Trong tửu lâu!
Vào buổi trưa, khách thường đông đảo náo nhiệt, xì xào bàn tán đủ chuyện trên đời.
Một trung niên làm nghề bốc vác thuê, đặt chén rượu xuống bàn, nói:
-" Ngươi biết gì chưa, nhị thiếu gia của Trịnh gia bị người giết chết rồi, chết không nhắm mắt a".
Một thanh niên cao to, kinh ngạc nói:
-" Cái gì, tên thiếu gia đó được gia tộc khá là coi trọng, nghe nói rất có tài trong buôn bán làm ăn, ngươi xác định không nói đùa ta chứ?"
Trung niên rót rươu, đưa lên miệng nốc cạn chén rượu " khà", mặt không biểu tình nói:
-" Không tin ngươi đi ra ngoài mà xem, có cả lệnh truy bắt thủ phạm của quan phủ nữa đó"
Một tên mặt rỗ như cái rổ, hứng thú cầm vò rượu lớn đi tới:
-" Vị huynh đài này, có thể chỉ giáo thêm được không?" hắn rót rượu cho trung niên.
Trung niên kia nốc cạn rượu trong chén, cười nói:
-" Vị huynh đệ này, chỉ giáo thì không dám, ta nghe nói vị nhị thiếu gia kia chết vì mỹ nữ"
-" Ồ, làm quỷ dưới hoa mẫu đơn cũng đáng giá a, khà khà" tên mặt rỗ nhe răng cười.
Thanh niên cao to ngồi bên cạnh, tò mò nói:
-" Nói như vậy, vụ án này thủ phạm là nữ nhân sao?"
Trung niên nhìn người xung quanh một chút, ra vẻ thần bí nói:
-" Cũng không phải như vậy, mà là bị tình nhân của nàng tìm tới cửa đánh chết"
Tên mặt rỗ nói:
-" Lợi hại như vậy, nghe nói hắn có nhiều hộ vệ lắm a"
Trung niên miệng nhai thức ăn, nói:
-" Hộ vệ của hắn là cái rắm gì, không chịu nổi một đòn của tên tình nhân kia, bị đánh cho thương nặng a"
Hắn nói thêm:
-" Nghe nói Trịnh gia rất tức giận, đang có động tác trả thù rồi, sẽ nhanh có tin tức thôi, ha ha"
Tên mặt rỗ thở dài nói:
-" Ài... mỹ nữ thấy ta là muốn trao thân gửi phận rồi, may mắn là ta không quá ham luyến các nàng, không thì mạng nhỏ khó giữ a" hắn tự rót rượu, tự uống.
Trung niên và thanh niên bên cạnh đều im lặng ăn uống, không nhìn tên mặt rỗ.
Nói chuyện một hồi, đề tài lại là quay sang nữ nhân mông to, ngực nở, thanh lâu...
Trịnh gia!
Trịnh Sảng một chưởng vỗ nát cái bàn trước mặt, âm trầm nói:
-" Toàn một lũ phế vật, nuôi các ngươi được ích lợi gì chứ" hắn chỉ tay vào đám hộ vệ của Trịnh Khang.
Cả gian phòng đều im lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở.
Trịnh Sảng gần đây không biết đi ra đường, có giẫm phải phân chó hay không? vận xui về tận nhà.
-" Tiểu thư của các ngươi ở đâu rồi hả?"
Một tên hộ vệ nói:
-" Bẩm đại lão gia, tiểu thư đang cùng nhị thiếu gia ăn cơm, thì bị tên kia bắt đi luôn rồi" hắn không dám nói về hành vi của nhị thiếu gia với tiểu thư. Hắn muốn đổ hết tội lỗi lên người Hồ Phong.
