Trước cửa quán trọ!
Hồ Phong bế ôm Hương Sam, nàng bị hắn quấn trong chăn, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, hai mắt đẹp nhắm nghiền, còn vương hàng nước mắt chưa khô.
Chủ quán trọ hoan nghênh nói:
-" Khách quan cần gì ạ" hắn liếc nhìn thiếu nữ bị quấn trong chăn một chút, không dám nhìn nhiều.
Hồ Phong ném cho hắn mười lượng bạc, bình tĩnh nói:
-" Ngươi chuẩn bị cho ta một phòng tốt nhất, cả nước ấm để tắm nữa".
Chủ quán cầm bạc, cười khà khà nói:
-" Khách quan cứ yên tâm".
Chủ quán quay sang nói với người làm thuê:
-" Ngươi chuẩn bị phòng trên lầu và nước ấm thật tốt cho vị công tử này"
Người làm thuê vâng dạ, làm tư thế mời với Hồ Phong:
-" Xin mời vị công tử này theo tiểu nhân" nói xong, hắn đi trước dẫn đường.
Hồ Phong gật đầu, ôm Hương Sam theo sau.
Chủ quán trọ khuôn mặt cười tươi như hoa, tâm trạng khá tốt, thầm nghĩ:
-" Ngày nào cũng như vậy thì tốt quá" bình thường chỉ cần ba lượng bạc, là có thể thuê một phòng rồi. Hắn vui vẻ kêu thêm người làm, chuẩn bị nước cho Hồ Phong.
Một bà lão nhìn Hồ Phong bế Hương Sam, bĩu môi nói:
-" Thanh niên thiếu nữ bây giờ, sống cẩu thả quá đi mà" bà lão không ưa Hồ Phong, công nhiên dẫn thiếu nữ đi ngủ trọ giữa ban ngày.
Lão ông ngồi bên cạnh, nắm tay bà lão, cười khà khà nói:
-" Bà biết cái gì, người ta nói đó là tình yêu đích thực, chân ái cuộc sống"
Lão bà rụt tay lại, giận dỗi mắng:
-" Đích thực, chân ái cái khỉ khô, hư hỏng thì có, ông có phải rất thích như vậy hay không hả?"
Lão ông đôi mắt đảo một vòng, nói:
-" Ta nói thật mà, nếu bà không tin, chúng ta cũng có thể thuê một phòng bây giờ mà"
Lão bà mặt đỏ, nổi giận mắng:
-" Nằm mơ, đi chết đi lão già ngươi a"...
Tác dụng của bạc quả nhiên không làm hắn thất vọng, mới chỉ một lúc, thùng nước đã đổ đầy nước ấm.
Hồ Phong bế Hương Sam đi vào phòng tắm, hắn đặt nàng xuống cạnh thùng gỗ, nàng đứng lặng im không nói gì.
Hắn biết tâm trạng của nàng không được tốt, nàng quay mặt vào trong, không nhìn Hồ Phong, hắn đành nói:
-" Hương Sam cô nương, nàng ở lại tắm rửa sạch sẽ, y phục ta sẽ đi mua cho nàng, ta đi trước"
Hồ Phong quay lưng đi xuống lầu, kích cỡ cơ thể Hương Sam, hắn có thể đoán được đôi chút.
-" Mua y phục của nữ nhân, làm sao mở miệng đây?" hắn nhanh chóng đi ra đường lớn.
Trên lầu, trong phòng tắm!
Hương Sam vẫn đứng lặng im, chiếc chăn quấn chặt trên người không chịu buông ra, mắt đẹp nàng lẳng lặng nhìn thùng gỗ đầy nước ấm.
Một lúc lâu sau, đôi mắt đẹp ngập nước chớp chớp, nàng rũ bỏ chiếc chăn, cẩn thận gấp lại, để gọn gàng sang một bên.
Thân thể thiếu nữ nảy nở, đường cong mê người hiện ra, tay nhỏ của nàng vuốt ve khuôn mặt bị đánh sưng.
