hình đơn bạc kia.

-" A a a mau trốn a" không biết chuyện gì nhưng họ biết sẽ nguy hiểm.

Gió càng mạnh hơn, lực hút càng kinh khủng, tiếng rít của gió " xiu xiu", cây cối nghiêng ngả.

Một lúc sau!

Trung tâm Hồ Phong, đã hình thành ra một vòng xoáy cuộn lốc khổng lồ bán kính 30m, cao hơn 10m. Những người xem ở đây đã bỏ chạy tán loạn, ai không nhanh chân bị dòng lốc xoáy cuốn đi.

Trịnh Sảng đã trốn mất từ bao giờ, hắn đã thật sự sợ Hồ Phong rồi, thâm tâm không còn bất kỳ tự tin gì khi ở đây.

Bên trên một nóc nhà của tiêu cục, hai ông bà lão đứng cạnh nhau, nhìn mờ mờ thấy thân ảnh trong cơn lốc khổng lồ kia.

Bà lão thở dài nói:

-" Sức mạnh thật kinh khủng, hắn thật phi thường nha"

Ông lão lắc đầu nói:

-" Đây không phải sức mạnh của con người có thể sở hữu, các đại cao như chúng ta cũng không dám mạo hiểm"

Bà lão mỉm cười:

-" Ngươi không biết ta rồi, để đạt được mục đích, đâu phải cứ dùng sức mạnh là được, ngươi nói đúng không?"

Ông lão vuốt cằm trầm ngâm, cười tươi:

-" Hay tuyệt, dùng tiền có thể hấp dẫn không cao, nhưng dùng sắc thì sẽ khác a"

Bà lão khoanh tay trước ngực, khoe nói:

-" Đương nhiên, ta không thiếu nhất là sắc, hì hì"

Ông lão hai tay ôm ngực, đau thương nói:

-" Ngươi sẽ không quên ta đó chứ, ta với ngươi một mảnh chân tình từ lâu a"

Bà lão hừ lạnh:

-" Nam nhân các ngươi đều không phải thứ gì tốt, chỉ biết nhìn chằm chằm cơ thể của ta thôi, hừ"

Ông lão gãi đầu không biết nói ra sao nữa, đành im lặng đứng bên cạnh.

Hai tên thấp cao đi tới, tên thấp bé ôm quyền nói:

-" Xin hỏi hai vị đại nhân, có phải là vô song sát của tiêu dao phái không ạ"

Bà lão bực mình, ánh mắt lóe sắc lạnh:

-" Cút nhanh còn kịp"

Hai tên vâng dạ, cút nhanh theo lời nàng nói.