Trịnh Sảng phất tay nói:
-" Các ngươi xuống chuẩn bị đi, ngày mai ta sẽ đến Vân Kiêu một chuyến"
Đám hộ vệ nói:
-" Vâng, đại lão gia"
Trịnh Sảng nhìn Trịnh Toàn mất một cánh tay nói:
-" Ngày mai đại ca sẽ tìm lại công đạo cho đệ"
Trịnh Toàn cảm động nói:
-" Đa tạ đại ca quan tâm, đệ xuống chuẩn bị trước" hắn cáo từ đi xuống chuẩn bị cho sự việc ngày mai.
Trịnh Sảng rất ưa thích cách làm việc của Trịnh Toàn, chỉ nghe lệnh, không hỏi nhiều.
-" Triệu tập đại hội gia tộc cho ta, lâu rồi ta chưa xuất hiện trở lại giang hồ" hắn nói với một tên bịp mặt y phục màu đen.
Tên bịp mặt ôm quyền:
-" Dạ" hắn biến mất khỏi gian phòng.
Tiêu cục Vân Kiêu!
Nguyệt Phượng đứng ở cổng lớn trong tiêu cục, quát to:
-" Đứng lại cho ta"
Hồ Phong quay đầu cười nói:
-" Xin chào Nguyệt Phượng tiểu thư, tiểu thư có gì chỉ giáo"
Nguyệt Phượng đến gần hắn, mặt đẹp không vui nói:
-" Ban ngày ban mặt, ngươi bế nàng ta vào tiêu cục làm gì"
Hương Sam mặt đỏ bừng, giãy nảy nói:
-" Hồ Phong, ngươi bỏ ta xuống trước đi, nhiều người đang nhìn kìa"
Hồ Phong bình tĩnh nói:
-" Nguyệt Phượng tiểu thư, chuyện này ta sẽ giải thích sau, cáo từ" nói rồi hắn thi triển khinh công bế Hương Sam trở về phòng. Bây giờ giải thích cũng không có tác dụng gì.
Nguyệt Phượng mặt đẹp đỏ bừng, tức giận dậm chân:
-" Hồ Phong đáng ghét, đứng lại đó cho ta" nàng hét to giận dữ, gia đinh nhìn thấy, không ai dám lại gần nàng lúc này.
Trước cửa phòng Hồ Phong!
Hương Sam vùng vẫy nói:
-" Hồ Phong, cho ta xuống đi"
Hồ Phong nghiêm túc nói:
-" Không được, không ai có thể tách rời ta và nàng được"
Hương Sam mặt mếu nói:
-" Hồ Phong, ta biết, nhưng ta... ta muốn đi vệ sinh a" đôi mắt đẹp của nàng, đáng thương nhìn Hồ Phong.
Hồ Phong đứng hình, mặt nghiêm trang nói:
-" Thì ra là vậy, nàng yên tâm ta biết chỗ, để ta đưa nàng đi"
Hương Sam còn chưa biết chuyện gì xảy ra, Hồ Phong đã đưa nàng đến nhà vệ sinh, hắn nói:
-" Được rồi, nàng thoải mái vệ sinh đi, ta giúp nàng canh người cho" hắn khoanh tay trước ngực, nhìn nàng chằm chằm.
Hương Sam khóc không ra nước mắt, ngươi ở đây ta đi vệ sinh kiểu gì, nàng hơi tức giận nói:
-" Hồ Phong, ngươi có thể đi ra chỗ khác được không?" nàng đang rất mót tiểu, không nhịn nổi nữa.
Hồ Phong quay mặt đi nói:
-" Nàng làm đi, ta không nhìn đâu"
Hương Sam không nhịn được nữa, hai tay nâng váy lên, kéo tiết y xuống, có tiếng nước chảy.
Hồ Phong quay lại nhìn bờ mông trắng phau phau của Hương Sam, tiếng nước chảy " rò rò" kích thích giác quan của hắn.
Hương Sam đang đi tiểu bất ngờ hét to:
-" Hồ Phong, ngươi... ngươi làm gì"
Hồ Phong không quan tâm, ngồi xổm trước mặt nàng, cúi đầu nhìn vào trong thầm gật đầu:
-" Thì ra là vậy, rất kích thích nha" khuôn mặt hắn như dại ra.