Nàng bước chân ngọc thon dài vào trong thùng gỗ, cơ thể xinh đẹp nằm xuống dòng nước ấm, đầu nhỏ tựa vào thùng gỗ, mắt đẹp run run ngấn nước.
-" Hu hu, sao đối xử với ta như vậy chứ" bây giờ nàng hiểu được cảm giác của Y Nhiên lúc đó.
Hương Sam mở mắt đẹp, nhìn cơ thể đầy dấu vết đỏ hồng, nàng nghĩ đến cảnh tượng bị bức hiếp, nước mắt lại chảy dài.
-" Hắn đã thấy ta bị như vậy, có coi thường ta không?" nàng cảm giác bị đả kích nghiêm trọng về tinh thần, thể xác.
Trong tiêu cục Vân Kiêu!
Y Nhiên ôm tiểu Điệp vào lòng, đau xót nói:
-" Tiểu Điệp, muội không cần giải thích gì cả, tỷ tỷ sẽ không chê cười muội đâu!"
Tiểu Điệp sắc mặt tái nhợt, hận không thể chui đầu vào một cái lỗ nào đó trốn đi, nàng lí nhí nói:
-" Tỷ tỷ, muội ... muội hư hỏng ... lắm phải không?"
Y Nhiên vuốt ve lưng thon của tiểu Điệp, trìu mến nói:
-" Tiểu Điệp à, có phải muội thường xuyên làm chuyện đó không?" Y Nhiên mặt cũng đã đỏ lên rồi.
Tiểu Điệp đầu nhỏ rúc vào hai ngọn núi của Y Nhiên, ấp úng nói:
-" Tỷ tỷ, muội... muội không có!" nói dối trắng trợn a!
Y Nhiên cốc đầu nhỏ của tiểu Điệp, mỉm cười nói:
-" Tiểu muội ngốc a, tỷ tỷ có phải người ngoài đâu, sao muội không chịu nói thật chứ?"
Tiểu Điệp tay nhỏ xoa xoa đầu, chu miệng nói:
-" Tỷ tỷ khi dễ người, muội mới không có hư hỏng như vậy nha" còn dám chối nữa! đôi mắt đẹp của nàng không dám nhìn Y Nhiên.
Y Nhiên không nói nhiều, nắm tay của tiểu Điệp giơ lên, cười trêu nói:
-" Tiểu Điệp, vậy trên tay muội, đây là cái gì" nàng chỉ chất nhờn, còn dính trên tay tiểu Điệp mới khô.
Tiểu Điệp rụt tay nhỏ lại, khuôn mặt đỏ bừng, miệng mếu nói:
-" Hu hu, tỷ tỷ, muội ... muội phải làm sao bây giờ?"
Y Nhiên lau nước cho tiểu Điệp, nàng mặt đỏ nói:
-" Tiểu Điệp, chuyện này chỉ là chuyện bình thường mà thôi, tỷ ... tỷ cũng làm như muội vậy" nàng nói câu cuối, như muốn khó thở ra hơi.
Tiểu Điệp như mở ra một thế giới mới, nói:
-" Tỷ tỷ, bình thường chỗ đó của tỷ rất ngứa phải không?" nàng hấp háy đôi mắt đẹp, trông mong câu trả lời của Y Nhiên.
-" Phì..." Y Nhiên phì cười, mặt đẹp xấu hổ, nhéo mũi xinh của tiểu Điệp, cười mắng:
-" Tiểu Điệp, cái gì mà ngứa chứ, xấu hổ chết đi được".
Tiểu Điệp mặt nhỏ không phục, kháng nghị nói:
-" Tỷ tỷ, muội chỗ đó rất ngứa nha" tiểu Điệp muốn kéo váy lên cho Y Nhiên xem.
Y Nhiên vội kéo tay tiểu Điệp, thần bí nói:
-" Tiểu Điệp, muội mau đi vào đây" nàng dẫn tiểu Điệp đi vào phía bên trong giường, làm gì chưa biết!
Có lẽ Y Nhiên sợ tiểu Điệp, sẽ làm thêm những hành động quá khích gì nữa :((.