Hương Sam tức giận, mặt đỏ bừng, nàng đang mót tiểu không ngừng được, bị hắn nhìn chằm chằm mà không làm được gì.
Mắt đẹp của nàng trừng Hồ Phong, nàng không nghĩ Hồ Phong lại biến thái như vậy, thầm nghĩ:
-" Hương Sam ta, có phải đi nhầm vào ổ sói hay không?" nàng cảm thấy lo cho sau này.
-" Ca ca, Sam tỷ... hai người đang làm gì" tiểu Điệp trố mắt đẹp nhìn hai người.
Hương Sam giật mình hốt hoảng kéo tiết y lên, lắp bắp nói:
-" Tiểu... Điệp... muội... muội... sao lại ở đây?"
Hồ Phong cũng không ngờ tiểu Điệp sẽ tới đây, hắn cười cười đi ra ngoài, như không có chuyện gì xảy ra.
Hương Sam ánh mắt đã bốc lửa giận ngút trời, nàng gằn từng chữ:
-" Hồ... Phong" nàng bị ướt cả tiết y rồi, nàng truy đuổi Hồ Phong tìm kiếm công đạo.
Tiểu Điệp mặt đỏ bừng nhìn vũng nước tiểu của Hương Sam, thầm nghĩ:
-" Hai người thật biến thái".
Hồ Viễn và Tô Hi Đình trở lại tiệm thuốc " Lam Gia", hai người bắt đầu công việc kê đơn bốc thuốc thường này của mình, phu thê họ thường xuyên giúp đỡ những người nghèo khổ. Hồ Phong và tiểu Điệp, dường như bị hai phu thê bọn họ lãng quên vậy. Hồ Viễn được thoải mái làm công việc ưa thích của mình, phu nhân của hắn vui vẻ bên phu quân.
Trên đường lớn!
Như Huyên nắm cánh tay lão ăn mày, nói:
-" Gia gia, phía trước có rất đông người nha"
Lão ăn mày giận dữ nói:
-" Ngươi cái tiểu nha đầu ngốc này, sắp gả cho người ta rồi, còn muốn náo nhiệt cái gì nữa đây?"
Như Huyên làm mặt quỷ với lão ăn mày nói:
-" Ta mới không muốn gả đâu, gia gia xấu tính" nàng nhanh chóng chạy đi xem náo nhiệt.
Trong đám người đông đúc, Hồ Viễn sơ cứu cho một thanh niên chừng 20 tuổi, người này bị ngất sau vụ va chạm với xe ngựa trên đường.
-" Mọi người xin giúp đỡ một chút, cần cố định lại cơ thể của thanh niên này" Hồ Viễn vẫy gọi một số nam nhân khỏe mạnh đứng gần.
Có ba người thanh niên nhanh chóng giúp đỡ Hồ Viễn, hắn cuối cùng cũng giúp thanh niên qua giai đoạn nguy hiểm.
Tô Hi Đình giúp phu quân sử lý phần băng vải buộc.
Đám người vây xem trầm trồ gật đầu, khen hay.
-" Thanh niên này may mắn a, người đầy vết thương nghiêm trọng, gặp được thầy thuốc tốt ở đây" một bà lão khuôn mặt hiền lành cảm thán.
Một trung niên giàu có bĩu môi nói:
-" Bà lão, ngươi cho rằng không mất bạc hay sao?"
Thanh niên đứng gần bà lão nói:
-" Hừ, ngươi không biết sao? Viễn tiên sinh giúp người có bao giờ lấy thù lao đâu?"
Trung niên giàu có, gãi đầu nói:
-" Nếu là Viễn tiên sinh thì không cần nói rồi, ta cũng có nghe qua người ta kể rồi, người tốt a"
Như Huyên lách qua đám đông xem náo nhiệt, nàng kinh ngạc mắt trợn to, quay lại hét lên:
-" Gia gia, biểu ca ở đây a"
Những người xung quanh bị tiếng hét của nàng chú ý, mắt nhìn tiểu cô nương xinh đẹp này, thầm đánh giá.