Trên đường lớn, Hồ Phong đã đi ngang qua ngang lại mấy cửa hàng, nhưng chưa dám vào.
-" Hồ Phong ta, đánh đấm nhau còn dễ, kêu ta đi vào cửa hàng của nữ nhân, thì hơi khó a".
Hắn đi lại phân vân trước một cửa hàng bán y phục nữ nhân, có cả nội y nữa.
Người đi đường cảnh giác nhìn hắn:
-" Tên này trông mặt mũi sáng sủa, không phải biến thái đi" một nữ phụ trung niên nói.
Một thiếu nữ trong cửa hàng, nàng đang cầm trong tay cái yếm, sợ hãi nói:
-" Bá mẫu, không phải tên kia, có đam mê với nội y của nữ nhân chúng ta chứ?" nàng chỉ Hồ Phong đang ở bên ngoài kia, khuôn mặt nàng khá hoảng hốt.
Một nữ nhân trang điểm khá đậm đề phòng, cảnh cáo nói:
-" Các ngươi không biết đó thôi, gần đây xảy ra nhiều vụ ăn trộm nội y nữ nhân lắm, nghe đâu là bọn chúng còn thích nội y nữ nhân chưa giặt nữa cơ"
Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, nói:
-" Tỷ tỷ, bọn chúng trộm nội y nữ nhân chưa giặt để làm gì chứ?"
Nữ nhân trang điểm khá đậm, khinh thường nói:
-" Tiểu muội ngốc thế, bọn chúng để ngửi, hôn, còn nhiều lắm nữa"
Nữ phụ trung niên che miệng nói:
-" Cái gì, nghe muội nói ghê chết đi được, biến thái kinh tởm a" câu này hơi xúc phạm a!
Thiếu nữ bối rối, mặt đỏ nói:
-" Nhìn thiếu niên kia cũng đàng hoàng, anh tuấn, chắc không tồi tệ như vậy đâu!"
Nữ phụ trung niên chỉ tiếc không rèn sắt khi còn nóng, nói:
-" Thiếu nữ ngốc a, đừng để bề ngoài đó đánh lừa nghe chưa, bên trong mục rữa, thối nát lắm". Hồ Phong nếu nghe được, không biết có liều mạng với bà ta không nữa?
Ở bên ngoài cửa hàng, trong khi hắn còn đang phân vân:
-" Có nên vào hay không?" hắn chuẩn bị đi vào bên trong, mặc kệ ánh mắt của nhiều người.
Như Huyên đang ủ rũ đi trước lão ăn mày, nhìn thấy Hồ Phong, đôi mắt đẹp sáng lên, nói:
-" Uy, tên biến thái, ngươi làm gì đó?" nàng thấy hắn thập thò trước cửa hàng bán y phục nữ nhân.
Hồ Phong quay đầu, nhìn thấy Như Huyên, nàng nhìn hắn với ánh mắt khác lạ, hắn bực bội nói:
-" Sao ai cũng nhìn ta với ánh mắt như vậy nhỉ?".
Lão ăn mày thì lôi kéo Như Huyên, nói nhỏ vào lỗ tai nàng:
-" Huyên nhi, ngươi muốn chết sao? lại đi trêu chọc tiểu tử vô sỉ đó chứ?"
Như Huyên không phục, tức giận trừng mắt đẹp với gia gia:
-" Gia gia, người già rồi nên hồ đồ phải không? hắn lấy bí kíp của chúng ta đó gia gia à".
Lão ăn mày mặt như trái mướp đắng, xấu hổ nói:
-" Huyên nhi, chuyện đó gia gia biết, nhưng mà... đánh không lại người ta nha" hắn hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, lần đầu tiên mất mặt với điệt nữ như vậy.
Hồ Phong nhìn hai người thì thầm to nhỏ, thật sự mất kiên nhẫn, hắn nhảy lên bắt tay Như Huyên nói:
-" Tiểu cô nương, ngươi phải giúp ta, ta hết cách rồi a"
Như Huyên bị hắn bất ngờ bắt tay nhỏ, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:
-" Tên... biến... thái, ngươi... làm gì?" hình như nàng không phản đối.