Như Huyên làm như không thấy, chen vào bên trong, lo lắn đi đến ngồi trước mặt thanh niên, lay lay cánh tay của hắn, nói:
-" Biểu ca... biểu ca, huynh bị làm sao vậy?"
Hồ Viễn thở phào vì thanh niên này qua giai đoạn nguy hiểm, hắn nói:
-" Tiểu cô nương an tâm, vị tiểu ca này nhất thời không nguy hiểm tính mạng, có thể sẽ tỉnh lại nhanh thôi" hắn không biết vị cô nương này là ai? nhưng nhìn vẻ quan tâm của nàng, chắc là người thân.
Như Huyên mắt đẹp ngấn lệ, khóc nói:
-" Biểu ca, huynh nhanh tỉnh lại a"
Lão ăn mày cũng nhìn thấy thanh niên đang nằm bất tỉnh kia, thầm nghĩ:
-" Tên tiểu tử này, sao lại ra nông nỗi này" hắn nhìn chung quanh có một cỗ xe ngựa nằm lăn trên đường, một con ngựa bị gãy chân.
Như Huyên lôi kéo tay lão ăn mày nói:
-" Gia gia, biểu ca bị thương nặng lắm, làm sao bây giờ nha?"
Lão ăn mày vỗ vỗ tay nhỏ của nàng, cho một cái ánh mắt an tâm, rồi đi đến nhìn Hồ Viễn nói:
-" Vị huynh đài này, đa tạ ngươi cứu Giang tiểu tử, không biết quý tính đại danh là gì, chúng ta sẽ hậu lễ".
Hồ Viễn đứng dậy chắp tay ôm quyền nói:
-" Tại hạ Hồ Viễn, hành nghề y gần đây, lão có gì chỉ giáo" gặp được thân nhân của thanh niên này, hắn cũng bớt được nhiều chuyện.
Lão ăn mày trầm ngâm nói:
-" Ta có quen biết một tiểu tử tên Hồ Phong, không biết ngươi có biết tên tiểu tử đó không?"
Hồ Viễn kinh ngạc:
-" Lão làm sao biết hài tử nhà ta"
Lão ăn mày gật đầu nói:
-" Nói ra thì dài, ta cũng mới gặp hắn hai lần, xem như có chút bản lĩnh" mặt lão không đỏ, tim không gấp.
Như Huyên bĩu môi đỏ, thầm khinh bỉ lão ăn mày:
-" Gia gia, ngươi nhìn rất dối trá đó nha" nàng cũng không vạch trần lão.
Hồ Viễn thở dài nói:
-" Lão đừng chê cười, tiểu tử hắn không làm phiền lão chứ?"
Lão ăn mày cũng thấy biểu cảm của Như Huyên, ho khan một tiếng, cao thâm nói:
-" Ài... tiểu tử đó cùng lão đã giao thủ vài lần, hắn cố gắng học thêm vài chục năm, cũng xem như gần đuổi kịp được lão phu đây".
Như Huyên không muốn xem gia gia trang bức nữa, nàng đi xem thương thế của biểu ca ra sao?
Hồ Viễn thầm kinh ngạc, tiểu tử nhà mình cũng quen biết lão tiền bối này:
-" Lão tiền bối, tiểu tử nhà ta có gì bất kính mong tiền bối bỏ quá cho"
Lão ăn mày hớn hở nói:
-" Được rồi, không có gì to tát hết, chuyện này về sau hãy nói, đi xem Giang tiểu tử thế nào đã"
Hai người cùng đi đến chỗ Tống Giang đang nằm, có Như Huyên và Tô Hi Đình chăm sóc.
Tiêu cục Vân Kiêu!
Hồ Phong ngồi ăn cơm ngon lành, hắn lại thích uống rượu nữa rồi.
" Ực ực khà"
-" Sảng khoái, không ngờ Hồ Phong ta lại yêu thích rượu như vậy" hắn nốc vài ngụm lớn rượu cười nói.
Nguyệt Phượng ngồi bên cạnh, tay nhéo hông của hắn, tức giận nói:
-" Hồ Phong, không được lảng tránh, nàng ta là như thế nào?" tay nàng chỉ Hương Sam ngồi đối diện.
Hồ Phong giả vờ kêu đau, khuôn mặt ủ rũ nói:
-" Phượng tiểu thư à, nàng nhẹ tay một chút a, nàng không cảm thấy ta rất đáng thương sao?"
Y Nhiên che miệng cười nói:
-" Tướng công, chàng đáng thương hay đáng đánh đây nha?"
Tiểu Điệp nắm tay Niệm Châu, mặt nhỏ đồng tình nói:
-" Ca ca, Châu tỷ cũng muốn đánh mông ngươi đó" nàng đang giúp vị tiểu tẩu tẩu nói chuyện.
Niệm Châu bị tiểu Điệp làm cho xấu hổ muốn chết, thầm nghĩ:
-" Vị tiểu cô ( em chồng) này không kín miệng gì cả, lần sau phải cẩn thận".
Hồ Phong mắt híp lại nhìn tiểu Châu, thầm cười lạnh:
-" Châu nương tử à, nàng muốn đánh mông của ta, gan to nhỉ? lâu rồi nàng lại ngứa mông đây mà" hắn phải trừng trị thích đáng tiểu Châu.
Tiểu Châu cũng nhận ra ánh mắt xâm lược của hắn, cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn Hồ Phong nữa.
Hương Sam cũng cúi đầu ăn cơm, nàng trước kia còn vô tư nói cười, bây giờ đã là người của Hồ Phong, mối quan hệ giữa các thành viên tỷ muội, cũng là nỗi đau đầu của nàng bây giờ.
Tiểu Mạn nhìn chằm chằm Hồ Phong, ánh mắt hiện lên sự khác lạ.
Nguyệt Phượng mắt đẹp giảo hoạt nói:
-" Tướng công, chàng muốn Hương Sam cũng được, nhưng thiếp phải là chánh thất, hì hì"
Tiểu Điệp nhìn Y Nhiên, muốn nói gì đó, nhưng lại e sợ dâm uy của Nguyệt Phượng, đành cúi đầu nhỏ câm nín.
Không khí trong phòng có vẻ hơi tĩnh lặng, mỗi cái đầu nhỏ của các nàng, đều đang có suy nghĩ không giống nhau.
Hồ Phong nốc " ực khà" ngụm rượu lớn lấy tinh thần, hắn nói:
-" Bây giờ đang là bữa ăn, không được nói chuyện không vui nữa"
Nguyệt Phượng muốn nói gì, nhưng bị hắn đặt ngón tay chặn đôi môi của nàng, hắn cười khà khà nói:
-" Tối hôm nay, chuyện chánh thất sẽ quyết định ngay thôi"
Đám nữ nhân đều nhìn hắn, hắn đã nói vậy thì để tối nay đi.
Hồ Phong hỏi Hương Sam:
-" Hương Sam, nàng có cần về Trịnh gia một chuyến không?" hắn quan tâm đến cảm xúc của nàng.
Hương Sam đã nghĩ kỹ về vấn đề này rồi, nàng nói:
-" Hồ Phong, để ngày mai đi, thiếp chưa muốn trở về bây giờ"
Đám nữ nhân cũng biết chuyện của Hương Sam, nên không nói gì cả, chỉ nghe hai người đối thoại.
Hồ Phong nốc " ực ực" hết phần còn lại của vò rượu, hắn nghiêm túc nói:
-" Các nàng đều là nương tử của Hồ Phong ta, thật ủy khuất cho các nàng quá, trong lòng ta các nàng đều quan trọng như nhau, ta đi trước" hắn mỉm đứng dậy, đi ra ngoài.
Đám nữ nhân nhìn bóng lưng hắn đi xa, các nàng nhìn nhau rồi cúi đầu ăn cơm, không biết suy nghĩ gì.