Lão ăn mày biến sắc mặt, kéo tay còn lại của Như Huyên, nhìn Hồ Phong nói:
-" Thiếu hiệp tha mạng a, tiểu nữ hài còn nhỏ, không hiểu chuyện, xin ngài tha cho nàng a".
Như Huyên tim đã đập dồn dập, hơi thở có đôi chút mất nhịp, thầm nghĩ:
-" Xấu hổ quá đi, mới làm quen đã nắm tay người ta rồi, hihi"
Bên trong cửa hàng!
Nữ phụ trung niên nhìn bên ngoài, thấy Hồ Phong nắm tay Như Huyên, nàng nói với thiếu nữ bên cạnh:
-" Thiếu nữ, ngươi thấy chưa, bây giờ bọn biến thái rất dễ manh động, ngươi nhìn lão gia gia gầy như que củi kia đi, bất lực a"
Thiếu nữ tay nhỏ vuốt vuốt bụng hơi nhô, ánh mắt mê ly nhìn Hồ Phong, thầm nghĩ:
-" Thiếu niên anh tuấn nha". Ai là phu quân của nàng này, gia môn bất hạnh a!
Bên ngoài cửa hàng!
Hồ Phong thả tay Như Huyên ra, xấu hổ gãi đầu nói:
-" Các ngươi hiểu lầm, ta chỉ là nhờ tiểu cô nương này, giúp đỡ ta một việc"
Lão ăn mày ánh mắt đề phòng hơi giảm bớt, thở phào nói:
-" Thiếp hiệp, không phải là... ngươi muốn Huyên nhi giúp ngươi sinh hài tử sao?" nữ nhân giúp được nam nhân, chỉ có việc sinh hài tử thôi a.
Như Huyên mặt đẹp đỏ như táo chín, hai nắm đấm nhỏ đánh " bụp bụp" vào lưng lão ăn mày, nói:
-" Gia gia đáng ghét, gia gia xấu xa, người nói bậy bạ gì đó, chán ghét a" mặt đẹp nàng cúi gằm, đỏ bừng, hai tay nhỏ nắm góc áo.
Lão ăn mày vô duyên vô cớ bị điệt nữ trách móc, hắn trêu nói:
-" Huyên nhi, ngươi càng ngày càng giống, tiểu tức phụ rồi đó!"
Như Huyên bị lão ăn mày, nói trúng tim đen, cúi đầu thẹn thùng:
-" Gia gia" nàng lí nhí trong miệng.
Lão ăn mày khoanh tay khô gầy trước ngực, không thèm nhìn Huyên nhi của lão nữa, hừ hừ.
Hồ Phong không có thời gian với cặp đôi dở hơi này, hắn cười khổ nói:
-" Tiền bối, thực ra ta muốn nhờ tiểu cô nương, mua giùm y phục của nữ nhân" khó khăn lắm hắn mới nói ra được, mục đích chính của câu chuyện.
Như Huyên mặt đỏ bừng, xấu hổ nói:
-" Tên biến thái, ta với ngươi mới quen nhau chưa lâu, đừng tưởng tặng quà, ta sẽ chú ý tới ngươi đâu nha" nàng thẹn thùng, tiếp tục cúi đầu nhỏ.
Lão ăn mày chỉ tiếc không rèn sắt khi còn nóng, vỗ gáy nàng, tức giận nói:
-" Tiểu nha đầu ngốc này, bình thường ngươi thông minh lắm mà? người ta nhờ ngươi mua y phục, chứ không phải tặng y phục cho ngươi, ngốc a ngươi".
Như Huyên bị gia gia đề tỉnh, đầu nhỏ như gạt đi áng mây đen, bừng tỉnh nói:
-" Tên biến thái, ngươi muốn mua y phục nữ nhân làm gì?" nàng khá thất vọng, khi không phải tặng quà cho mình.