Tiểu Mạn xì cười thầm:
-" Ai là nữ nhân của ngươi chứ, đồ ảo tưởng"
Tiểu Điệp không thèm quan tâm đến cuộc chiến của nữ nhân Hồ Phong, nàng đuổi theo hắn.
" Ầm ầm" dòng thác đổ vẫn luôn như vậy, mùa nắng hay mưa cũng không thay đổi.
Ánh nắng chói trang trên cao, trời nóng bức toát mồ hôi, Hồ Phong ngồi tựa lưng vào gốc cây to, trong tay lật quyển sách cũ màu vàng.
-" Lão ăn mày này, kiếm ở đâu ra quyển sách cao thâm vậy nhỉ?" hắn xem đi xem lại nhiều lần, hình vẽ thì dễ hiểu, câu nghĩa pháp quyết hơi khó hiểu.
Hắn loay hoay với quyển sách khá lâu, vẫn chưa tìm ra được ảo diệu trong quyển sách này.
Đột nhiên, có hai bàn tay nhỏ bất ngờ che mắt của Hồ Phong, tinh nghịch cười thầm.
Hồ Phong thở dài nói:
-" Tiểu muội, muội chưa rửa tay đúng không? có mùi lạ lắm a"
Tiểu Điệp nắm đấm đánh vào vai hắn " bụp bụp", chu miệng nói:
-" Ca ca đáng ghét, muội không thèm để ý huynh nữa, hừ hừ".
Nàng mặt đỏ, thầm nghĩ:
-" Vừa nãy mót quá đi tiểu, chẳng lẽ lại có mùi đó".
Hồ Phong không biết chuyện đó, hắn đứng dậy xoa xoa đầu nhỏ của nàng,mỉm cười nói:
-" Được rồi, ca ca chỉ trêu đùa một chút thôi, muội đừng giận nữa nha"
Tiểu Điệp nắm đấm nhỏ đánh " bụp bụp" vào ngực của hắn, mắt đẹp lườm Hồ Phong, nói:
-" Ca ca, huynh làm gì ở đây nha? kia là cái gì?" nàng chỉ quyển sách cũ nhàu màu vàng dưới gốc cây.
Hồ Phong cầm quyển sách lên, đưa cho tiểu Điệp nói:
-" Tiểu Điệp, muội xem thì biết mà"
Tiểu Điệp hai tay nhỏ cầm quyển sách, mắt đẹp nhìn dòng chữ " Như Ảnh Tâm Pháp", nàng chăm chú lật xem nội dung bên trong.
Hồ Phong cũng không làm phiền nàng, hắn nhìn ánh mắt của nàng rất chuyên tâm.
-" Tiểu muội có thể hiểu được những gì bên trong hay sao?" hắn lắc đầu cười khổ.
Một thời gian khá lâu, tiểu Điệp gấp quyển sách lại, mày liễu nhíu nhíu, nói:
-" Ca ca, huynh tu luyện quyển sách này sao?"
Hồ Phong cười nói:
-" Tiểu muội, ta chưa tu luyện, mới chỉ xem qua vài lần, không hiểu cho lắm, có gì không ổn sao?"
Tiểu Điệp nói:
-" Trong này tu luyện một loại khinh công cao thâm, người sáng tạo..." nàng nói hết ra những thứ mà Hồ Phong khó hiểu, như mây đen gặp nắng chiếu qua.
Hắn ôm bế nàng lên, tung lên trời ba lần mới dừng lại, vui mừng nói:
-" Tiểu Điệp, muội thông minh quá, muội rất đáng yêu, ha ha" hắn không ngờ tiểu Điệp lại cho hắn kinh hỉ lớn như vậy.
Tiểu Điệp thấy hắn vui mừng như vậy, không tức giận mà ngại ngùng khoe nói:
-" Ca ca vô lương tâm mà, Châu tỷ nói muội thông minh từ lâu rồi, bây giờ huynh mới biết sao?"