Hồ Phong không trả lời nàng, bàn tay vuốt cằm suy tư, đi xung quanh quan sát các số đo cơ thể của nàng, thầm nghĩ:
-" Hương Sam cô nương, tuổi cũng chừng cô nương này, có thể tham khảo a"
Như Huyên giống như bị hổ đói rình mồi, hai tay nhỏ che ngực, che mông, xấu hổ nói:
-" Tên biến thái, ban ngày ban mặt, ngươi muốn làm gì ta nha"
Lão ăn mày cũng cảnh giác nhìn Hồ Phong, chỉ cần gió động cỏ lay, là lão sẽ liều mạng già với Hồ Phong ngay.
Hồ Phong không quan tâm ánh mắt của lão ăn mày, hắn gật gật đầu nói:
-" Phía trên, phía dưới hơi nhỏ một chút, chỉ cần to ra một chút nữa là được"
Như Huyên chẳng hiểu to nhỏ ra sao, chỉ biết là hắn chê của nàng nhỏ, kháng nghị nói:
-" Tên biến thái, của ta như vậy mà còn nhỏ sao? đã rất lớn rồi nha, ngươi kiểm tra lại đi a" hai tay nhỏ của nàng, bưng ưỡn bộ ngực cho hắn xem.
Lão ăn mày trố mắt nhìn, hắn thầm nghĩ:
-" Ta rất muốn đánh tiểu nha đầu này một trận, cho tỉnh đầu óc ra a" ngươi làm như vậy, khác gì mỡ treo miệng mèo a.
Hồ Phong nhìn Như Huyên, ho nhẹ nói:
-" Cô nương, ý tại hạ là mua y phục rộng hơn y phục của cô nương một chút" hắn cần nhanh chóng, cách xa hai tên dở hơi trước mặt.
Lão ăn mày cũng hiểu điều đó, chỉ có Như Huyên bây giờ mới hiểu, nàng xấu hổ, xòe tay nhỏ nói:
-" Tên biến thái, ngươi phải đưa bạc, ta mới mua được chứ, hừ hừ"
Hồ Phong đưa 20 lượng bạc cho nàng, ghé miệng vào tai nàng nói:
-" Cô nương, ta không phải tên biến thái, ta tên Hồ Phong, bạc này đưa cô nương mua y phục và nội y nữa, nhớ là lớn hơn của cô nương một chút"
Như Huyên mặt đỏ bừng, thầm nghĩ:
-" Tên biến thái chết bầm, dám chê ta nhỏ, hừ hừ".
Nàng cố gắng trấn tĩnh, bình thản nói:
-" Hồ Phong đúng không? ngươi đợi ở đây đi" nàng nhanh chóng bước vào cửa hàng bán y phục nữ nhân.
Hồ Phong lẩm bẩm:
-" Tên Hồ Phong không ổn hay sao? tại sao ai cũng không muốn vậy?" hắn thầm trách Hồ Viễn 10 lần.
Lão ăn mày thấy Như Huyên đi rồi, lão lân la lại gần Hồ Phong để làm quen, lão nói:
-" Thiếu hiệp, lão đây muốn hỏi ngươi một chuyện"
Hồ Phong cảnh giác " lão già này sẽ không phải, đòi lại bí kíp chứ, không có cửa đâu a", hắn nói:
-" Tiền bối, có chuyện gì cứ nói thẳng, trừ chuyện bí kíp ra" hắn nói như chém đinh chặt sắt.
Lão ăn mày lắc đầu nói:
-" Thiếu hiệp, chuyện bí kíp không nói tới, lão muốn hỏi sư thừa của thiếu hiệp là ai nha, mong thiếu hiệp giải đáp cho lão" trong đầu lão đã có 3-4 cái tên.
Hồ Phong hơi ngưng một chút, ánh mắt nhìn xa xăm chân trời, thở dài nói:
-" Tiền bối, chuyện này nói ra rất dài a, mà nói ra tiền bối cũng không biết được"
Lão ăn mày méo mặt:
-" Thiếu hiệp đùa lão phải không? ngươi không nói ra, làm sao biết lão, không biết được chứ!"