Hồ Phong nhéo hai má xinh của nàng, nói:
-" Tiểu Điệp, ca ca sai rồi mà, muội đại nhân đại lượng tha thứ cho ca ca đi"
Tiểu Điệp núm đồng tiền nhíu lại xinh đẹp, mỉm cười nói:
-" Ca ca xấu tính, biết sự lợi hại của muội rồi chứ, hì hì"
Hồ Phong vỗ ngực cam đoan nói:
-" Tiểu muội của ca ca là nhất, kẻ nào dám đắc tội muội, ca ca sẽ cho hắn đẹp mặt, khà khà"
Tiểu Điệp hưng phấn nói:
-" Ca ca, nếu các vị tẩu tẩu khi dễ muội thì sao?"
Hồ Phong mặt như ăn mướp đắng nói:
-" A... chuyện này... ca ca... ca ca sẽ... đúng rồi... đánh mông to của các nàng thật đau... ca ca nói là làm được... muội cứ yên tâm"
Tiểu Điệp tin hắn mới lạ, nàng thông minh lắm chứ bộ, nàng nói:
-" Ca ca, huynh tu luyện đi, muội thích nhìn ca ca tu luyện, hì hì" nói rồi nàng đi đến bên gốc cây ngồi chống cằm.
Hồ Phong mỉm cười với nàng, cầm quyển sách đọc lại một lần, làm theo những gì trong sách ghi.
Nhờ có tiểu Điệp mà hắn đã hiểu hết được tinh túy trong đó, bây giờ chỉ cần luyện tập nữa là xong.
Khinh công của hắn đã rất lợi hại, nếu không có sức mạnh hơn người chống đỡ, hắn cũng không dám giao chiến với cao thủ.
-" Chỉ cần luyện xong bí kíp này, trời cao mặc chim bay a, ha ha"
Hồ Phong luyện tập chăm chỉ bộ khinh công mới này, đơn giản là hắn thích nhanh hơn người khác.
Thời gian hơn một canh giờ, hắn đã nắm vững cơ bản những tinh túy mà " Như Ảnh Tâm Pháp" này yêu cầu nhanh, chính xác, không vội vàng.
Tiểu Điệp hưng phấn vỗ tay nói:
-" Ca ca thật lợi hại, trông rất oai phong tuấn tú, hi hi"
Hồ Phong bế tiểu Điệp lên, cười nói:
-" Tiểu Điệp, ta sẽ cho muội cảm nhận được võ lâm cao thủ có bao nhiêu lợi hại"
Tiểu Điệp không biết hắn định làm gì, nhưng rất chờ mong:
-" Ca ca, muội tin tưởng huynh"
Hồ Phong vận nội công kết hợp sức mạnh cơ thể, bật nhún hai chân, nhảy cao lên trên ngọn cây to, từng làn gió thổi qua cũng không làm hắn ngã được.
-" Tiểu muội, đứng ở trên này, cảm giác thế nào? ngắm cảnh có đẹp không?"
Tiểu Điệp mở mắt đẹp, nhìn xung quanh, vừa sợ vừa thích thú:
-" Ca ca, muội rất thích, muội cũng muốn được như ca ca"
Hồ Phong gật đầu nói:
-" Tiểu muội, muội yên tâm đi, ca ca không dạy muội thì dạy ai chứ"
Hắn thi triển khinh công, đạp đạp hai chân lên ngọn cây, nhảy sang một ngọn cây khác.
Được một lúc, hắn nhảy lên trên thác cao, nhìn lên đầu nguồn dòng nước đổ.
Tiểu Điệp nhìn phong cảnh thác nước đổ, cùng với đứng ở độ cao như vậy, nàng cảm giác như trong mơ.
-" Ca ca, nơi này thật đẹp, huynh thật giỏi nha" nhìn dòng nước lớn từ trên cao đổ xuống, nàng xúc động như muốn được bay lên.
-" Tiểu muội, ta bay đây!"
Hồ Phong biết cảm giác của tiểu Điệp, hắn đạp mạnh vách đá nhảy lên trên cao, rồi lao xuống thác nước.