Hồ Phong vỗ vỗ vai gầy của lão, mắt nhìn xa xăm, nói:
-" Chuyện này phải nói từ 100 năm trước, trong một lần..." Hồ Phong bực mình ngừng lại.
Lão ăn mày đưa tay ra hiệu Hồ Phong ngừng lại, nói:
-" Thiếu hiệp, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi" không phải lão quái vật đội lốt thiếu niên chứ?
Hồ Phong thành thật nói:
-" Tiền bối, vãn bối năm nay hơn 14 tuổi một chút" hắn không biết lão ăn mày hỏi tuổi làm gì?
Lão ăn mày kinh ngạc, nói:
-" Thiếu hiệp 14 tuổi mà như 16 tuổi vậy, bản lĩnh cao cường nữa, haizz" lão tự ti về bản thân so với Hồ Phong.
-" Hồ Phong, trong đây là thứ ngươi cần" Như Huyên nói.
Hồ Phong đang muốn nói gì đó, Như Huyên đã xuất hiện trước mặt hắn, mặt nàng đỏ lên, tay nhỏ giơ lên túi vải đưa cho hắn.
Hắn tiếp nhận túi vải, cũng không hỏi số bạc còn lại, hắn ôm quyền nói:
-" Đa tạ Huyên cô nương giúp đỡ, cô nương có gì cần tại hạ, cứ đến tiêu cục Vân Kiêu, sẽ không chối từ".
Lão ăn mày thầm nghĩ:
-" Tiêu cục Vân Kiêu có Vân Long, tên Vân Long này sử dụng đao pháp, Hồ Phong sử dụng quyền cước, hình như không liên quan gì nhau" lão đâu biết rằng Hồ Phong không mang đao khi ra ngoài. Nếu Hồ Phong sử dụng đao, lão sẽ biết ngay.
Như Huyên sẽ không quan tâm ân tình đó, nàng quan tâm thứ khác hơn, nàng nói:
-" Hồ Phong, ngươi mua y phục này cho ai vậy, có thể cho ta biết được không?"
Hồ Phong cũng không giấu:
-" Huyên cô nương, y phục này tại hạ mua cho một vị bằng hữu, độ tuổi gần giống cô nương".
Như Huyên nói:
-" Hồ Phong, vị nữ bằng hữu này, rất quan trọng với ngươi phải không?"
Hồ Phong không ngập ngừng, gật đầu nói:
-" Cực kỳ quan trọng" hắn đã quyết tâm, phải đưa nàng rời khỏi Trịnh gia.
Như Huyên hơi thất thần nói:
-" Hồ Phong, nếu ta muốn mua y phục, ngươi sẽ mua cho ta sao?".
Lão ăn mày muốn nói gì, nhưng cũng không tiện tham dự, thở dài lặng lẽ đi xa một khoảng cách, tạo không gian cho hai người.
Hồ Phong hơi ngập ngừng nói:
-" Huyên cô nương, chuyện này... tại hạ khó nói a" sợ người ta kêu hắn là tên biến thái a.
Như Huyên không xoắn suýt vấn đề này nữa, nàng nói:
-" Hồ Phong, chúng ta còn gặp lại nữa không?"
Hồ Phong cười nói:
-" Nhất định sẽ gặp lại mà" hắn nghĩ tương lai không xa, sẽ gặp lại thôi.
Hồ Phong rời đi hai lão điệt, thầm nghĩ:
-" Ta ra ngoài khá lâu, không biết Hương Sam cô nương, tắm rửa xong chưa?"
Như Huyên nhìn bóng lưng Hồ Phong rời đi, mắt đẹp đỏ lên, ngân ngấn nước mắt.
Lão ăn mày đi tới vỗ vỗ vai của nàng, thở dài nói:
-" Người đi rồi còn nhìn gì nữa đây? nhìn nhiều cũng chẳng thể quay lại được"
Như Huyên tay nhỏ gạt nước mắt, miệng nhỏ mếu mếu:
-" Gia gia, Huyên nhi thương tâm a, gia gia" nàng lau nước mắt lên người lão ăn mày.