Tiểu Điệp hét to:
-" A a a a a a a a a ..." nàng cảm giác được cơ thể mình đang rơi rất nhanh.
Một lúc sau!
Hồ Phong cười khổ nói:
-" Muội có thể xuống người ta được chưa?" tiểu Điệp ôm chặt cổ hắn, mắt đẹp nhắm nghiền.
Nghe hắn nói, nàng mở mắt nhìn xung quanh, nũng nịu nói:
-" Ca ca dọa muội sợ muốn chết, huynh làm sao làm được"
Hồ Phong để nàng đứng xuống đất, ngón tay đặt chặn đôi môi của nàng, hắn thần bí nói:
-" Suỵt... bí mật!"
Nhìn bóng lưng hờn dỗi đi xa của tiểu Điệp, hắn lắc lắc đầu, nhanh chóng đi theo.
Khi đã lác đác vài ánh đèn được thắp lên, tiểu Điệp có tiếp cận Hồ Phong vài lần, hỏi hắn về bí mật, nhưng đều bị hắn từ chối, nàng quyết định không quan tâm tới ca ca vô lương tâm của mình một thời gian.
Hồ Phong cười khổ, đành đi chơi với nương tử của hắn vậy!
-" Tướng công, ngươi định làm gì?" Y Nhiên cố gắng tránh thoát cái ôm của hắn.
Hồ Phong ôm chặt nàng, mũi hít hà mùi thơm trên tóc của nàng, ôn nhu nói:
-" Y Nhiên, nàng cảm thấy, tướng công của nàng sẽ làm gì nào?".
Y Nhiên mắt đẹp trừng hắn nói:
-" Tướng công... các nàng còn ở đây đó" mắt đẹp của nàng, không dám nhìn đám người Nguyệt Phượng.
Đám nương tử của hắn cũng nhìn hai người thân mật.
Hồ Phong không thèm ngại ngùng, bàn tay to xoa nắn bờ mông của Y Nhiên, tay kia đang luồn vào y phục bóp bầu vú của nàng.
Y Nhiên không nhịn được rên rỉ:
-" Ư ư tướng công, đừng vậy mà ư ư"
Miệng nhỏ của nàng bị hắn chặn lại, miệng rộng của hắn tham lam ngoạm lên đôi môi mềm mại của nàng.
Bàn tay hắn luồn xuống hạ thân, qua lớp y phục, tiếp cận đồng cỏ màu mỡ.
Ngón tay nhanh chóng đi vào khe thịt ẩm ướt, miết mạnh hột le.
-" Ư ư ư không nên ư ư" nàng cong người, hai chân khép lại, miệng không nhịn được rên rỉ khoái cảm.
Miệng của hắn chuyển xuống hôn cổ thon của nàng, Y Nhiên ngại ngùng gần chết.
-" Tướng công, chúng ta có thể về phòng được không? ở đây là khuôn viên a" mặc dù không ngại chuyện thân mật với hắn, nhưng cũng không thể ở ngoài như vậy được.
Hồ Phong dừng động tác lại, rút bàn tay từ trong tiết y của nàng ra, đưa ngón tay lên miệng mút chất nhờn.
Hắn cười nói:
-" Y Nhiên, của nàng rất ngon đó nha"
Y Nhiên câm lặng không nói, nàng bất lực với độ vô lại của tướng công. Nguyệt Phượng cảm thấy bình thường, tiểu Châu nhỏ nhất ở đây nên hầu hết chỉ xấu hổ nhìn thôi, Hương Sam đã chứng kiến sự vô lại của hắn rồi, nên cũng không coi là lạ.
Các nàng là nữ nhân của hắn, sự thật không thể thay đổi, chỉ cần hắn không bỏ các nàng, các nàng cũng sẽ âm thầm bên cạnh hắn.
Hồ Phong hôn đôi môi của nàng một lượt rồi nói:
-" Đêm nay, không một ai sẽ phải cô đơn, khà khà!"