Lão ăn mày quá quen với kiểu hờn dỗi của nàng này, lão mỉm cười nói:
-" Huyên nhi, ngươi nói xem, ta gả ngươi cho tiểu tử vô sỉ kia thì thế nào?"
Như Huyên cúi gằm mặt đỏ, hai tay nắm chéo áo, không dám nhìn gia gia.
Lão ăn mày mắt đảo đảo, vui mừng nói:
-" Ta biết ngay mà, Huyên nhi làm sao có thể thích tên tiểu tử vô sỉ kia được, bây giờ gia gia đi nói với hắn, tránh xa Huyên nhi ra" hắn làm động tác muốn đi tìm Hồ Phong.
Như Huyên kéo tay lão lại, chu miệng nhỏ:
-" Gia gia, người không được nói xấu hắn a, ta không để ý người nữa" nàng mặc kệ lão ăn mày, tung tăng hòa cùng dòng người trên đường.
Lão ăn mày thầm nghĩ:
-" Chưa gì ngươi đã nói hộ hắn rồi, haizz"
Lão với tay đuổi theo:
-" Huyên nhi, chờ gia gia với a".
Hồ Phong cầm theo túi vải về đến phòng trọ, hắn đi thẳng lên trên lầu:
-" Hương Sam cô nương, ta đã mang y phục về rồi đây, cô nương cần gì nữa không?" hắn đặt túi vải lên bàn, đi ra ngoài, khép cửa phòng lại.
Trong phòng vang lên tiếng gạt nước, Hương Sam không nói gì cả, Hồ Phong nói tiếp:
-" Hương Sam cô nương, ta ở phía dưới lầu, công nương cần gì, cứ gọi ta" hắn đi xuống dưới lầu.
Hương Sam đứng dậy ra khỏi thùng gỗ, nàng đã tắm sạch sẽ, cơ thể vẫn còn những vết đỏ hồng hằn trên da. Nàng trần truồng đi ra gian chính, cầm túi vải lấy nội y và y phục vuốt ve đôi chút, từ từ mặc vào.
Bộ y phục này tuy không đắt tiền như y phục thường ngày của nàng, nhưng cũng không làm giảm sự xinh đẹp, đáng yêu vốn có.
Hương Sam lười biếng nằm trên giường, mắt đẹp nhắm nghiền như ngủ say.
Hồ Phong bưng đồ ăn lên, tay xách thêm vò rượu lớn, hắn nói:
-" Hương Sam cô nương, ngươi có đói bụng không? ăn chút gì a" hắn nhìn nàng nằm trên giường, quay mặt vào trong.
Không có cách an ủi Hương Sam, hắn đành thở dài:
-" Qua một thời gian, hi vọng sẽ tốt hơn"
Một mình hắn ngồi ăn mồi uống rượu, thỉnh thoảng còn ngâm vài câu thơ vớ vẩn mà hắn nghĩ ra, hoặc từng nghe ở đâu đó, hắn rất khoái chí về việc đó. Hắn không để ý đôi mắt đẹp của Hương Sam, đang nhìn hắn rất khác lạ.
Trời lúc này cũng đã tối, hắn thắp đèn sáng cả căn phòng.
Hương Sam quay mặt vào trong, hình như ngủ say rồi.
Hồ Phong thương cảm, ngồi bên mép giường nói:
-" Hương Sam cô nương, ngươi ở lại nghỉ ngơi cho khỏe, thức ăn để trên bàn, ta đi trước".
Hắn muốn trở về tiêu cục, bây giờ cũng không còn sớm, mọi người ở nhà chắc đang lo lắng cho hắn.
Hồ Phong đứng dậy, nhìn Hương Sam ngủ say một chút, thở dài nói:
-" Hương Sam, bảo trọng" hắn quay đầu đi.
Một bàn tay mềm mại, nắm bàn tay hắn...